Dịch: Gián
Biên: Vivian Nhinhi
Nhóm: Cổ Chân Đau
***
Đêm tối.
Ấy là một màn đêm sâu thẳm. Ở giữa cái màn đêm này, thần trí của chàng trai lại dần dần hồi phục.
“Đây là đâu?”
“Đây là nơi nào?”
“Mình đang ở đâu thế này?”
Thần trí của chàng trai càng ngày càng rõ ràng, bắt đầu suy nghĩ. Bóng tối vô biên bao trùm lấy cậu, tĩnh lặng, không có bất cứ một thứ gì đáp lại.
Sự mong chờ ngày càng vơi bớt, cậu tự dò xét chính mình, lại không nhìn thấy bản thân. Hoang mang trong lòng ngày càng dâng lên.
“Vậy thì... Mình là ai?”
“Tôi là ai?”
“Vì sao tôi lại bị nhốt ở đây?”
Chàng trai mất dần sự kiên nhẫn, bóng tối mặc dù an toàn, nhưng mà mười triệu năm cũng không thay đổi. Tựa như một cái lồng giam vây khốn cậu.
Theo bản năng, cậu bắt đầu muốn trốn chạy, muốn rời khỏi nơi này.
“Mình muốn thoát khỏi đây!”
“Nhưng biết phải đi hướng nào bây giờ?”
“Liệu có đường nào cho mình đi không?”
“Có đường ra hay không?”
Dường như để trả lời cậu, giữa bóng tối dày đặc chợt le lói một tia sáng màu cam vô cùng yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, như có như không.
Nhưng mà giữa bóng tối mênh mông, ánh sáng màu cam yếu ớt ấy lại thật rõ ràng, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của chàng trai.
Cậu cố gắng bước về phía ấy. Không biết qua bao lâu, dường như chàng trai đến gần ánh cam, ánh sáng cam cũng có vẻ lớn hơn một chút.
“Đấy là đâu?”
“Có thể dẫn mình ra ngoài không?”
Chàng trai mang khao khát thoát khỏi màn đêm, vội vã chạy đến gần tia sáng màu cam ấy. Nhưng ngay tại giờ khắc này...
“Grào!!!”
Tiếng thú gào kinh thiên động địa, chấn động cả màn đêm mịt mùng. Ánh sáng cam như động vật nhỏ hoảng sợ, đột nhiên dập tắt, bởi vậy... chàng trai bừng tỉnh.
Vừa mở mắt, cậu liền thấy một con sói khổng lồ lao từ trên không xuống định há miệng nuốt mình! Lúc này cậu vẫn còn nằm trên mặt đất.
Đầu cậu trống rỗng, cảm xúc sợ hãi còn chưa kịp sinh ra, ấy vậy mà thân thể đã theo bản năng phản ứng lại.
Xoay người đá nghiêng!
Khoảnh khắc này, cả người cậu giống như một cây cung, chân tựa mũi tên bắn.
Bốp!
Chàng trai đá vào bụng con sói, chỉ một cú đã đá nó bay xa tít.
Bàn tay chống đất, bỗng nhiên cậu gồng người đứng bật dậy.
“Có người?” Đúng lúc đứng lên, cậu phát hiện ra Tử Đế. Nhưng cũng chỉ là nhìn thoáng qua, chứ không kịp nghĩ nhiều. Con sói khổng lồ mang đến nỗi uy hiếp cực lớn, khiến cậu thầm chấn động. Nỗi sợ hãi cứ thế tràn lan trong tâm hồn.
“Đây là một Ma thú cấp Bạc!”
Nguy cơ vẫn còn!
Đôi mắt cậu chàng loé sáng, ánh nhìn khoá chặt vào con sói nọ.
Bịch!
Bọt nước bắn ra.
Con sói bị chàng trai đá bay, ở giữa không trung không cách nào mượn lực, xẹt một đường vòng cung, rơi xuống lòng sông. Cái này kể ra cũng chẳng kỳ quái tí nào, vốn Tử Đế đang ở ngay bờ sông, cách lòng sông rất gần.
Con sói hung tàn rơi vào trong nước thét gào hoảng sợ. Nó dùng hết toàn lực đạp nước sông, muốn nhanh chóng lên bờ.
Bỗng nhiên, giữa sông xuất hiện vài cái bóng xanh. Mấy cái bóng tráng kiện như hổ, bỗng nhiên bạo động, nhấc lên tầng tầng bọt nước. Nháy mắt, bóng xanh vây trói con sói hung tàn, sau đó kéo nó vào trong nước.
Ào ào ào!
Mặt sông không thể tĩnh lặng, từng đợt sóng đục ngầu không ngừng kéo đến. Chợt từng nhúm màu đỏ trào lên như hoa đồng khoe sắc, ấy chính là máu sói! Máu sói trôi theo nước sông cuồn cuộn, nhanh chóng lan tràn.
Chỉ ngắn ngủi mấy hơi thở, tiếng gào thét đáng sợ của con sói kia hoàn toàn biến mất, mặt sông bắt đầu khôi phục sự tĩnh lặng. Máu con sói hoà chung với nước sông đục ngầu, rồi sắc đỏ cũng rất nhanh bị nước sông làm nhạt hết.
Trong nháy mắt, chung quanh lại im lặng như lúc ban đầu. Dường như vốn chẳng có gì xảy ra, không có con sói hung dữ nào, không có bóng xanh thần bí khủng khiếp, cũng chẳng tồn tại trận chiến sinh tử nào.
Chàng trai thấy tất cả mọi chuyện đã xảy ra, trong lòng càng thêm chấn động.
“Nơi đây là chỗ quái quỷ nào vậy?!”
Vẻ mặt hiện lên nỗi khiếp sợ, cậu bắt đầu nhìn xung quanh, rồi quay về phía Tử Đế.
“Đây là nơi nào?”
Tử Đế chấn kinh, cả người cứng đờ như tượng điêu khắc. Nghe chàng trai hỏi, cô mới giật mình phản ứng lại.
“Đại nhân!” Cô kích động không thôi, giống như một bé mèo con đang run sợ, nhào vào ngực chàng trai.
Hương ngọc đầy cõi lòng.
Chàng trai nhìn thiếu nữ trong lòng, nhất thời mờ mịt thất thố.
“Cám ơn trời đất, đại nhân, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi!” - Cô kích động ôm chàng trai thật chặt - “Đại nhân, ngài tỉnh rồi!”
Cậu vỗ vỗ bờ vai cô gái, sau đó đẩy Tử Đế ra. Tử Đế ngửa đầu nhìn cậu, vẻ kích động và vui mừng lộ rõ trên khuôn mặt. Cậu chàng nhìn thiếu nữ trong lòng, lập tức trái tim như rơi mất một nhịp.
Khuôn mặt xinh đẹp kia đầy yếu đuối, hốc mắt hồng hồng, nước mắt ầng ậng, hai con mắt màu tím yêu kiều đến mức khiến người ta ngỡ là bảo thạch, trong long lanh dấy lên một tia mị hoặc.
“Xem ra con sói hung dữ kia làm cô bé sợ hãi không ít.” Lòng chàng trai mềm nhũn, sau đó hỏi: “Xin hỏi... Em là ai?”
Cô gái ngạc nhiên, hai mắt trợn to nhìn cậu không chớp.
Đối mặt mấy giây.
Vẻ mặt thành thật xen lẫn bối rối của chàng trai khiến cô vừa kinh ngạc vừa lo lắng, cô vội vàng tự giới thiệu: “Em là Tử Đế đây, đại nhân, em là hôn thê của ngài!”
“Hôn thê?” Chàng trai nhíu mày.
Mấy chuyện liên quan tới hôn thê thì cậu cũng biết một chút. Không ngờ cô bé trước mặt lại có quan hệ mật thiết với cậu đến thế.
“Tử Đế...” Chàng trai nhấm nuốt lấy cái tên này.
Nhưng đối với cậu, cái tên này hoàn toàn xa lạ. Suy nghĩ hồi lâu, lông mày cậu nhíu càng chặt: “Đợi một chút, tôi... tôi là ai?”
Cậu phát hiện cậu quên mất cả bản thân mình! Khi cậu muốn hồi tưởng lại ký ức thì trong đầu lại trống rỗng, tựa như vốn ngay từ đầu đã là như vậy.
“Ngài là Châm Kim, nam tước Châm Kim. Trời ạ, đại nhân, ngay cả bản thân mình ngài cũng quên mất rồi sao?” Mặt Tử Đế đầy vẻ rối bời, cảm giác bất an nhanh chóng tràn ngập.
“Châm Kim, tôi là Châm Kim? Vì sao ngay cả chính mình tôi cũng không nhớ được?” Chàng trai nhíu mày, mười phần nghi hoặc xen lẫn buồn rầu.
“Trời ạ, vì sao lại như vậy!?” Tử Đế giờ đây chỉ toàn là mờ mịt và thất thố.
Nhưng rất nhanh, trong đôi mắt tím ánh lên vẻ suy tư, cô lắc đầu nói: “Có lẽ... Đầu ngài bị va chạm quá mạnh, bởi vậy tạm thời mất trí nhớ. Đã từng có vài trường hợp giống vậy rồi.”
“Đại nhân, mấy ngày trước chúng ta gặp nạn trên biển. Bão to sóng lớn, các thuyền đứt gãy, những người sống sót lưu lạc đến hòn đảo này... Nhiều người mất tích lắm, bao gồm cả đại nhân. Em dựa theo manh mối, tìm được ngài ở tận tít sâu trong rừng mưa, nhưng ngài hôn mê, thử rất nhiều cách mà ngài cũng không tỉnh lại.”
“Hơn nữa, có lẽ là bởi phương pháp làm ngài tỉnh dậy của em bị phá hư giữa chừng. Nếu như nguyên nhân là vì thế thì em có lỗi với ngài quá. Lúc ấy em không còn lựa chọn nào khác cả.” Tử Đế chỉ vào ngực Châm Kim, ở đó có rất nhiều mảnh vỡ thủy tinh.
Châm Kim cúi đầu, nhìn những mảnh thủy tinh bám trên ngực mình: “Vậy tức là em đã cứu ta?”
Tiếp đó, cô gái kể hết những chuyện gặp phải, rồi ý định dùng thủy tinh trắng cứu cậu trong khoảnh khắc sống còn cho cậu nghe.
Những lời ấy khiến chàng trai vội đưa tay lau nước mắt cho cô, an ủi: “Thì ra trước đó nguy hiểm đến thế cơ à, may mà có em... Ừm... Tử Đế.”
Cậu nhẹ nhàng gọi tên cô gái.
“Thế nhưng cũng vì vậy mà đại nhân mất trí nhớ.” Tử Đế lí nhí, vẫn còn đang vì chuyện này mà lo âu, áy náy.
Thấy vẻ tự trách trên khuôn mặt cô gái ngày càng rõ, chợt lòng cậu mềm nhũn, vội vàng trấn an cô: “Không phải lỗi của em đâu, Tử Đế. Ta còn phải cảm ơn em ấy chứ, nếu là không có lựa chọn sáng suốt của em, ta chỉ sợ không thể kịp thời tỉnh lại. Khéo lại bị con sói kia nuốt mất rồi.”
“Chuyện trí nhớ tạm gác lại đã. Bây giờ điều quan trọng nhất là thoát khỏi chỗ này.”
Mặc dù hai người nói chuyện rất ít, nhưng chàng trai vừa tỉnh lại đã trải qua thời khắc sống còn. Cậu hiểu rõ cái hung hiểm của nơi đây, ý nghĩ đầu tiên là phải rời đi.
“Chờ chút đã.”
Cô thu lại hết những mảnh thủy tinh vỡ. Trong đó, đại đa số vẫn bám chặt trên quần áo chàng trai.
“Có lẽ trong tương lai, những thứ này sẽ giúp ngài khôi phục trí nhớ.”
Tử Đế nâng những mảnh vỡ trong lòng bàn tay, cẩn thận đưa cho chàng trai. Chàng trai nhìn những mảnh vỡ này, phát hiện vài mảnh màu xám như đá, có mảnh lại màu trắng sữa.
Cậu hồi tưởng lại tình hình lúc hôn mê, không khỏi ngẫm nghĩ: “Chẳng lẽ ánh sáng mình nhìn thấy trong bóng tối chính là những mảnh thủy tinh này?”
“Những thứ này là cái gì?” Châm Kim hiếu kì.
“Nước Mắt Thiên Sứ.” Theo lời giới thiệu của Tử Đế, đây là một loại đạo cụ ma pháp cao cấp.
“Hòn đảo này rất cổ quái, ma pháp, đấu khí đều không thể sử dụng. Em dùng cái này giúp đại nhân tỉnh lại, cũng chỉ là đánh bạc thôi.”
“Đây là khu vực cấm ma?” - Châm Kim phát hiện mình vẫn còn chút kiến thức, cậu lắc đầu - “Không tồn tại khu vực cấm ma tuyệt đối. Mấu chốt vẫn là nhìn năng lượng để so sánh.”
“Vâng, đại nhân.” - Tử Đế nhìn hai mảnh vỡ trong tay - “Loại đạo cụ cấp cao như Nước Mắt Thiên Sứ này còn có thể miễn cưỡng sử dụng. Mà ma pháp của em chỉ là cấp Sắt, chịu sự áp chế của nơi này, không cách nào vận dụng.”
“Em giữ giúp ta nhé.” Châm Kim phát hiện hai tay mình trống trơn, lại nhìn thấy túi da nhỏ chắc chắn tinh mỹ bên hông Tử Đế.
“Vâng!” Cô gật gật đầu, mở túi đeo ở thắt lưng, lộ ra chai lọ bên trong. Đó là một túi thuốc được chế tác tỉ mỉ. Cô lấy ra một bình thủy tinh to bằng ngón tay người trưởng thành, trút những mảnh vỡ này vào bên trong, sau đó đóng nút mềm, bỏ vào trong túi da.
“Đại nhân, để em kiểm tra cho ngài một chút.” Tử Đế đóng túi thuốc lại, khẽ ngẩng đầu, dùng đôi mắt tím xinh đẹp nhìn Châm Kim, mười phần lo lắng.
“Em là một Ma Pháp sư cấp thấp.” - Tử Đế tự giới thiệu mình - “Mặc dù bây giờ không thể vận dụng ma pháp, nhưng kiến thức của em vẫn còn.”
Châm Kim khẽ gật đầu.
Ma Pháp sư thông thường đều là bác học, kể cả là một Ma Pháp sư trẻ tuổi.
Cô nàng cẩn thận kiểm tra ngực, sau lưng, lỗ tai Châm Kim. Châm Kim cảm nhận bàn tay sờ tới sờ lui của cô gái, trong lòng nhộn nhạo gợn sóng.
Sau cùng, Tử Đế tới gần khuôn mặt Châm Kim, cẩn thận quan sát xem con ngươi của cậu có gì khác lạ không. Khoảng cách hai người gần như thế, đến mức có thể cảm nhận cả hơi thở của nhau.
Hơi thở của cô gái có hương vị thơm ngọt, khiến lòng Châm Kim ngứa ngáy, hơi nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng vào cô.
Khi Tử Đế kiểm tra cho cậu, cậu cũng đang dò xét thân thể của mình. Tử Đế có nước da màu lúa mạch, còn da thịt cậu lại trắng nõn. Châm Kim mơ hồ cảm thấy, thân hình của mình mặc dù tương đối gầy yếu, nhưng lại ẩn giấu một năng lực vô cùng cứng cỏi.
Cậu không ngừng thử xoè ngón tay, sau đó nắm lại, trong đầu lại hồi tưởng lại màn đá bay con sói lúc trước, âm thầm trải nghiệm năng lượng trong cơ thể. Nguồn năng lượng này quả nhiên không giống bình thường.
“Tử Đế, ta bao nhiêu tuổi?”
“Đại nhân, năm nay ngài mười sáu tuổi. Còn em mười lăm.” Thiếu nữ vừa nghiêm mặt kiểm tra thân thể Châm Kim, vừa tự giới thiệu.
“Tốt.” Thiếu nữ dừng động tác, lui ra phía sau một bước, thở phào nhẹ nhõm: “Đại nhân, tạm thời xem ra thân thể ngài chỉ có mấy vết bầm tím. Bề ngoài thì không có vẻ gì. Điều kiện nơi này quá đơn sơ, sau này em sẽ kiểm tra tỉ mỉ lại cho ngài nha.”
Châm Kim gật gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Như vậy ta cũng là Ma Pháp sư sao? Có năng lực gì?”
Tử Đế lắc đầu: “Đại nhân, ngài tu hành đấu khí, ngài là một kỵ sĩ Thánh Điện!”
“Kỵ sĩ Thánh Điện?” Chàng trai thoáng hoảng hốt, chợt một đoạn ký ức không biết từ nơi nào hiện lên trong não.
Trong cung điện rộng lớn sáng ngời, ánh nắng xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh cao ngất. Một đám trai trẻ tụ tập, Châm Kim phát hiện mình cũng ở trong số đó. Bầu không khí cao quý, trang nghiêm lại mang theo chút nóng bỏng.
Châm Kim và những thiếu niên khác cùng nhau tuyên thệ...
Ta thề trước thần linh tôn kính, chủ nhân vĩ đại của đế quốc, Thánh Minh Đại Đế!
Ta thề nỗ lực theo bước trưởng quan, dũng cảm tiến tới!
Ta thề sẽ bảo vệ người thân của mình, không sợ gian nguy!
Ta thề sẽ chân thành đối xử với bạn bè, không hề dối trá!
Ta thề không thay lòng đổi dạ với người yêu, không rời không bỏ!
Ta thề dũng cảm đối kháng cường bạo, đồng thời thiện đãi kẻ yếu!
Ta thề giữ sự công bằng, chống lại những điều sai trái!
Từ hôm nay, ta chính là kỵ sĩ Thánh Điện!
Một màn ký ức chợt thoáng qua.
“Đại nhân, ngài nhớ lại cái gì sao?” Tử Đế thấy Châm Kim khác lạ, lòng đầy chờ mong.
Châm Kim gật gật đầu: “Ừm, ta nhớ rồi. Ta nhớ lúc tuyên thệ khi trở thành kỵ sĩ Thánh Điện.”
Tử Đế nghe vậy, lập tức hai mắt sáng lên: “Đại nhân, hay ngài thử xem có thể sử dụng đấu khí hay không?”
Châm Kim siết chặt nắm tay hồi tưởng, một lát sau nhíu mày cười khổ, lắc đầu: “Không được, ta chẳng có chút trí nhớ nào về đấu khí cả, thậm chí ta không thể phát hiện đấu khí trong cơ thể, càng không biết vận dụng nó như thế nào”
Đôi mắt Tử Đế đôi mắt tối sầm lại, an ủi: “Có lẽ thời cơ chưa đến thôi. Nhưng không sao cả, đại nhân, ít nhất cũng chứng tỏ trí nhớ của ngài có thể khôi phục! Chẳng qua... cần một chút thời gian.”
Châm Kim gật đầu, trong lòng cảm thấy cô gái trước mặt mặc dù yếu đuối, nhưng lại rất lạc quan, tính cách cứng cỏi. Từ khi cậu tỉnh lại, thiếu nữ vẫn một mực an ủi câụ.
Nhưng lúc này đây, khuôn mặt cô nàng vẫn còn vương vệt nước mắt. Mười ngón tay đều bị thương, tất cả đều đang rỉ máu. Hai chân giẫm trên bãi cỏ còn chưa kịp mang giày.
Mặc dù Tử Đế chỉ miêu tả sơ qua, nhưng Châm Kim cũng biết tình cảnh hung hiểm trước đó, sống hay chết chỉ cách nhau một sợi chỉ. Khó khăn nhất là dù cho tình thế có nguy hiểm đến thế nào, thì cô gái vẫn không bỏ rơi cậu, không rời không bỏ, sống chết không màng!
Lời thề kỵ sĩ Thánh Điện còn văng vẳng bên tai.
“Thì ra mình là kỵ sĩ, một kỵ sĩ Thánh Điện cao quý!” Châm Kim cảm thấy vinh quang phủ đầy thân, hơi ngẩng đầu, trong lòng dâng lên kiêu ngạo.
Đồng thời, một cảm giác ấm áp cũng bắt đầu nhộn nhạo trong lòng Châm Kim.
“Vậy thì, từ lúc này, hãy để ta bảo vệ cho em. Hỡi cô gái mắt tím kiên cường - hôn thê của ta.” Châm Kim âm thầm tuyên thệ.