Dịch: MinhQuis
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
***
Bầu trời xanh thẳm, mây bay khắp trời.
Hai người bước không ngừng chân, càng đi lại càng thấy mát lạnh.
Từ đây phóng mắt có thể thấy băng tuyết óng ánh xa xa.
“Đó có phải là núi? Trời ạ, có cả núi tuyết kìa!”
Theo lý thì đây là đảo nhiệt đới, vốn chỉ có rừng mưa. Thế nhưng hiện tại không chỉ rừng ôn đới, núi tuyết, thậm chí theo lời Hoàng Tảo thì sa mạc cũng xuất hiện.
“Đại nhân, ở đây có dấu chân Hoàng Tảo.”
Tử Đế chỉ xuống đất.
Châm Kim gật đầu: “Chúng ta sắp tìm được hắn, có khi cả đội của hắn nữa.”
Hai người đổi hướng từ lúc phát hiện dấu chân của Hoàng Tảo, cả những ký hiệu của đội thăm dò.
Xoẹt.
Châm Kim dùng liềm cán dài chặt mấy nhánh tùng lá rũ rượi cản đường.
Chiếc liềm này là vũ khí tự chế từ chân nhện.
Ngoài lưỡi liềm, hai người còn chế thêm mấy thanh trường mâu và một thanh kiếm. Những vũ khí này cực kỳ sắc bén, dọc đường phát huy rất nhiều tác dụng.
Sau trận chiến, trang bị của hai người được cải tiến rất nhiều. Kiếm chân nhện bỏ xa kiếm sắt. Nếu là lúc trước thì Châm Kim sẽ rất vui, nhưng bây giờ cậu lại không mấy hớn hở.
Châm Kim vẫn băn khoăn chuyện tay mình đột biến. Cậu không nói sự thật cho Tử Đế nghe, lúc ấy nói dối cũng qua loa nhưng Tử Đế lại không hề gặng hỏi.
Sự thấu đáo của cô khiến cậu cảm thán.
Nhưng mà cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Đầu tiên cậu nghĩ đến thuật biến hình.
Druid có thể biến thành sói, thậm chí là rồng. Pháp sư có thuật biến thân, ăn trộm cũng có thuật ngụy trang.
“Không lẽ ngoài kỵ sĩ mình còn kiêm thêm chức vụ khác?”
Cậu lập tức phủ định giả thuyết.
Muốn dùng phép thuật thì phải làm phép, biến cố lần trước lại xảy đến rất tự nhiên, căn bản không phải vô thức dùng pháp thuật.
Nên nhớ hòn đảo này cấm pháp thuật cấp thấp.
“Hay là huyết mạch thức tỉnh?”
Quý tộc là những người mang dòng máu với năng lực mạnh mẽ có đặc trưng rõ rệt.
Ví dụ Đại Đế Thánh Minh có huyết thống Thánh Đường, người ở dòng chính bao gồm cả Đại Đế đều có đồng tử bạc rất đặc trưng, lưng có đôi cánh trắng.
Người mang dòng máu tinh linh, tục gọi bán tinh linh, thì có đôi tai nhọn. Người mang huyết thống ác ma thì đầu mọc sừng.
“Nhưng sao tay mình lại mọc vuốt của gấu ngựa đuôi khỉ?”
Chẳng lẽ mình đánh thức huyết thống gấu ngựa?
Huyết thống này có thật hay không chưa nói, nhưng nếu có thì chẳng phải quá trùng hợp sao?
“Vậy khả năng lớn nhất là những loại thuốc chữa thương điều chế tại chỗ của Tử Đế?”
Châm Kim đoán, trong quá trình phối những loại thuốc hỗn tạp kia, có một loại là thuốc biến hình!
Lúc đó Tử Đế bơm cho cậu rất nhiều máu gấu, mà máu gấu có thể là nguyên liệu chính của loại thuốc biến hình nào đó. Thuốc này vẫn luôn quanh quẩn trong cơ thể cậu, đến lúc nguy nan thì bị kích hoạt.
Theo cậu thì khả năng này rất lớn, nhưng nếu như vậy thì lại càng có nhiều khúc mắc.
“Thuốc này vẫn còn tác dụng? Mình còn có thể biến hình không? Nếu có thì duy trì bao lâu?”
Châm Kim hi vọng thuốc vẫn còn hiệu lực.
Bởi vì đây là một con bài tẩy. Một con bài nguy hiểm, đủ khả năng giết chết thú Bạc!
Dù không thể phủ nhận chiến thắng có phần của thiên thời địa lợi, nhưng sát thương của móng vuốt cũng rất chí mạng.
Về phần tác dụng phụ như khiến máu trở nên kém thuần khiết, bị vấy bẩn này nọ, cậu chỉ có thể phớt lờ.
Giữ được mạng đi rồi tính.
Mấy nguy cơ này có thể tìm mục sư Thánh Điện nhờ thanh tẩy.
Gió lại nổi, lá cây xạc xào, những chiếc lá thông xanh reo hò hớn hở.
Gió có vẻ đến từ ngọn núi, cơn lạnh nó mang lại khiến không khí rét buốt, tuy vậy, hai người không bị ảnh hưởng nhiều, áo quần tuy mỏng vậy nhưng lại chứa đầy đá lửa.
Họ cứ lần theo dấu mà đi tới.
Một dòng suối nhỏ róc rách chảy trước mặt.
“Đây hẳn là nước ngầm.” Châm Kim nhìn rồi đoán: “Rất tinh khiết.”
Hai người không vội múc mặc dù túi nước không còn nhiều. Nước ngoài tự nhiên thường không sạch sẽ. Uống nhầm nước có thể chết vì ngộ độc.
“Có rất nhiều dấu chân thú xung quanh. Hẳn là có thể uống.” Tử Đế chỉ quanh hồ nước, bỗng nhiên đổi sắc mặt: “Chờ một chút, đại nhân, nhìn chỗ này.”
Có dấu chân người ở cạnh suối, lại còn rất nhiều, nghĩa là có cả một đoàn người lấy nước.
“Dấu chân còn mới, xem ra chúng ta đã ở rất gần họ. Nhưng mà rót đầy túi nước trước đã.”
Hai người ngồi xổm xuống múc nước. May là cả hai luôn mang túi đựng, đi rừng không mang túi nước rất bất tiện.
Tử Đế ngồi chồm hổm, duỗi tay mở túi rồi vùi đầu rót nước. Châm Kim thì rất coi trọng tư thế ngồi. Cậu tuy lấy nước nhưng đầu luôn ngẩng dậy nhìn khắp.
Rất nhiều thú rừng có thói quen trốn gần nguồn nước để săn những con mồi mất cảnh giác.
Trong quân đội cũng dạy phương pháp lấy nước tương tự, luôn ngẩng đầu, đề phòng bị đánh lén. Thế nên khi có người đến, Châm Kim ngay lập tức ra hiệu cho Tử Đế, hai người nhanh chóng đứng dậy.
Một, hai, ba,...
Có người hiên ngang đến, cũng có kẻ ẩn hiện trong đám cỏ.
Châm Kim Tử Đế nhanh chóng bị bao vây.
Những người này phần lớn mặc đồ thủy thủ, ai cũng cầm vũ khí, chủ yếu là đao, cũng có lác đác vài thanh kiếm, trường mâu, thậm chí là cung, nỏ.
Một kẻ có tu vi bậc Đồng chen ra khỏi đám người, đến trước mặt Châm Kim Tử Đế.
Kẻ này vừa ra, mắt Châm Kim thoáng lóe lên.
Tử Đế vừa thấy hắn thì trầm mặt xuống.
“Hoàng Tảo! Cuối cùng cũng tìm thấy mày!”