“Trận doanh chiến kết thúc. Chúc mừng người chơi trận doanh Thuần Bạch thủ tháp thành công.” Âm thanh máy móc tiếp tục tuyên bố: “Đã hoàn thành phó bản, mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi.”
Vân Nhàn nhanh chóng nhận ra, không có thưởng điểm thuộc tính và tích phân!
Đám Trường Phong vui rạo rực kiểm kê vật phẩm, hiển nhiên nhân lúc cuối cùng lại nhặt được đồ tốt.
Biết phó bản đã hoàn toàn kết thúc, Vân Nhàn thả lỏng toàn thân, cảm thấy cực kì mệt mỏi. Cô chào Tô Thần: “Tôi về nghỉ trước đây, ngày mai gặp nhau lúc 8 giờ sáng ở cửa sân huấn luyện.”
“Ừm.” Tô Thần đồng ý.
Truyền tống về lại thành Bạch Lạc, thanh âm máy móc thông báo tình hình sau chiến đấu: “Trước phó bản thứ tư, số lượng người chơi của trận doanh Thần Bạch là 1672, số lượng người chơi của trận doanh Thâm Hắc là 1730. Hiện tại trận doanh Thuần Bạch còn 850 người chơi, trận doanh Thâm Hắc còn 851 người chơi, xin hãy tiếp tục nỗ lực.”
Vân Nhàn lẩm bẩm tự nói: “Nhân số bằng nhau, vậy là tất cả lại trở về vạch xuất phát. Cũng không biết trong số này có bao nhiêu người chơi giỏi, bao nhiêu người lừa gạt qua ải.”
Lắc lắc đầu, cô không thèm nghĩ nữa, đánh răng rửa mặt xong ngã xuống giường bước vào mộng đẹp.
- -----------------------
Một đêm ngon giấc.
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhàn theo thói quen đến tiệm cơm gọi một bữa sáng phong phú. Vừa bắt đầu ăn cô đã thấy Tô Thần đen mặt đi tới, không khỏi buồn bực hỏi: “Sao thế?”
“Sân huấn luyện đầy người rồi.” Biểu tình của Tô Thần càng thêm xấu: “Lần trước còn có người giữ tích phân mua mạng, giờ biết không dùng tích phân trong trận doanh chiến được nên gấp gáp muốn tiêu bằng sạch điểm tích phân.”
Vân Nhàn chợt hiểu: “Hơn nữa lần này chỉ bên thắng mới được phép rời khỏi phó bản nên mỗi người đều có sẵn trên 300 điểm tích phân. Hình thức trận doanh chiến khiến tất cả mọi người đều ý thức được tầm quan trọng của khả năng tự phục hồi. 850 người, mỗi người 300 điểm tích phân, sân huấn luyện trung cấp 4 tích phân một giờ, dựa theo cường độ mỗi người một ngày huấn luyện 8 tiếng tính thì...” Vân Nhàn tự hỏi một lúc, tiếc nuối lắc đầu: “Người chơi vẫn còn quá nhiều.”
“Người nhiều sẽ chen chúc.” Đôi mắt Tô Thần sáng lấp lóe, trầm giọng nói: “Thêm hai lần trận doanh chiến nữa, có lẽ sẽ không cần giành giật phòng.”
“Nước xa không cứu được lửa gần.” Vân Nhàn vừa ăn vừa nói chuyện: “Cũng không thể chỉ chờ đợi không, phải biết rằng thời thời khắc khắc đều có người ở đằng sau đuổi theo bước chân anh.”
“Để tôi ngẫm lại.” Tô Thần trầm tư.
Đúng lúc này có người đến bên bàn ăn của họ, sắc mặt bi ai: “Tôi muốn nói chuyện với mọi người.”
Vân Nhàn kinh ngạc: “Chu Huệ?” Sao cô nàng này lại chủ động chạy đến tìm hai người họ chứ? Quên mất chỗ bọn cô là hố lửa rồi à!
Tô Thần nhích nhích sang bên cạnh nhường chỗ: “Ngồi đi.”
Chu Huệ ngồi xuống không do dự, nhìn bộ dáng kia có vẻ chuyện thật sự nghiêm trọng, khác hoàn toàn lần gặp trước.
“Có chuyện gì? Nói đi.” Vân Nhàn hơi tò mò, đồng thời cô nhìn bốn phía xung quanh, xác định không có ai ở gần, chuyện cần nói không bị lộ ra ngoài mới yên tâm.
Chu Huệ hít sâu một hơi, nghiêm túc: “Tôi sẽ đồng ý gia nhập nhóm, điều kiện là giúp tôi giết vài người!”
“Cô đùa hả?” Vân Nhàn không tin: “Có chị Vân ở đây sao cô chịu gia nhập với chúng tôi? Lỡ lợi dụng xong chạy mất thì sao?”
“Chị Vân...” Tiếng Chu Huệ khô khốc vang lên, biểu tình trên mặt cũng cứng đờ: “Chị... Chị ấy chết rồi.”
Tô Thần và Vân Nhàn nhìn nhau, từ trong ánh mắt nhau thấy rõ sự kinh ngạc.
Tô Thần nghi ngờ: “Chị ấy chết, vậy cô trở về đây bằng cách nào?”
Chị Vân là cung tiễn thủ, không cần lên trước kháng quái, chị ấy mà chết thì chỉ có một khả năng duy nhất là main tank hi sinh, đoàn diệt. Nhưng rõ ràng Chu Huệ vẫn còn sống tốt ngồi đây mà.
“Chị ấy không chết vì phó bản, mà chết trong tay người chơi!” Chu Huệ gần như nghiến răng nghiến lợi rít ra từng chữ.
“Hồng Nhan có tổng cộng bốn người là chị Vân, tôi, Hỉ Thước và Hổ Nữu mới gia nhập. Mọi người đều được chị Vân cứu nên rất đồng lòng... Tôi luôn cho rằng như vậy...”
Cô ấy hít sâu: “Phó bản lần trước chúng tôi có bảy người.”
Bảy người?! Con số này làm trong lòng Vân Nhàn hơi giật mình.
“Mới đầu cứ nghĩ do hệ thống ghép tự động. Tôi còn cảm thấy kì quái nữa, vì sao tổng số người chơi bên trận doanh Thâm Hắc nhiều hơn mà trong phó bản cũng chỉ có sáu người, Thuần Bạch ít người hơn mà lại một đội bảy người. Sau này tôi mới biết được Hỉ Thước với bọn chúng là một đám! Cô ta tổ đội hai lần nên hai đội mới bị ghép với nhau!” Giọng Chu Huệ trở nên căm hận.
“Quả nhiên là thế.” Tô Thần chỉ nói một câu này, không hề cảm thấy ngoài ý muốn chút nào.
Chu Huệ thấy sắc mặt hai người ngồi đối diện không thay đổi, không khỏi cắn chặt môi: “Hai người đã sớm biết chuyện có thể tổ đội bảy người?”
“Đương nhiên rồi.” Vân Nhàn trả lời.
“VÌ sao không nói sớm chứ?!” Chu Huệ nhịn không được phát điên.
“Vậy còn cô? Vì sao không đem những tin tức bí mật mình biết nói với chúng tôi?” Tô Thần không khách khí hỏi lại.
Chu Huệ á khẩu, không biết trả lời thế nào. Đúng vậy, những phát hiện quan trọng thế này không có ai lại dễ dàng chia sẻ.
Vân Nhàn bĩu môi, cảm thấy buồn cười: “Cô nghĩ rằng vì sao Danh Nhân Các muốn có cô nhập đội? Chính là vì họ bị thiếu quyển trục tổ đội đó!”
Một lời như sấm dậy đất bằng, đánh Chu Huệ thành ngu ngốc.
“Đừng ngớ người ra đó, nói tiếp đi.” Tô Thần gõ bàn ăn: “Bảy người rồi sao nữa? Phó bản lần trước được miễn sát thương giữa người chơi với nhau, bọn chúng làm thế nào để giết người?”
“Bọn họ có một người chơi có thiên phú.” Chu Huệ miễn cưỡng lấy lại tinh thần.
“Thiên phú gì mà có thể thay đổi cả quy tắc trò chơi?” Vân Nhàn càng tò mò hơn.
Chu Huệ suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết nên miêu tả như thế nào, cuối cùng nói: “Hắn ta có thể chế tạo ra hai loại thẻ bài đặc thù. Một loại là “Thẻ miễn chiến”, sau khi sử dụng thì được miễn sát thương giữa đồng đội trong phó bản với nhau. Loại còn lại là “Thẻ mời chiến”, sử dụng sẽ thay đổi trạng thái miễn thương tổn, mọi người có thể tấn công lẫn nhau đến chết.”
“Thiên phú thật âm hiểm.” Tô Thần kinh ngạc cảm thán.
“Hố chết người ta không đền mạng.” Vân Nhàn lẩm bẩm tự nói cùng lúc với anh.
Bởi vì phó bản quy định miễn sát thương giữa đồng đội với nhau nên người bình thường nhất định sẽ yên tâm đưa lưng ra. Nếu ngay lúc này đối phương bất ngờ dùng thẻ mời chiến rồi tấn công liên tiếp đến chết thì người đã chết rồi cũng chẳng biết chuyện gì vừa xảy ra nữa.
Quả nhiên Chu Huệ nói tiếp: “Sau khi dùng thẻ mời chiến, chị Vân bị đánh lén mà chết. Lúc tôi còn đang đờ người ra thì Hổ Nữu cũng chết. Sau đó Hỉ Thước bước về phía nhóm người kia.”
“Vậy cô làm thế nào để sống sót?” Vân Nhàn hỏi.
Chu Huệ giải thích: “Bọn họ muốn thiên phú của tôi, nên bắt tôi gia nhập.” Vừa nói cô ấy vừa đưa đồng hồ ra.
Tô Thần thò lại gần xem: “Thiên phú: Ngôi Sao May Mắn Siêu Cấp. Sau khi đánh chết quái sẽ tăng tỉ lệ rơi đồ. Nếu quái thuộc loại 100% rơi đồ, người chơi sẽ nhận được lượng vật phẩm gấp ba lần.”
“Cũng không khác lắm những gì tôi đoán trước đây.” Tô Thần tỏ vẻ hiểu rõ.
“Bọn họ nói là cố ý nhằm vào tôi.” Chu Huệ nói xong, trong mắt toát ra tia hối hận: “Nếu tôi không ở trong đội, Hồng Nhan sẽ không xảy ra chuyện. Là tôi hại chị Vân với Hổ Nữu...” Nếu lúc trước cô đồng ý gia nhập Danh Nhân Các thì tất cả những chuyện này cũng không xảy ra.
Vân Nhàn thầm nói thiên phú Ngôi Sao May Mắn Siêu Cấp này thật mạnh mẽ, nhưng nếu người sở hữu không đủ trình độ tự bảo vệ mà còn bị người ta biết được thì sẽ bị phản lại, vì cô là thịt mỡ, ai cũng muốn lao lên cắn một miếng.
“Người tên Hỉ Thước đó thật là đủ tàn nhẫn.” Tô Thần như đang suy tư gì đó.
Ngoài dự đoán của hai người, Chu Huệ lắc đầu: “Hỉ Thước vốn chính là người của bọn chúng. Chẳng qua vốn đội có năm người, Hỉ Thước lẻ ra phải đi ghép loạn. Trên người cô ta có thẻ miễn chiến, tích phân cũng dư đủ nên cô ta không phải lo lắng vấn đề an toàn của bản thân. Trong phó bản thứ hai tôi gặp Hỉ Thước và chị Vân, cho rằng họ đều là đồng đội đáng tin cậy nên mới nói ra thiên phú của mình.” Chu Huệ cắn chặt môi: “Bắt đầu từ lúc đó Hỉ Thước đã lên kế hoạch, cố ý ở lại Hồng Nhan giám thị. Lúc mấy người Danh Nhân Các đến làm phiền có lẽ cô ta cũng phát hiện ra biện pháp tổ đội bảy người.”
Vân Nhàn: “... Tôi còn nghĩ cô bị chúng tôi lăn lộn tàn nhẫn thế sẽ trở nên thông minh hơn, không ngờ trước mặt người lạ lại dám nói thiên phú của mình ra.” Vân Nhàn cạn lời: “Xem ra cô vẫn là ngốc bạch ngọt như cũ.”
Tô Thần gật đầu đầy đồng cảm: “Người chơi nữ nhất định sẽ đáng tin sao? Người chơi nữ mới nặng tâm cơ!” Vừa nói anh vừa nhìn nhìn Vân Nhàn, hiển nhiên có ý ám chỉ.
Vân Nhàn hừ nhẹ một tiếng, chửi thầm trong lòng, nói cứ như anh là người không có tâm cơ ấy nhỉ.
“Chuyện là vậy đấy, hai người có thể giúp tôi được không?” Chu Huệ rụt rè cầu xin, đồng thời hứa hẹn: “Chỉ cần hai người chịu giúp, xong việc tôi nhất định sẽ nhập bọn, dù sao tôi cũng không còn nơi nào để đi.”
Vân Nhàn và Tô Thần trao đổi một ánh mắt như đang thảo luận gì đó. Chu Huệ ngồi một bên nôn nóng chờ đợi.
Tô Thần đưa ra vấn đề đầu tiên: “Bọn chúng có mấy người?”
“Thêm Hỉ Thước nữa là bốn. Lúc đầu có năm, một người đã chết.” Chu Huệ trả lời không chút do dự.
“Trong thành Bạch Lạc cấm tấn công lẫn nhau, chúng tôi giúp cô thế nào bây giờ?” Vân Nhàn buồn bực hỏi.
“Tổ đội với tôi, phó bản lần sau cùng nhau vào.” Chu Huệ nói.
“Vậy vấn đề là,“ Vân Nhàn dùng vẻ mặt không biểu cảm, nghi ngờ hỏi: “Giết hết bốn người đó thì ba chúng ta thông quan kiểu gì? Lại còn dưới trạng thái thiếu máu thiếu MP nữa?”
Chu Huệ vội vàng bổ sung: “Tôi có thể cung cấp hồng lam dược!”
“Đây không phải vấn đề tiếp viện, cơ bản là nhân số quá ít.” Tô Thần lắc đầu, hiển nhiên anh không đồng ý.
“Một vấn đề nữa, trên người đối phương rốt cuộc có mấy thẻ miễn chiến? Mấy thẻ mời chiến?” Vân Nhàn truy hỏi: “Nếu nhiều thẻ miễn chiến, chúng ta không thể tấn công được! Mà lỡ bọn họ đột nhiên đánh lén lại dễ dàng lật thuyền trong mương.”
Chu Huệ không cách nào trả lời được.
“Cho nên chuyện này chúng tôi không giúp được đâu, cô tìm người khác đi thôi.” Tô Thần kết luận.
“Nếu ngay cả hai người cũng không làm được, tôi không nghĩ ra còn ai có thể làm được!” Chu Huệ lo lắng.
“Cảm ơn sự tín nhiệm của cô, nhưng mà chúng tôi cũng không làm gì được.” Vân Nhàn không hề dao động.
“Tôi có thể nói hết những tin tức tôi biết cho hai người! Còn nữa, quyển trục kĩ năng, dược phẩm, trang bị đưa hết cho hai người cũng được!” Chu Huệ nỗ lực thuyết phục: “Sau khi xong việc tôi cũng sẽ gia nhập, để hai người tùy ý sai bảo!”
Tô Thần chống cằm, không để ý lắm nói: “Nói thật ra thì điều kiện cuối cùng là kém hấp dẫn nhất đó. Mang theo cô cũng như mang theo phiền phức.”
Chu Huệ cho rằng điều kiện gia nhập là hấp dẫn nhất: “...”
Thật ra Vân Nhàn đã nhạy bén nhận ra chỗ không ổn: “Tôi nói này, cô có việc giấu chúng tôi phải không? Vì báo thù mà cô có thể bỏ ra toàn bộ tài sản sao? Không thể nào! Trừ khi đối với cô chị Vân là chân ái.”
Sắc mặt Chu Huệ trở nên hơi khẩn trương, cô ấy nắm chặt tay không nói lời nào.
“Không phải cô định đẩy chúng tôi vào hố lửa chứ hả?” Tô Thần hoài nghi, ánh mắt lập lòe.
“Tôi không...” Chu Huệ phủ nhận theo bản năng, nhưng vẫn chưa chịu nói rõ ràng mọi chuyện.