Khóe miệng Chu Huệ giật giật nhưng không nói gì. Cô cảm thấy dù có giải thích gì đi chăng nữa cũng chỉ là ngụy biện, vì vậy dứt khoát cúi đầu bày ra dáng vẻ chờ bị xử lí.
“Mọi người quen nhau sao?” Hổ Nữu tò mò hỏi.
“Từng gặp nhau ở phó bản tân thủ.” Vân Nhàn nhẹ nhàng lướt qua quan hệ của ba người, sau đó xòe tay ra với chị Vân: “Thù lao đâu?”
“Đây.” Chuyện phiền phức đã được giải quyết, chị Vân cũng đưa quyển trục rất dứt khoát.
“Nếu về sau có việc gì, hân hạnh được hợp tác tiếp.” Vân Nhàn nói với chị Vân, sau đó cô quay lại nói với Chu Huệ, ý vị sâu xa: “Chúc cô có thể sống lâu một chút.”
Nói xong cô vẫy vẫy tay, xoay người tiêu sái bỏ đi.
Tô Thần đánh giá Chu Huệ hồi lâu, nhịn không được hỏi: “Muốn tham gia vào đội của chúng tôi không? Có cao thủ kéo à nha.”
Hai mắt chị Vân tối đen, tự nhiên nhớ đến một cụm từ gọi là dẫn sói vào nhà.
“Không cần!” Chu Huệ lập tức xù lông, cực kì mẫn cảm.
“Lúc không có năng lực kéo được ai thì bị ôm đùi, giờ khó khăn lắm mới trở thành cao thủ chịu kéo cô thì cô lại không thèm.” Tô Thần lắc đầu tỏ ra tiếc nuối.
“Tôi thích ở lại Hồng Nhan.” Chu Huệ cố chấp.
“Tùy cô thôi.” Ngoài dự đoán của họ, Tô Thần không thèm dây dưa, quay người đi thẳng.
Hai người đó đi mất dạng, thần kinh đang căng thẳng của Chu Huệ mới hơi hơi thả lỏng.
“Hai người này hack à? Gì cũng chưa nói mà có thể đoán được?” Hổ Nữu không tin nổi, nhưng nhìn biểu hiện của họ thì rõ ràng thứ nên biết đều biết cả.
“Tôi không biết họ có ý gì.” Chu Huệ nhíu nhíu mày, tâm trạng nặng nề.
“Hai người đó biết rõ ràng nhưng không để bụng, đại khái vậy đó.” Chị Vân thở dài, loại cảm giác phải chịu nhịn khắp nơi này thật khó chịu: “Tóm lại tình hình trước mắt vẫn an toàn, mọi người cố gắng tăng cường thực lực. Trong trò chơi này cái gì cũng giả được, chỉ có thực lực mới là thật.”
Hổ Nữu và Chu Huệ gật mạnh đầu đồng ý, chỉ có cô gái còn lại hơn cụp mắt, không nhìn rõ thần sắc.
“Hỉ Thước, cô sao vậy?” Chu Huệ hơi nghi ngờ.
Hỉ Thước ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn như bình thường: “Không có gì, tôi chỉ đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể tăng cường thực lực.” Lúc mọi người không chú ý tới nữa, trong mắt cô ta lại hiện lên một tia sáng.
- ------------------------------------
Tô Thần đi được một đoạn đã thấy Vân Nhàn đang đứng chờ mình ở phía trước.
“Cầm.” Vân Nhàn tiện tay ném quyển trục qua. Cầm vào tay xong Tô Thần lập tức xem xét phần giới thiệu.
“Kĩ năng: Đả Kích Trí Mạng. Gây sát thương 12 điểm + điểm thuộc tính Lực Lượng + sát thương cơ bản của vũ khí, có tỉ lệ 10% gây sát thương bạo kích. Mỗi lần phóng kĩ năng tiêu hao 10 MP.”
“Hiệu quả kĩ năng cũng không tồi.” Tô Thần hài lòng cười, hiện tại anh đang thiếu nhất là kĩ năng thuần tấn công.
“Quyển trục buff với triệu hồi tôi dùng rồi. Hiện tại không cần đổi trang bị vật phẩm gì lắm, tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn nên tăng thêm kĩ năng cho bản thân, dùng để ứng phó với các tình huống khác nhau.” Vân Nhàn giải thích.
Tô Thần ứng tiếng, tỏ ý đã biết.
“Lúc trước có tất cả 14 bình hồng dược, 4 bình lam dược. Sau khi trao đổi xong có tổng cộng 25 bình hồng dược, 10 bình lam dược.” Vân Nhàn bắt đầu chia của: “Tôi lấy 10 bình hồng dược 8 bình lam dược, còn lại cho anh.”
“Thêm chút lam dược đi.” Tô Thần bất mãn: “Thánh Giới rất hao MP, giờ lại thêm một kĩ năng Đả Kích Trí Mạng nữa, 13 điểm Trí Lực không đủ dùng.”
“Anh đeo găng tay có dùng được Thánh Giới đâu?” Vân Nhàn tò mò vì bỗng nhiên cô nhớ tới muốn dùng Thánh Giới phải cầm kiếm hoặc giá chữ thập.
Tô Thần lắc lắc tay để giá chữ thập treo trên cổ tay rơi ra, giải thích: “Lúc dùng Thánh Giới thì tay cầm giá chữ thập, coi như thay đổi trang bị.”
“Được rồi.” Vân Nhàn miễn cưỡng nhả ra: “Vậy cho anh 3 bình lam dược.”
Tô Thần cẩn thận tính toán một lúc, nói: “3 bình chắc cũng đủ rồi.”
Sau đó... Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đứng nhìn nhau không biết nói gì. Nhất thời không khí có chút kì lạ.
“Còn việc gì nữa không? Không còn thì tôi đi sân huấn luyện trung cấp rèn luyện đây.” Vân Nhàn đánh vỡ im lặng: “Tích phân trong tay những người chơi khác có lẽ không còn nhiều lắm, đã bắt đầu có phòng trống rồi.”
“Vừa rồi tôi rủ Chu Huệ nhập đội, cô đoán xem cô ấy trả lời thế nào?” Tô Thần tìm chuyện phiếm nói.
“Không đi, muốn ở lại Hồng Nhan, có người kéo cũng không cần.” Vân Nhàn lạnh nhạt nói.
Tô Thần nhướng mi: “Cô núp gần đấy nghe được?” Nếu anh nhớ không nhầm, lúc Chu Huệ trả lời thứ này đã đi rồi.
“Không cần nghe cũng biết, cho nên tôi mới lười hỏi thử đấy.” Vân Nhàn nhún vai: “Chị Vân dùng cung, hẳn chính là người mà lúc trước Chu Huệ nói ngưỡng mộ đó. Dưới tình huống này sao Chu Huệ chịu rời khỏi Hồng Nhan được? Người ta bên nhau vì tình cảm, nếu không đã sớm chạy tới Danh Nhân Các rồi. Thêm nữa tính cách hai ta như nào Chu Huệ lại không biết hay sao? Đã từng hợp tác trong phó bản tân thủ nên không thể giấu được gì, vì lợi ích mới mời vào đội, người có chút cốt khí nhất định sẽ khinh thường nhập bọn.”
Tô Thần lẩm bẩm: “Biết thì biết thế nhưng hỏi thêm một câu cũng đâu có mất gì. Cô nàng này có thiên phú sao không nói sớm chứ?”
“Nói ra để hai chúng ta bóc lột hay gì?” Vân Nhàn lườm anh: “Người nào đó có thiên phú main tank còn giả làm mục sư hết sức vui vẻ. Lần đầu gặp mặt là ai không tin ai chứ?”
Tô Thần nghẹn.
“Thiên phú của Chu Huệ không tồi, nhưng tiếc rằng cô ấy từng chịu thiệt trong tay chúng ta nên không đồng ý cũng là đương nhiên. Trừ khi cô ấy chủ động tìm đến, còn không nếu tổ đội sẽ rất phiền phức.” Vân Nhàn nghiêm mặt nói.
“Nếu không còn chuyện gì khác thì phó bản tiếp theo gặp lại. Tạm biệt.” Xác định không còn chuyện gì cần trao đổi nữa, cô xoay người bước vào sân huấn luyện trung cấp.
Tô Thần nhìn bóng lưng tiểu đồng bọn, tức quá mà cười: “Dù là quan hệ tuẫn tình cũng chỉ muốn gặp nhau trong phó bản thôi sao? Được thôi, tôi cũng không cần, mọi người lợi dụng lẫn nhau là được. Lỡ ngày nào đó dính dáng đến tình cảm thì sẽ rất phiền toái.”
- --------------------------------
Liên thắng bảy người giúp Vân Nhàn nhận ra nhiều điều. Cô ý thức được hiện tại mình mạnh đến mức nào, đồng thời cũng phát hiện một vấn đề nhỏ.
“Thủ không đủ cao, máu không đủ nhiều, một khi gặp người có kĩ năng khống chế sẽ luống cuống chân tay.” Vân Nhàn vò tóc, tạm thời không nghĩ ra biện pháp gì tốt. Bị không chế còn không thể tự thêm khiên chắn nữa, hoàn toàn không cử động được.
“Cơ sở minh tưởng quyết định năng lực hồi MP. Nếu chiến đấu cường độ cao, thời gian ngắn thì không thấy rõ hiệu quả lắm, nhưng nếu đánh giằng co thì tác dụng quá lớn. Cơ sở viễn chiến đang luyện trung cấp, không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, còn cơ sở minh tưởng chỉ cần luyện đủ số lần là có thể hoàn thành chương trình học.”
Quét mắt nhìn đồng hồ, thấy mình còn hơn 600 điểm tích phân, Vân Nhàn quyết định tập trung vào cơ sở minh tưởng trước.
Mười hai ngày sau, cô thuận lợi hoàn thành chương trình học trung cấp của cơ sở minh tưởng, số liệu trở thành:
Cơ sở minh tưởng 2: Người chơi đã nắm giữ phương pháp hô hấp trung cấp. Mỗi phút hồi phục 40 HP, mỗi phút hồi phục 60 MP.
“Giữ lại 200 điểm tích phân đề phòng.” Vân Nhàn quyết định xong, lập tức rời khỏi sân huấn luyện.
Ngày mai sẽ bắt đầu trận doanh chiến, bởi vậy bên ngoài sân huấn luyện cực kì náo nhiệt, khắp nơi đều có người bày hàng, nhiệt liệt mặc cả.
Vân Nhàn đi dạo lung tung, phát hiện thứ được yêu thích nhất vẫn là trang bị. Cô chỉ cần suy nghĩ một chút đã hiểu, thuộc tính của đa số người chơi không được cao lắm, mang thêm trang bị có thể tăng sức chiến đấu trên diện rộng. Tiếp đó là quyển trục kĩ năng, một kĩ năng mạnh mẽ đủ để xoay chuyển tình thế thắng bại, tiếc là kĩ năng tốt cũng không có nhiều lắm. Nhiều nhất là các loại vật phẩm như hồng dược lam dược, bẫy thú, tấm thẻ dùng một lần, ngọc bội phòng thân... Cái gì cũng có bán.
Dạo một vòng xong, Vân Nhàn cảm thán: “Tất cả mọi người đều đang tích cực chuẩn bị, dùng mọi khả năng tăng sức chiến đấu của bản thân. Không biết qua ngày mai liệu thành Bạch Lạc sẽ còn lại bao nhiêu người?”
Lắc lắc đầu, cô đến tiệm cơm định ăn một bữa ngon, sau đó về chung cư nghỉ ngơi sớm, sáng mai tinh thần sảng khoái ứng phó với phó bản trận doanh chiến. Ai ngờ vừa gọi xong món ăn đã thấy một người trung niên đến chỗ mình, vô cùng đáng thương hỏi: “Nhiều đồ ăn như vậy, một mình cô có lẽ cũng ăn không hết, có thể cho tôi một chút hay không?”
Vân Nhàn kinh ngạc, quét mắt nhìn người đó một cái, phát hiện là một người đàn ông tóc hoa râm, gương mặt già nua, ít nhất cũng phải hơn 50 tuổi rồi. Người đã lớn tuổi rồi còn phải phấn đấu để sống lại? Chẳng hiểu sao tự nhiên Vân Nhàn lại thấy có chút chua xót, cô mở miệng: “Ngồi xuống cùng ăn đi.”
Ông ta vui vẻ, vừa nhanh nhẹn ngồi xuống như sợ Vân Nhàn sẽ đổi ý vừa lải nhải: “Cô thật tốt bụng. Tôi đã hỏi vài người rồi nhưng họ thà rằng lãng phí vứt đồ ăn đi cũng không chịu cho tôi ăn. Haiz, thế đạo này thật khó sống.”
“Ông không còn một chút tích phân nào sao?” Vân Nhàn tò mò hỏi.
“Còn mà, vừa đủ 200 điểm giữ lại làm bùa hộ mệnh.” Người đàn ông tỏ vẻ đau khổ: “Tôi tính toán vừa đủ, ai ngờ cẩn thận mấy cũng sẽ có sai sót, quên để lại một điểm tích phân làm tiền cơm ngày cuối cùng! Cô nói thế có tức hay không?”
Ông ta vừa nói vừa quét đũa lùa đồ ăn, hiển nhiên đã đói lả.
Vân Nhàn: “...”
Cô không nhịn được cảm khái: “Ông tính toán tốt thật.” Thế mà không thừa lại dù chỉ một điểm tích phân.
“Tôi phát hiện ra tính toán giỏi quá cũng không tốt.” Ông ta không nhịn được tố khổ: “Nếu tôi bỏ một điểm tích phân mua cơm, còn thừa lại 199 điểm không làm được gì cả. Vốn cảm thấy những người đến tiệm cơm ăn đều là người có tiền, không thiếu chút tiền cơm này, ai ngờ...” Nói xong lại bắt đầu thở ngắn than dài.
“Ăn cơm đi.” Vân Nhàn lạnh nhạt. Tuy cô đồng ý cho ông ta cùng ăn nhưng cô cũng cảm thấy những người từ chối ông ta không có gì sai. Những người chơi khác đều sắp không thể tự lo cho bản thân rồi, làm gì còn thừa lòng từ thiện dành cho người khác?
“Nếu cô bị từ chối, cô cũng không tức giận sao?” Ông ta tò mò hỏi.
Vân Nhàn liếc ông ta một cái, lạnh nhạt nói: “Nếu là tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào cảnh không có tiền tiêu. Tùy tiện bán vật phẩm gì đó là có điểm tích phân rồi.”
Người đàn ông: “...”
“Vật phẩm trên người tôi đều đổi thành trang bị hoặc kĩ năng rồi.” Ông ta cố gắng giải thích, chứng minh mình không phải cố ý muốn ăn uống chùa.
“Không sao, ăn cơm đi.” Vân Nhàn không quan tâm.
Ông ta khẽ cắn môi: “Vậy được rồi, tôi nói cho cô một tin tức nhỏ coi như tiền cơm.”
“Được.” Tuy Vân Nhàn không cảm thấy tin tức của ông ta sẽ có tác dụng gì với mình, nhưng người ta đã muốn nói thì cô tiện thể nghe vậy.
“Theo tôi được biết, phó bản tân thủ đều xếp bốn người một đội, không có ngoại lệ. Nhưng từ phó bản thứ hai trở đi thì không giống, phó bản của tôi là sáu người một đội.” Ngữ khí của ông ta như đang tiết lộ một bí mật động trời.
“Sau đó?” Sắc mặt Vân Nhàn vẫn như thường.
“Ra khỏi phó bản xong tôi đi dò hỏi những người khác, phát hiện hầu như là năm người một đội. Trong lòng tôi cảm thấy rất kì quái, nhưng ngẫm lại một chút đã hiểu.”
“Ồ?” Vân Nhàn vẫn không tỏ vẻ gì.
Ông ta cười thần bí, cố ý hạ thấp thanh âm: “Khi phó bản tân thủ kết thúc, trước khi bắt đầu phó bản thứ hai thì người chơi của trận doanh Thuần Bạch có 5768 người, căn bản không thể nào ghép thành tất cả các đội năm người! Nếu hệ thống không muốn để ba người lẻ ra, tăng thêm độ khó phó bản, vậy sẽ phải xé lẻ ra nhét vào các phó bản đã đủ người khác. Cho nên những phó bản nhiều hơn một người độ khó sẽ thấp hơn một chút.”
Vân Nhàn bừng tỉnh.
“Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi.” Ông ta cười hắc hắc: “Cô nghe một chút là được, đừng để bụng.”
Nhưng Vân Nhàn lại nghĩ đến một chuyện khác. Cô lẩm bẩm: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì khi phó bản thứ ba kết thúc trận doanh Thuần Bạch còn 1672 người chơi, trận doanh Thâm Hắc còn 1730 người chơi. Dựa theo suy đoán của ông, khi tham gia trận doanh chiến thì người chơi của trận doanh Thuần Bạch có phải lấy ít địch nhiều hay không?”
Nghe vậy ông ta ngây ra như phỗng, đôi đũa trên tay “Cạch” một tiếng rơi xuống mặt bàn.