“Thì từ đầu phó bản đã nói thù lao phong phú mà lại.” Tô Thần cười khoe khoang, nhanh chóng dùng hai điểm thuộc tính tự do cộng vào Trí Lực. Vì kĩ năng Thánh Giới nên lúc nào anh cũng thiếu MP, nếu không phải cấp bậc của cơ sở minh tưởng cao thì đã không chịu nổi tốc độ tiêu hao từ lâu rồi. Thêm xong khiến Trí Lực tăng thành 15 điểm, Tô Thần nhìn kiểu gì cũng cảm thấy hết sức đẹp mắt. Chẳng những giá trị MP tăng mà uy lực của các kĩ năng tấn công cũng được tăng cường.
Vân Nhàn suy ngẫm hồi lâu, thật sự cảm thấy không cần thêm Lực Lượng, Thể Chất, Nhanh Nhẹn gì mấy nên thêm luôn hai điểm vừa nhận được vào Trí Lực. Sau khi điểm thuộc tính đầy 20 thì cứ hai điểm tự do mới tăng được một điểm thuộc tính, cho nên sau khi thêm điểm Trí Lực của cô thành 21.
Bỗng dưng Tô Thần mở miệng hỏi: “Cặp ủng Tinh Thiên của Anh Lạc liệu có phải cũng đến từ phó bản bí cảnh không?”
“Có lẽ thế.” Vân Nhàn không chú ý lắm, thuận miệng trả lời.
“Vậy xem ra quyển trục bí cảnh cũng là một loại vật phẩm rơi ra từ quái. Trừ chúng ta cũng có người đã từng vào phó bản bí cảnh, nói không chừng người khác đã thông quan lấy điểm thưởng thuộc tính từ lâu rồi.” Tô Thần âm thầm đề phòng, cũng tự cảnh cáo bản thân mình phải chú ý.
Động tác của Vân Nhàn hơi khựng lại, bất đắc dĩ nhìn Tô Thần: “Tôi nói này, những thứ chúng ta không biết trong trò chơi này quá nhiều. Ví dụ như thiên phú Ngôi Sao May Mắn của Chu Huệ, thẻ miễn chiến mời chiến, phó bản bí cảnh, hoặc là boss do 20 quái tinh anh dung hợp. Cứ lo lắng mãi những chuyện này cũng vô dụng thôi, chỉ có không ngừng lớn mạnh mới là con đường chính xác. Nếu tạm thời không thể mạnh lên, vậy thì cứ sưu tập nhiều tinh thạch một chút, đến lúc đánh trận doanh chiến sẽ có chỗ dùng được.”
Nói nói, cô cười rộ lên: “Mỗi lần quái thú tập kích rơi xuống một viên tinh thạch, tôi cướp được bốn viên, thêm buff may mắn sẽ là tám viên, cộng thêm hai viên đang có, tổng cộng là mười viên.”
“Không tồi.” Tô Thần gật gật đầu: “Có một con bị tôi đánh chết, lấy được một viên thủy tinh thạch.” Nói xong anh ném tinh thạch cho Vân Nhàn.
Vân Nhàn nhanh nhẹn bắt được, âm thầm bĩu môi. Lấy trình độ Châu Phi của người nào đó, cô đoán anh cũng chỉ có thể lấy được thủy tinh thạch hoặc lôi tinh thạch là cùng, quả nhiên.
“Đi, ra ngoài thôi.” Nói xong, Tô Thần thông qua hệ thống xác nhận rời khỏi bí cảnh.
“Ừm.” Vân Nhàn đồng ý.
Trước khi rời đi, cô quay đầu nhìn lại bí cảnh, trong lòng ngập tràn cảm xúc. Mỗi ngày trôi qua đều sẽ có người chơi nhắm mắt vĩnh viễn, người hôm nay còn thấy, rất có thể mai sẽ không còn được gặp lại nữa. Đây chính là tình cảnh của đại đa số người chơi... Để sống tiếp, mỗi ngày đều gian nan phấn đấu.
Ra khỏi bí cảnh, Vân Nhàn phát hiện mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, thời tiếp vừa đẹp.
“Sao tôi có cảm giác ngày hôm nay đã sắp kết thúc...” Cô lẩm bẩm.
“Thể lực kém cỏi mà!” Tô Thần khinh bỉ: “Không phải chỉ đánh một trận, thông quan một cái phó bản thôi sao?”
“Người bắn hai mươi phát đạn không trúng hoa văn boss nổi một phát không có tư cách nói chuyện.” Vân Nhàn đáp trả anh đầy mỉa mai.
Tô Thần hừ lạnh: “Vốn dĩ tôi đâu có chuyên viễn chiến.”
“Cho nên phần lớn boss do tôi gánh vác.” Vân Nhàn nghiêm túc trả lời: “Tôi rất vất vả.”
Tô Thần đang muốn phản bác đã bị Vân Nhàn vô tình đánh gãy lời muốn nói: “Được rồi, hôm nay tôi không định hăng hái phấn đấu nữa, tôi về chung cư trước. Buổi sáng một ngày trước khi bắt đầu phó bản mới gặp lại nhau ở tiệm cơm. Mấy ngày nay anh suy nghĩ cho kĩ, xem thẻ miễn chiến nên bán cho ai. Tôi đi trước đây.” Vân Nhàn vẫy vẫy tay, bỏ đi vô cùng dứt khoát.
“Cô coi tôi là đàn em đấy à?” Tô Thần muốn cạn lời với cô.
- ----------------------------------------
Thời gian trôi nhanh, nháy mắt đã đến ngày hai người hẹn gặp. Vân Nhàn đến tiệm cơm từ sớm, gọi một bàn đồ ăn sáng phong phú. Chẳng bao lâu sau đã thấy Tô Thần tới, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Nhìn một cái đã biết là người có tiền, điểm tích phân nhiều không có chỗ để tiêu.”
Vân Nhàn vui sướng cắn miếng bánh bao gạch cua, lúng búng nói: “Tôi phát hiện, lúc dùng để mua đồ ăn thì tích phân mới là tiền, lúc đến sân huấn luyện tích phân chỉ là một con số.”
“Sao thế? Có gì không thuận lợi sao?” Tô Thần ngồi xuống đối diện, cầm bánh bao thịt lên ăn, hoàn toàn không xem mình là người ngoài.
“Mỗi ngày huấn luyện mười tiếng trở lên! Cộng thêm thời gian đợt trước nữa, gần hai mươi ngày rồi! Vẫn không qua được khóa thứ sáu của cơ sở viễn chiến! Anh tin được không?” Vân Nhàn muốn bùng cháy.
Nghe cô nói vậy, Tô Thần vui vẻ cười to: “Nghe cô nói cô cũng không hoàn thành chương trình học khiến tôi thật yên tâm.” Anh bị các loại chương trình học ngược đãi trăm ngàn kiểu, sắp ói đến nơi rồi.
Vân Nhàn: “...”
Cô căm giận cắn bánh bao, coi bánh bao trong miệng là thịt trên người người nào đó.
“Chuẩn bị thẻ chưa?” Tô Thần nhắc tới chuyện chính.
Vân Nhàn yên lặng móc ra bốn cái thẻ, trong đó ba cái là thẻ miễn chiến, một cái là thẻ mời chiến.
“Để lại ba cái, nói cách khác là chỉ có thể sang tay một cái thôi.” Tô Thần như đang suy tư gì đó.
“Đã chọn được người nào chưa?” Vân Nhàn hỏi.
“Mấy người Danh Nhân Các được không?” Tô Thần đề nghị: “Mấy người đó hành động cùng nhau, đưa một tấm thẻ là toàn đội đều được lợi.”
“Tôi cũng từng nghĩ tới bọn họ. Còn nghĩ ra được ai nữa không?” Vân Nhàn truy hỏi.
Tô Thần lộ vẻ bất đắc dĩ: “Mấy người chơi hai ta biết đều đã chết gần hết, còn lại toàn là người không thân. Thẻ miễn chiến chỉ có thể đưa cho đám người Danh Nhân Các hoặc nhóm ba người Trường Không trong phó bản lần trước, không còn lựa chọn nào khác đâu.”
“Vậy cứ đưa Danh Nhân Các đi.” Vân Nhàn quyết định: “Một nhóm bọn họ có tận tám người!”
“Giá cả quyết định thế nào?” Đây là vấn đề mấu chốt khiến Tô Thần quan tâm nhất.
Vân Nhàn buồn rầu: “Nói thật ra, tôi cảm thấy những thứ bọn họ có thể đưa không vào nổi mắt tôi. Trên người tôi còn hơn 600 điểm tích phân, không thiếu đạo cụ, không thiếu dược phẩm, không thiếu trang bị, kĩ năng cũng đủ dùng. Tinh thạch thì tốt đấy nhưng trong tay người bình thường chắc chắn không có nhiều, tôi sợ báo giá tàn nhẫn quá làm họ không sống nổi qua trận doanh chiến. Đại bộ phận người chơi trong cái trò chơi này đều là quỷ nghèo, trên tay chúng ta có đồ tốt người bình thường cũng không trả giá nổi.” Cuối cùng Vân Nhàn tổng kết lại.
Tô Thần ngẫm lại thấy cũng đúng, nhưng tặng không thẻ miễn chiến cho người ta anh lại không cam lòng. Qua một hồi lâu hai mắt anh sáng lên: “Để Danh Nhân Các cung cấp tin tức cho chúng ta xem như thù lao thì sao?”
Vân Nhàn nhanh chóng phản ứng lại, phụ họa với anh: “Chủ ý này được đấy.”
Danh Nhân Các nhiều người, quảng giao, nói không chừng sẽ biết những tin tức ít người biết. Dừng một chút, cô nghĩ đến một vấn đề lớn hơn: “Nhưng làm sao để tìm được bọn họ?”
“Hàng vỉa hè.” Tô Thần quyết đoán: “Theo tôi được biết, mỗi ngày bọn họ sẽ cử ra một người bày hàng vỉa hè, thuận tiện cùng những người khác trao đổi tin tức.”
Vân Nhàn mờ mịt: “Thế à?”
Tô Thần khinh bỉ: “Sao cái gì cô cũng không biết thế?”
“Thì trong trò chơi cần gì phải giữ quan hệ với mọi người, dù sao cứ qua một phó bản là lại đổi một loạt các gương mặt quen thuộc cho nên cơ bản tôi không giao lưu với người khác.” Vân Nhàn giải thích: “Dù sao thực lực đủ mạnh, phản ứng đủ nhanh, vào phó bản cứ tùy cơ ứng biến là được.”
Tô Thần không còn gì để nói. Anh suy nghĩ thứ này làm sao để sống đến tận bây giờ thế? Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Thở dài thật sâu, anh cúi đầu nhận mệnh: “Ăn cơm trước đi. Cơm nước xong tôi sẽ dẫn đường, tôi biết bọn họ bày hàng ở đâu.”
Vân Nhàn không để ý lắm: “Không tìm thấy người cũng không sao. Không đổi được thẻ miễn chiến thì người chịu thiệt là bọn họ chứ không phải chúng ta. Cùng lắm thì tùy tiện tìm một chỗ bày hàng, sẽ có rất nhiều người tranh cướp.”
“Cũng đúng.” Tô Thần đồng ý với cô.
Ăn sáng xong hai người chậm rì rì dạo bộ, quả nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bày quán vỉa hè. Vân Nhàn nỗ lực hồi tưởng, phát hiện mình thế mà lại có ấn tượng với người này, vì anh ta chính là cung tiễn thủ bị đồng bọn đánh đập mắng anh ta tự thân đã mang thiên phú nguyền rủa. Cung tiễn thủ hiển nhiên cũng có ấn tượng với hai người họ, vừa nhìn thấy đã nhịn không được run cầm cập, miễn cưỡng trấn định bản thân nở một nụ cười mất tự nhiên. Anh ta không lên tiếng chào hỏi vì vẫn ôm một tia hi vọng trong lòng, có lẽ bọn họ không nhớ rõ mình là ai đâu, tự nhiên lại chào chẳng phải sẽ lòi hay sao!
Ai ngờ Tô Thần đi thẳng đến trước mặt anh ta, chủ động mở lời: “Đại Đương Gia của mấy anh đâu?”
Cung tiễn thủ há miệng thở dốc, cuối cùng cúi đầu chịu thua, buồn buồn nói: “Sân huấn luyện.” Trong lòng tự hiểu đối phương đã nhận ra mình rồi.
“Gọi anh ta tới đây, có việc làm ăn lớn muốn nói.” Tô Thần nói tiếp.
Cung tiễn thủ ưỡn ngực: “Nói với tôi cũng được.”
“Anh?” Tô Thần ngắm nghía anh ta, lắc đầu: “Không được, anh không làm chủ được.”
Cung tiễn thủ rơi lệ đầy mặt, bị xem thường quá mà. Nhưng ngẫm nghĩ cẩn thận thì lời đối phương nói cũng không có ý xấu.
“Thẻ.” Tô Thần không quay đầu lại, búng tay với người đứng sau một cái.
Vân Nhàn bĩu môi, ngoan ngoãn đưa thẻ miễn chiến qua nhưng trong lòng lại muốn đá người nào đó một cái... Nhưng thôi, cô nhịn!
Tô Thần đem thuyết minh của thẻ miễn chiến cho cung tiễn thủ xem: “Thấy rõ rồi chứ? Tôi sẽ chờ mười lăm phút, quá hạn mà lão đại của anh vẫn không đến thì tôi đành phải tìm người khác giao dịch vậy.”
Thẻ miễn chiến! Cung tiễn thủ vừa nhìn rõ thuyết minh đã ném lại một câu “Chờ tôi một chút”, lập tức dọn sạp, chạy biến nhanh như bị lửa đốt mông.
Tô Thần phiền muộn: “Bọn họ có vẻ rất cần tấm thẻ này, tôi muốn lên giá quá đi.”
Vân Nhàn nói thẳng: “Tôi cảm thấy sẽ không vớt được gì ngon đâu.”
Vì thế Tô Thần càng thêm phiền muộn.
Không lâu sau cung tiễn thủ đã mang theo Đại Đương Gia vội vàng chạy lại.
“Thẻ đâu? Thẻ đâu?” Đại Đương Gia vô cùng nôn nóng.
Tô Thần lại đưa thẻ ra, Đại Đương Gia hai mắt sáng rực, lập tức tỏ ra dũng cảm: “Ra giá đi!” Nhìn dáng vẻ anh ta như nhất định phải có được tấm thẻ này.
Tuy chẳng có hi vọng gì nhưng Tô Thần vẫn hỏi: “Anh có đồ gì tốt? Lấy ra tôi xem thử một chút. Tôi muốn đồ tốt nhất, mấy thứ tầm thường thì không cần.”
Đại Đương Gia bày ra vẻ mặt đau khổ: “Vậy thì không có.”
“Thế thì thứ hơi kì lạ một chút vậy?” Tô Thần lùi một bước.
Đại Đương Gia đau khổ suy tư, thời điểm anh ta đang cào muốn rách da đầu vẫn nghĩ không ra thì liếc thấy cung tiễn thủ đứng cạnh. Đại Đương Gia lập tức chào hàng: “Đây là đặc sản của Danh Nhân Các chúng tôi, tiểu đệ sai vặt! Vừa kì lạ vừa dễ sai bảo!”
Tô Thần: “...”
Vẻ mặt cung tiễn thủ mộng bức, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Vân Nhàn lắc đầu cảm thán: “Trách không được anh có thể làm lão đại.” Chỉ cần lớp da mặt dày như thế này là đã không ai có thể xuyên thủng được.
“Xin hai vị hãy suy nghĩ thêm.” Đại Đương Gia mặt dày khuyên nhủ.
“Miễn bàn!” Tô Thần đen mặt nói.
Cung tiễn thủ như được phóng thích, nhanh chóng chạy rất xa, ngay cả lão đại cũng không cần.
Đại Đương Gia lộ vẻ thịt đau: “Được rồi được rồi, dùng trang bị đổi chắc là được chứ? Có điều hai người phải thêm cho tôi một chút để bù chênh lệch giá!”
Thực sự có đồ tốt à? Tô Thần hứng thú.
Đại Đương Gia móc ra một thanh kiếm.
“Hấp Huyết Kiếm: Sát thương cơ bản 6-8, gây sát thương 6-8 điểm (theo sát thương cơ bản của kiếm) + thuộc tính Lực Lượng. 30% sát thương gây ra chuyển hóa thành HP của người sử dụng.”
Lực sát thương cao, tự mang hiệu quả thêm máu, Tô Thần lập tức không dời mắt ra được.