Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 4: Chương 4: Phó bản tân thủ 4




Chu Huệ đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, rất lâu sau cũng vẫn chưa hồi thần được. Thì ra cả ba người kia đều mang ý xấu, chỉ có mình ngốc nghếch ngây thơ sao? Cô ta bị sự thật tàn khốc đả kích rồi.

Lúc này âm thanh máy móc vang lên bên tai mọi người: “Quái thú tập kích đợt thứ nhất kết thúc, chúc mừng người chơi phòng thủ thành công. Mỗi người chơi nhận phần thưởng là một điểm thuộc tính tự do, xin hãy tiếp tục cố lên! Mười lăm phút sau quái thú tập kích đợt thứ hai sẽ bắt đầu.”

Cùng thời điểm đó bên tai Vân Nhàn vang lên một âm thanh máy móc có chút khác biệt, nhiều hơn một câu so với những gì người khác nghe được: “Trong đợt quái thú tập kích lần thứ nhất, số quái thú người chơi tiêu diệt nhiều hơn 50% tổng số quái thú, nhận thêm phần thưởng là một điểm thuộc tính tự do.”

Nghĩ nghĩ, Vân Nhàn thêm hai thuộc tính tự do vào hết Trí Lực, vì thế thuộc tính hiện tại của cô biến thành Lực Lượng 5, Nhanh Nhẹn 5, Thể Chất 5, Trí Lực 8.

Có phải mỗi lần qua một đợt quái thú tập kích hệ thống đều sẽ phát phần thưởng là điểm thuộc tính tự do không? Sắc mặt Vân Nhàn nghiêm túc hẳn lên, nếu thế thì cô phải sửa lại kế hoạch ban đầu rồi.

Cô quay đi muốn tìm Mục Sư tâm sự, Xe Tăng bị làm ngơ tức giận: “Một câu giải thích cũng không nói cô đã định đi?!”

Vân Nhàn liếc nhìn Xe Tăng một cái, trong giọng nói chứa đầy ý vị sâu xa: “Hiện tại đắc tội với tôi là hành vi rất không có lý trí đấy.”

Xe Tăng nghẹn lời. Sao cậu ta không biết chứ, nếu đắc tội Vân Nhàn bị trả đũa, cô không cần làm gì cậu ta cả, chỉ cần đoạt quái thôi! Đến lúc đó nhiệm vụ chính 1 không hoàn thành cậu ta sẽ phải chết.

“Vốn tưởng rằng cô không biết gì cả, thì ra cô chỉ giả heo ăn thịt hổ!” Xe Tăng tức giận phát hiện mình đề phòng sai người rồi, coi kẻ ngốc thành lão đại, coi người trong nghề thành người ngoài nghề, cảnh giác nhầm đối thủ.

“Tôi không lừa cậu. Trước khi chết tôi chỉ chơi qua mấy game võng du phổ biến, hiểu đại khái quy tắc chơi.” Vân Nhàn bình tĩnh nói.

“Vậy sao cô hố người thuận tay như thế?! Đạn ma pháp tấn công sắc bén, thời cơ dùng thẻ cũng chính xác!” Xe Tăng không chịu tin.

Vân Nhàn tà tà liếc nhìn cậu ta một cái, nói trắng ra: “Cậu có bị ngốc không? Trước kia tôi không thường chơi game vì đã đặt hết tâm tư lên công việc rồi. Trong xã hội hiện đại, đầu óc thông minh đương nhiên phải nỗ lực kiếm tiền, ai lại đi ôm lấy game không bỏ chứ?”

Xe Tăng á khẩu, không trả lời được.

Vân Nhàn vẫy vẫy tay, chạy đi tìm Mục Sư.

- ---------------------------------------

Chu Huệ vẫn đang ngẩn người.

Mục Sư nhìn thoáng qua Vân Nhàn đang lặng lẽ tiếp cận mình, lại nhìn Chu Huệ cái nữa, chủ động bước qua.

“Chúc mừng cô hoàn thành nhiệm vụ 1.” Mục Sư chúc mừng Vân Nhàn.

Vân Nhàn nhẹ nhàng cười, đi thẳng vào mục đích chính: “Tôi muốn hợp tác với anh. Nhưng có thể thành công hay không thì anh phải cho tôi xem tấm thẻ của anh là gì đã.”

“Hợp tác với cô hình như tôi hơi có hại đấy.” Mục Sư thong thả phân tích: “Xe Tăng bị cô đoạt mất cơ hội cướp quái nhất định sẽ ghi thù. Chu Huệ tuy bị Xe Tăng lừa nhưng người được lợi cuối cùng là cô nên cũng sẽ không để cô thoải mái. Kẻ địch vờn quanh, vì sao tôi phải đứng cùng một chiến tuyến với cô?”

“Anh sẽ đồng ý.” Vân Nhàn chắc chắn mười phần: “Tình huống trước mắt, việc tôi sẽ vượt qua được phó bản tân thủ là kết cục đã định, tôi không nghĩ ra còn lý do gì để anh từ chối tôi.”

“Có lẽ tôi nhất thời bị chạm mạch thì sao?” Mục Sư tiện miệng nói bậy.

“Ồ? Vậy nói không chừng tôi cũng nhất thời chạm mạch đi nói cho Xe Tăng với Chu Huệ bầy sói vừa rồi anh cũng đến chia một chén canh.” Vân Nhàn nói cười tươi rói.

Mục Sư lập tức khựng lại. Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Vân Nhàn không bỏ sót một biểu cảm nào của cô, ánh mắt sắc bén như chim ưng. Thật lâu sau anh mới hỏi: “Làm sao cô biết được?” Nói cách khác anh đã thừa nhận.

Vân Nhàn lạnh nhạt nói: “Lúc bầy sói đến tôi đã đếm rồi, không nhiều không ít vừa vặn hai mươi con. Nhưng sau khi dùng tấm thẻ thì tiến độ nhiệm vụ của tôi từ 10/30 thành 26/30, anh nói có kì lạ hay không? Càng kì lạ hơn là trước khi dùng tấm thẻ tôi vô ý nhìn thoáng qua thấy trên người Xe Tăng có ánh sáng trắng lóe lên rất giống thuật trị liệu của anh.” Vân Nhàn cố ý nhấn mạnh vào ba chữ “Thuật trị liệu”, cô cười như không cười nhìn Mục Sư: “Tôi không rõ lắm, bầy sói đã bị đầm lầy bao vây, Xe Tăng cũng ở trạng thái đầy máu, sao anh lại lãng phí MP sử dụng thuật trị liệu trên người cậu ta? Trừ khi...”

Cô cố ý tạm dừng một chút.

“Đã nói đến đây rồi không bằng cứ nói cho hết lời đi, để tôi nhìn xem rốt cuộc cô có phải là người đủ tư cách hợp tác với tôi không.” Mục Sư lạnh nhạt nói. Ngữ điệu của anh vẫn không nhanh không chậm như cũ, vô cùng trấn định.

“Trừ khi...” Vân Nhàn nhìn Mục Sư gằn từng chữ: “Thuật trị liệu của anh thật ra chẳng những có thể thêm máu mà còn có khả năng tấn công trong một phạm vi nào đó. Bốn con quái không hiểu sao bị thiếu của tôi thật ra là do anh đoạt mất.”

“Đoán chuẩn lắm.” Mục Sư nói thầm: “Suýt nữa tôi còn tưởng cô đã xem hiểu hết toàn bộ.”

“Hiện tại tôi có đủ tư cách chưa?” Vân Nhàn cười hỏi.

Mục Sư nhìn chằm chằm cô một lát, nghi ngờ hỏi: “Vì sao phải tìm người hợp tác? Giống như cô nói đấy, việc cô vượt qua phó bản tân thủ là kết cục đã định, không cần phải vẽ ra thêm chuyện nữa.”

“Bởi vì qua mỗi đợt quái thú tập kích hệ thống sẽ cho điểm thuộc tính tự do.” Vân Nhàn nghiêm túc nói: “Tôi cho rằng càng vượt qua nhiều đợt, phần thưởng điểm thuộc tính tự do càng nhiều, cái này cũng phù hợp với mô tả của nhiệm vụ phụ. Trạm kiểm soát tân thủ chỉ là phó bản đầu tiên của Vô Hạn Tháp Phòng mà thôi, sau nó còn có phó bản thứ hai, thứ ba, thứ n. Chiếm vị trí thứ nhất ngay từ lúc ban đầu, con đường phía sau sẽ dễ đi hơn một chút. Mục đích cuối cùng của tôi chỉ có một mà thôi, đó là sống lại!”

Sống lại sao? Mục Sư nở nụ cười. Thật trùng hợp, mục tiêu của anh cũng chính là nó.

“Cô muốn làm như thế nào?” Mục Sư hỏi.

Vân Nhàn không chút do dự: “Đoạt quái, khiến Xe Tăng và Chu Huệ không thể hoàn thành nhiệm vụ chính 1, cứng rắn ép họ ở lại đến đợt thứ ba, đợt thứ tư. Để có thể sống sót, họ nhất định sẽ liều mạng giết quái!” Nếu nhiệm vụ đã hoàn thành, bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi, có một con đường lui rồi bọn họ sẽ không cố gắng như vậy nữa.

“Suy nghĩ của cô rất thú vị, nhưng nếu thực hiện vẫn có chút vấn đề. Xe Tăng là main tank, có lẽ không có ai thay thế được cậu ta.” Mục Sư đưa ra nghi vấn.

“Cho nên tôi mới muốn hỏi anh thẻ của anh là gì.” Vân Nhàn mặt không biểu tình: “Anh là mục sư, lại chọn kĩ năng thêm máu, thẻ của anh có lẽ sẽ là thú cưng da dày thịt béo? Nếu không phải, coi như tôi chưa nói gì với anh.”

“Là thẻ Thụ Yêu.” Mục Sư thừa nhận: “Thụ Yêu thủ cao máu dày, thích hợp làm main tank.”

Nhưng giây tiếp theo anh nói: “Nhưng tôi không biết nó có thể tồn tại bao lâu, lời giới thiệu trên thẻ viết rất mơ hồ.”

“Vậy à...” Vân Nhàn khó nén nổi sự thất vọng, “Vậy thôi quên đi, chờ kết thúc đợt thứ hai lại bàn tiếp. Nếu Xe Tăng liều chết cũng muốn kéo chúng ta xuống nước, chỉ đứng một bên khoanh tay đứng nhìn thì trong đội không ai có thể thay thế cậu ta nhận công kích của quái cả.” Trong mắt cô vì muốn có nhiều phần thưởng hơn mà mạo hiểm nguy cơ đoàn diệt là một hành vi ngu xuẩn.

Mục Sư thả tay, cũng biểu hiện bất lực.

Vân Nhàn thở dài, không hề để ý than thở: “Vừa nãy hệ thống nói tôi diệt hơn 50% quái đợt thứ nhất nên thưởng thêm một điểm thuộc tính tự do nữa. Tôi đang định hợp tác với anh để chia nhau, anh lấy điểm thưởng đợt thứ hai, tôi lấy đợt thứ ba. Giờ xem ra vẫn nên thôi đi.”

“!!!” Lỗ tai Mục Sư dựng thẳng, hai mắt sáng kinh người: “Mỗi đợt quái thú diệt trên 50% có thưởng thêm điểm thuộc tính?”

“Có lẽ vậy.” Vân Nhàn xua xua tay: “Nhưng không liên quan đến chúng ta, dù sao cũng không lấy được.”

Lúc này Mục Sư mới rụt rè cười, ra vẻ khiêm tốn: “Không dối gạt cô, thật ra mục sư là chức nghiệp phụ, main tank mới là chức nghiệp chính của tôi.”

Mặc dù từ trước đến nay Vân Nhàn luôn văn minh lễ phép cũng nhịn không nổi mắng thầm một câu, đậu má, biết ngay tên này còn dấu nghề mà!

- ---------------------------------------------

Thời gian nghỉ ngơi sắp kết thúc.

Xe Tăng tụ tập mọi người lại, nghiêm túc nói: “Vì suy xét toàn cục, tôi cho rằng nên phân chia quái cho mỗi người. Pháp Sư đã hoàn thành nhiệm vụ chính 1, không cần đoạt quái của bọn tôi nữa, đánh cho quái gần chết rồi chuyển sang mục tiêu khác, những người khác tranh thủ cơ hội giết nhiều thêm mấy con đi.

Hai mắt Chu Huệ sáng lên, lập tức đồng ý: “Tôi cảm thấy ý kiến này rất tốt.” Tuy trong lòng căm ghét Xe Tăng, nhưng đứng trước lợi ích cô ta vẫn lựa chọn tạm thời nhịn.

Vân Nhàn nghĩ thầm, nếu để Xe Tăng và Chu Huệ hoàn thành nhiệm vụ chính 1 thì đợt thứ hai vừa qua hai người đó đã chạy mất rồi, cô làm thế nào qua được đợt thứ ba đợt thứ tư chứ?

Không để Vân Nhàn trả lời, Xe Tăng nhìn Mục Sư, dùng ngữ khí như chuyện đương nhiên nói: “Anh cũng cảm thấy nên làm vậy đúng không?” Hiển nhiên cậu ta muốn loại Vân Nhàn ra khỏi nhóm những người cần hỏi ý kiến.

“Sao cũng được.” Mục Sư mỉm cười trả lời, nói đi nói lại chính là ba phải, thế nào cũng được.

Vì thế dưới tình huống Vân Nhàn không trả lời, Xe Tăng lo lắng phân phó: “Nhớ kĩ đấy, đánh gần chết thì ngừng tay.” Sau đó đi thẳng về phía trước.

Vân Nhàn cạn lời. Cô nghĩ thầm, tôi có nói là tôi đồng ý ư? Tật xấu tự quyết định ở đâu ra vậy! Nhưng cô cũng biết rõ, Xe Tăng tự cho rằng mình là main tank duy nhất của cả đội, ba người còn lại muốn vượt qua đợt thứ hai thì phải dựa vào cậu ta, cho nên lúc nói chuyện cũng thừa đủ tự tin.

Bây giờ cứ cố gắng oai phong đi, chờ lát nữa sẽ tặng cậu ta một sự kinh hỉ lớn. Vân Nhàn cười cười vô cùng có thâm ý, cuối cùng cũng không lên tiếng phản đối.

Dưới bầu không khí hòa bình (?) đó, đợt thứ hai bắt đầu.

Dõi mắt nhìn về phía cuối đường, Xe Tăng đã thấy mười lăm con sói hoang đang chạy như bay đến. Cậu ta hít sâu một hơi, lớn tiếng nhắc nhở: “Lên tinh thần đi, quái thú đến rồi!”

Trong lúc nói chuyện, từ trên không bổ xuống một tia sấm sét, đánh cho con sói hoang dẫn đầu bị thương không nhẹ. Tiếp theo đạn ma pháp bay đến nện vào khớp xương chân của sói hoang.

Xe Tăng nhíu mày, đang định hét lên ra lệnh cho Pháp Sư ngừng tay, lại thấy Pháp Sư tự giác bắn đạn ma pháp vào con sói đang đầy máu bên cạnh, đồng thời đạn ánh sáng của Mục Sư đánh trúng con sói bị thương nặng kia, nó lập tức tắt thở.

Coi như cô ta còn biết điều. Tâm trạng nóng nảy của Xe Tăng hơi hơi thả lỏng, sau đó chuyển sự chú ý vào việc phòng thủ và chém quái.

Có điều cũng rất kì quái, rõ ràng Pháp Sư làm đúng theo yêu cầu của cậu ta đánh quái thành máu đỏ, nhưng Xe Tăng vừa không chú ý một cái là lại phát hiện đám quái máu yếu xung quanh liên tục ngã xuống, hiển nhiên đã chết ngắc.

Là Chu Huệ sao? Xe Tăng bớt chút thời gian quan sát Chu Huệ, phát hiện cô ta còn đang bắn tên loạn lên nên lập tức loại trừ khỏi vòng nghi vấn.

Pháp Sư? Nhưng cô ta vẫn nghiêm túc bắn đạn ma pháp, thỉnh thoảng không cẩn thận mới bắn chết quái máu yếu, cũng không giống như cô ta làm.

Mục Sư? Anh ta chỉ có kĩ năng thêm máu và đạn ánh sáng.

Đang nghĩ ngợi thì xung quanh lại có ba bốn con sói máu yếu nữa ngã xuống, Xe Tăng nghĩ đến mức đầu cũng muốn to ra, nhìn ai cũng thấy khả nghi.

Chờ đến khi lượt quái thú đầu tiên kết thúc, Xe Tăng lập tức tiến hành kiểm tra. Lúc này cậu ta mới phát hiện mười lăm con quái có hai con chết trong tay Pháp Sư, Mục Sư ba con, cậu ta hai con, Chu Huệ một con, còn lại bảy con biến đi đâu không rõ!

Đã thế sau khi quái chết một lúc thì hệ thống sẽ làm thi thể biến mất luôn, cậu ta có muốn nghiệm thi cũng không có cách nào!

“Là ai? Rốt cuộc là ai?!” Xe Tăng không ngừng gào lên.

Chu Huệ lúc này im thin thít, ôm cung im lặng đứng một bên.

Cô ta vừa giết được một con quái, Chu Huệ nghĩ thầm. Thì ra không phải cô ta không làm được, là do lúc trước cứ chăm chăm trông cậy vào người khác, không ép mình vào đường cùng mà thôi.

Xe Tăng ồn ào náo loạn mãi không ngừng, Vân Nhàn không thể không chủ động mở miệng: “Cậu có xác định quái không phải do tháp bắn tên giết không?”

“Tháp bắn tên?” Xe Tăng ngây người.

“Đúng vậy.” Vân Nhàn gật đầu: “Quái do tháp bắn tên giết không tính cho người nào cả.”

Xe Tăng giật giật môi: “Quái vây quanh tôi quá nhiều, không chú ý được... Cô nhìn thấy à?”

Vân Nhàn trưng ra một khuôn mặt thật thà: “Để tránh không kiềm chế được lỡ tay, tôi đánh quái thành máu đỏ xong thì không chú ý nữa.”

Xe Tăng lại dùng ánh mắt nghiên cứu đánh giá hai người còn lại.

Chu Huệ lắc đầu: “Tôi không chú ý.” Cô ta luôn tập trung giương cung liều chết đánh quái.

Mục Sư lờ đi tiến độ nhiệm vụ chính tăng vọt hiển thị trên đồng hồ, nghiêm túc phụ họa: “Mọi người đều không biết vậy chắc là do tháp bắn tên rồi. Lần sau gặp quái máu yếu lập tức tiêu diệt, bị tháp giành mất rất đáng tiếc!”

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Còn chưa nghĩ ra tên cho nam chính, phiền muộn.

Nam chính (nghiêm túc): Nếu không tôi lấy tên là Tháp Bắn Tên cũng được.

Tác giả (chống cằm): Tôi thấy được đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.