Vì sao lại gọi bọn họ giúp chứ... Anh Sơ muốn ý kiến nhưng vừa há miệng ra chưa kịp nói gì đã ngậm lại.
Người trong nhà thì biết rõ chuyện nhà mình. Anh Lạc có thể coi như một trong những người chơi lợi hại nhất, mang theo cô ta mà vẫn thông quan một loạt, đạt được rất nhiều điểm tích phân. Theo lý mà nói thì cô ta không chịu đi huấn luyện, cũng không ăn sơn hào hải vị mỗi ngày, hẳn là không dùng hết bao nhiêu điểm tích phân. Nhưng vừa khéo cô ta có một sở thích nhỏ rất phí tiền, đó chính là mua sắm.
Anh Sơ cũng không thể nói được sao mình lại cố chấp mua sắm đồ dùng như thế. Dù là túi xách, nước hoa, quần áo xinh đẹp hay là đồ trang trí nhà cửa, cứ thấy thích là muốn mua về nhà. Rất nhiều thứ mua xong rồi mới thấy không cần lắm, nhưng lúc mua không hiểu sao cô ta lại thấy nóng đầu, cầm lên là mua. Tích phân có nhiều hơn nữa cũng không chịu nổi kiểu tiêu xài dũng cảm đấy, cuối cùng cô ta không chỉ tiêu sạch tích phân của mình mà còn lãng phí mất không ít tích phân của Anh Lạc.
Cũng may Anh Lạc không trách mình. Nghĩ thế, Anh Sơ mím chặt môi, cảm thấy mình nên hiểu cho sự khó xử của Anh Lạc, im lặng nghe chỉ huy.
Rất nhanh Vân Nhàn và Tô Thần cũng tham gia, áp lực dồn lên người Anh Lạc giảm xuống. Đến lúc này hắn ta mới bĩu môi không cam tâm tình nguyện thừa nhận, có đồng đội thực lực mạnh sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Còn Anh Sơ... Nói thật trừ việc thêm chút buff ra chẳng giúp được gì cả.
Ba người nỗ lực khiến máu nham quái giảm mạnh, rất nhanh máu biến thành màu đỏ. Anh Lạc nghĩ tiếp theo phải dựa vào thực lực của từng người mà cướp quái, không tự chủ nín thở tập trung tinh thần chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng đúng lúc này sấm sét bổ ầm ầm bên cạnh Anh Sơ, Vân Nhàn mỉm cười nói: “Quái tinh anh bọn tôi bao hết. Muốn cướp thì hãy suy ngẫm vấn đề an toàn của bạn gái cậu.”
Anh Lạc: “...”
Mọi người cùng nhau đoạt quái? Quá ngây thơ rồi.
Anh Sơ không nhịn được, bật thốt ra câu hỏi từ tận nội tâm: “Dựa vào đâu phải cho mấy người hết quái tinh anh chứ?”
“Chỉ dựa vào cái mạng nhỏ của cô nằm trong tay bọn tôi.” Vân Nhàn ý vị thâm trường nói.
“Âm hiểm! Gian trá!” Anh Sơ thấp giọng mắng, tiếng nói tuy nhẹ nhưng vẫn bị nghe thấy.
Vân Nhàn cười cười, không thèm để ý: “Ai bảo với cô bọn tôi là người tốt?”
Nhưng thật ra ánh mắt Anh Lạc hơi nhúc nhích, chậm rãi nói: “Quái tinh anh phó bản này rất khó đối phó, không có bọn tôi chỉ sợ hai người không qua được.” Hắn ta muốn ám chỉ tầm quan trọng của mình và Anh Sơ, có địa vị quan trọng mới có tư cách đàm phán.
“Vậy phải làm sao giờ?” Vân Nhàn không mắc lừa, ném vấn đề trở lại, cười như không cười nhìn Anh Lạc: “Vất vả đánh phó bản cũng không thể đi ra tay không chứ?”
Tô Thần tiếp lời cô: “Không lấy được phần thưởng thì mang theo đầu người về thành Bạch Lạc thôi.”
Anh Lạc nghẹn lời, Anh Sơ khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình đang bị hai kẻ ác ôn ức hiếp tống tiền.
Một quả đạn băng xẹt qua mặt Anh Sơ, Vân Nhàn mỉm cười nói: “Ngượng quá, tay hơi run.” Trên mặt lại không hề có ý muốn xin lỗi.
Anh Lạc căng thẳng, hắn nhanh chóng kéo bạn gái ra sau lưng bảo về, nghiến chặt răng, cuối cùng cũng nhả ra: “Quái tinh anh thuộc về hai người hết, nhưng không được chạm vào chúng tôi.”
“Được thôi.” Vân Nhàn đại phát từ bi đồng ý. Tô Thần lạnh lùng cười không trả lời.
Anh Lạc bị nụ cười của anh khiến lòng lạnh lẽo, nhưng hắn ta không dám thử cược một lần, chỉ có thể chịu nhịn. Đồng thời hắn không quên buông lời uy hiếp tàn nhẫn: “Không chừa đường sống thì có chết tôi cũng phải kéo theo một hai cái đệm lưng!”
Vân Nhàn cơ bản không để ý Anh Lạc, cô nhìn Tô Thần tỏ ý là con này ai giết bây giờ. Tô Thần cũng thức thời, chủ động nhường nhịn: “Con đầu của cô, con thứ hai của tôi, sau đó thay phiên nhau đánh chết quái.”
“Được.” Vân Nhàn đáp ứng.
Rất nhanh nham quái ngã xuống, Vân Nhàn lộ ra một tia vui sướng nói với Tô Thần: “Giết chết quái tinh anh xong nhận được vật phẩm và điểm thuộc tính ngay lập tức.”
Sắc mặt Tô Thần hơi nghiêm nghị. Thuộc tính Thể Chất của anh hiện tại là 18 điểm, nói cách khác chỉ cần giết hai con quái tinh anh xong là thêm đủ 20 điểm, được rút phần thưởng đặc thù.
Gương mặt Anh Lạc không thể hiện gì nhưng trong lòng đang nhỏ máu, mấy thứ đó vốn đều là của hắn...
Phó bản vẫn tiếp tục.
Con quái tinh anh thứ hai là thụ yêu, có chút giống con trong tấm thẻ dùng một lần mà Tô Thần sử dụng ở phó bản tân thủ, chẳng những da dày thịt béo mà còn biết dùng cành cây quất người. Lần này do Tô Thần giết chết.
Con quái thứ ba là rắn độc, có thể phun khói độc tạo ra sát thương liên tục, do Vân Nhàn đánh chết.
- --------------------------------
Dưới sự phối hợp của bốn người, mọi thứ đều tiến hành thuận lợi. Đánh xong con quái thứ tư, Tô Thần gấp gáp thêm Thể Chất lên đầy 20 điểm, sau đó chọn phần thưởng đặc thù “HP +100“.
Đánh chết quái tinh anh thứ chín, Vân Nhàn vẫn cộng điểm Thể Chất. Lúc này Thể Chất của cô đã lên đến 16 điểm, không lâu nữa có thể lên 20 rồi.
Anh Sơ rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
“Cứ nhìn bọn họ lấy phần thưởng còn chúng ta phải làm cu li thế sao!” Cô ta vô cùng bất mãn, giận dữ oán trách bạn trai.
“Nếu không thì sao bây giờ?” Anh Lạc hỏi lại, đồng thời trong lòng không kìm nổi cảm thấy bực bội. Vì nhược điểm là Anh Sơ nên hắn mới bị người ta bắt chẹt, vì sao bây giờ lại còn phải nghe lời oán trách nữa chứ?
Anh Sơ không nói ra được, nhưng cô ta kiên quyết không chịu bị bóc lột nữa. Anh Lạc khuyên cô ta nhịn một chút, mạng quan trọng hơn, Anh Sơ cúi đầu im lặng. Anh Lạc còn tưởng cô ta nghe lời rồi, không để chuyện này trong lòng nữa.
Con quái tinh anh thứ mười là nhện khổng lồ, có kĩ năng phun mạng nhện. Máu con nhện chuyển thành đỏ xong, Anh Sơ đột nhiên bắn ra một quả đạn ma pháp thẳng về phía quái tinh anh.
Anh Lạc kinh hãi, vội vàng nhắc nhở: “Cẩn thận!”
Nhưng không kịp nữa, sấm sét đang bổ xuống rồi. Anh Sơ cuống quít né tránh nhưng sấm sét cứ như mọc mắt, theo sát không rời đến khi cô ta bị đánh trúng mới thôi.
Anh Sơ hoảng hốt, vốn cô ta đã nghĩ sẵn một đống lí do rồi, cái gì mà hỗ trợ thôi, không cẩn thận thôi, ngoài ý muốn thôi... Nhưng không ngờ tới đối phương mặc kệ lí do gì, dám chạm vào quái tinh anh? Vậy động thủ luôn không nói nhiều!
Càng làm cô ta run rẩy sợ hãi là không phải chỉ có một đợt sấm sét đánh xuống, mà là hai đợt. Máu cô ta lập tức còn không đến 10%...
“Quả nhiên là bom hẹn giờ, tôi không nhìn nhầm cô ta chút nào.” Tô Thần nhẹ giọng nói.
Không tự khống chế hành vi của mình được, đột ngột phá vỡ thế cân bằng hiện có, nghĩ muốn làm gì là làm nấy... Anh rũ mắt, lòng thầm nghĩ người như thế không thể giữ lại được.
“Đủ rồi!” Anh Lạc che bạn gái sau người, như gà mẹ bảo vệ gà con.
Vân Nhàn nhàn nhã nói: “Tôi thấy bạn gái nhỏ của cậu vẫn không hiểu rõ thế cục trước mắt cho nên mới dùng sấm sét giúp não cô ta tỉnh ra một chút, cậu không cần kích động quá làm gì.”
“Chỉ tấn công thôi, cũng chưa cướp được mà.” Anh Sơ vẫn không phục.
“Tôi cũng chỉ mới tấn công thôi, vẫn chưa giết cô mà.” Vân Nhàn hồn nhiên nói.
Lúc này Tô Thần đã giết xong nhện yêu, thở dài: “Đã đến phó bản thứ ba rồi mà bạn gái cậu còn như người ngoài cuộc thế, ngay đạo lý tấn công quái cũng đồng nghĩa với khiêu khích đều không hiểu, trước đây cậu bảo vệ cô ta cũng quá tốt rồi?”
“Ai cần anh lo!” Anh Sơ cắn răng. Cô ta không thích chơi game, nên lúc Anh Lạc khuyên cô ta đến sân huấn luyện rèn luyện bản thân cô ta đều hứa qua loa cho xong việc, hoặc làm làm nũng ăn vạ. Nếu thật sự không trốn được nữa thì vào phòng huấn luyện ngồi không mấy tiếng xong ra. Cô ta nói chuyện sân huấn luyện ra cho mọi người cùng biết kì thật cũng mang theo một ít tâm tư muốn trốn huấn luyện.
Anh Sơ sợ Anh Lạc thật sự tin lời kích động xúi giục của đối phương, nhịn không được nói: “Đừng để ý hắn ta.”
Anh Lạc không hé răng. Theo độ khó phó bản ngày một tăng, hắn cũng cảm thấy mình phải cố hết sức, giống như người đeo vật nặng đi trong nước, càng về sau càng khó kiên trì. Có lẽ sẽ có một ngày hắn không cố nổi nữa, nhưng tuyệt đối không phải hôm nay.
Anh Lạc cẩn thận che chở bạn gái lùi lại hai bước, sau đó thử thăm dò nói: “Tiếp sau tôi sẽ canh chừng cô ấy, không quấy rầy hai người nữa. Được không?”
“Được.” Vân Nhàn cố gắng đồng ý, trong lòng lại nghĩ giờ còn chưa phải lúc trở mặt, chờ giết được mười tám con quái tinh anh xong thì nói tiếp.
Sắc mặt Tô Thần vẫn như bình thường, anh nói: “Tiếp tục đi.”
Nhưng khi Anh Sơ nhìn anh lại nhịn không nổi rùng mình. Anh Lạc vẫn thấy chưa yên tâm, thấp giọng dặn dò: “Lát nữa đi theo anh, đừng hành động một mình.”
Anh Sơ cuống quít gật đầu.
Con quái thứ mười một là một người khổng lồ nước. Vân Nhàn nói thầm: “Quái tinh anh rốt cuộc có bao nhiêu loại thế? Đã mười một con rồi mà còn chưa hề lặp lại.”
Tô Thần đứng một bên quan sát như đại gia, không thèm nhúc nhích. Anh Lạc thức thời bước lên chắn quái, Anh Sơ nhớ lời bạn trai dặn, vội vàng chạy theo. Nhưng cô ta theo cũng quá sát rồi, không ngờ lại chạy lên chắn đường đi của quái tinh anh. Người khổng lồ nước rống lên một tiếng, phun ra một mũi tên nước bắn thẳng về phía Anh Sơ.
Máu của mình chỉ còn chưa đến 10%! Anh Sơ mở trừng hai mắt, bị mũi tên nước bắn trúng, trước khi chết trong đầu chỉ có duy nhất câu này.
Vân Nhàn: “...”
Tô Thần: “...”
Anh Lạc: “...”
Vân Nhàn kinh ngạc đờ người, không thể tin nổi cảm thán: “Đậu má, cứ thế mà chết rồi?!”
Cùng lúc, Tô Thần cũng hết sức khiếp sợ: “Cô nàng này chẳng lẽ bị thiểu năng trí tuệ hả?!”
Trơ mắt nhìn bạn gái ngã xuống, Anh Lạc bi thương cùng cực gào lớn: “Anh Sơ!!!”
Nhưng người đã chết thật rồi.
Thân ảnh Anh Sơ dần dần biến mất, đồng thời âm thanh máy móc vang lên bên tai người chơi: “Người chơi số 1423 tử vong, hồ sơ của người chơi đã bị loại bỏ.”
“Tao phải giết bọn mày!!!” Trong nháy mắt, tròng mắt Anh Lạc biến thành màu đỏ bừng, ngửa mặt lên trời hét lớn giận dữ.
Tô Thần nhìn Vân Nhàn, anh nhắc nhở: “Tại cô đánh người ta đến mức yếu máu đấy.”
“Anh Lạc tự tay đưa bạn gái đi tìm đường chết, quái tinh anh hạ thủ giết chết mà.” Vân Nhàn nhịn không được biện hộ cho mình.
Biểu cảm Tô Thần hết sức cổ quái: “Sao nghe xong như kiểu cô, quái tinh anh với Anh Lạc mới là đồng bọn vậy...”
Vân Nhàn: “...”
Cô hít sâu một hơi, ủy thác trọng trách cho Tô Thần: “Đã đến thời khắc anh thể hiện rồi! Tiến lên, ngăn cậu ta lại!”
“Cô tưởng cô đang triệu hồi pokemon đấy hả?” Tô Thần cạn lời.