Hùng Ca nhìn Phụ Trợ, nội tâm dâng lên sự kính nể cuồn cuộn, rất muốn dâng đầu gối (quỳ). Nhưng kính ý sâu nặng cũng vẫn phải giải quyết vấn đề trước mắt đã. Phụ Trợ có thể chịu đựng bao nhiêu lâu? Tiếp theo đến lượt ai lên? Máu sói bạc còn tận một phần ba, tuy nội tâm Hùng Ca hi vọng boss lập tức ngã xuống nhưng lý trí lại nói Phụ Trợ cũng không thể mài máu boss đến chết, nếu thời gian chịu đựng quá ngắn, Mục Sư không kịp lên, vậy bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn sói bạc bước đến Truyền Tống Trận.
Hắn vừa nghĩ vừa âm thầm cầu nguyện Phụ Trợ có thể cố chịu lâu một chút.
Mười giây đồng hồ đã qua, Phụ Trợ vẫn kiên cường chịu đựng.
Hai mươi giây trôi qua, Phụ Trợ vẫn phấn chấn tinh thần như cũ.
Ba mươi giây qua rồi, HP của Phụ Trợ vẫn còn một phần tư.
Đến tận lúc này Phụ Trợ nhịn không nổi nữa, tiếng hét vang lên: “Đã nói anh nhanh lên rồi mà, anh tưởng anh sắp đẻ đấy chắc? Lên thay tôi ngay đi!” Nói xong cô cũng kệ Tô Thần có lên thật không, trực tiếp chạy tới khu vực an toàn, tránh khỏi đường đi của boss.
Cô làm vậy là có cơ sở. Một là sói bạc đã yếu máu, chờ cô hồi phục chút MP nhất định có thể đánh chết boss. Hai là boss đánh thật sự quá đau! So với tiểu phẫu hồi trước cô làm còn đau hơn, cô thật sự không chịu nổi nữa! Lượng máu của cô còn nhiều hay ít cuối cùng lại thành chuyện không quan trọng nhất.
Hổ Nữu chọc chọc Hùng Ca, vô cùng tò mò: “Làm một tank mà HP còn không nhiều bằng pháp sư, đỡ quái không tốt bằng pháp sư là loại cảm giác gì?”
Hùng Ca mặt không biểu tình trả lời: “Đại khái không khác lắm cảm giác sát thương không bằng main tank của cô.”
Hổ Nữu nghẹn lời, ngay lập tức suy sụp cúi đầu. Lời của Hùng Ca khiến cô trải nghiệm được rồi!
Hùng Ca lén lút đánh giá xung quanh, thanh âm đè thấp: “Máu boss đã rất thấp rồi, nếu không cô thử đoạt boss xem?” Gặp boss yếu máu mà thờ ơ thì không phải game võng du rồi.
Hổ Nữu mặt không biểu tình: “Cướp boss xong người thu hút cừu hận cũng không phải là anh.” Cô không muốn thử cảm giác bị “Hai cái hung khí siêu bự hình người đuổi giết” là như thế nào đâu.
“Cầu phú quý trong nguy hiểm.” Hùng Ca nói lời thấm thía, cực lực khuyến khích.
Hổ Nữu cười nhạo: “Muốn đi anh đi đi, tôi không ngăn cản.” Cô vẫn không nhúc nhích, vô cùng thành thật.
Hùng Ca còn định nói gì, bỗng nhiên sấm sét giáng xuống đánh hắn thành ngu ngốc. Hùng Ca chột dạ nhìn về phía Phụ Trợ, tưởng tâm tư nhỏ của mình bị phát hiện. Ai ngờ ngay sau đó Hổ Nữu cũng bị đánh trọng thương, tiếp đó tiếng nói của Phụ Trợ nhẹ nhàng từ xa xa bay đến: “Tôi sẽ không làm gì hai người, nhưng để tránh xảy ra việc không thoải mái, phiền hai người thành thật ngốc ở đó chờ lấy điểm thuộc tính thông quan đi.”
Hùng Ca trợn mắt há hốc mồm. Hổ Nữu lại khinh thường một vạn lần nhìn Hùng Ca: “Còn muốn lén nhặt tiện nghi? Người ta cơ bản không định cho anh cơ hội phản bội.”
- -------------------------------------------
Tô Thần vừa tránh né công kích của sói bạc vừa tỏ vẻ khen ngợi: “Tôi chính là thích tác phong không tin ai cả của cô.” Không hề đặt cược nhân tính mà đem người ta đánh thành trạng thái giam cầm luôn, cứ vậy thì dù trong lòng Hùng Ca Hổ Nữu có suy nghĩ gì cũng chỉ có thể tắt tâm tư.
Vân Nhàn lại hoàn toàn không cao hứng, ngược lại còn có chút cạn lời: “Anh không phải còn MP sao? Thêm huyết cho mình nhiều hơn không được hay sao?”
Tô Thần rì rầm, không trả lời nhưng cũng không thêm máu.
Vân Nhàn cuồng bạo: “Tôi hết MP, cũng không có suy nghĩ đoạt boss! Anh nhanh chóng chém chết nó đi!” Cô không bao giờ muốn xông lên làm bia ngắm cho quái nữa đâu.
Tô Thần thầm nói, lần trước anh tự tin mù quáng vậy mới để Vân Nhàn đoạt mất boss.
Thấy anh mãi không trả lời, Vân Nhàn cũng không nói chuyện nữa, chăm chú dùng đạn băng tấn công quái. Không thể không nói đạn băng dùng cực tốt, mỗi lần đánh trúng sói bạc động tác của nó đều tạm dừng thấy rõ.
Chờ thanh HP của boss sắp thấy đáy, Tô Thần liều mạng dùng Thánh Giới, đồng thời sải bước ngăn lại đường tấn công của Vân Nhàn. Rất nhanh sói bạc ầm ầm ngã xuống, Tô Thần nhận được thông báo diệt boss mới nhẹ nhàng thở ra, đắc ý xoay người.
Kết quả vừa xoay lại mới thấy Vân Nhàn đã thu băng trượng vào kho vật phẩm tùy thân từ lâu, người cũng chạy ra thật xa, MP khôi phục một ít nhưng không hề có ý định dùng thuật Lôi Điện. Thấy Tô Thần nhìn mình, Vân Nhàn bĩu môi: “Đã nói với anh từ trước là tôi không muốn cướp boss rồi mà.”
Tô Thần: “...” Xem ra anh làm tiểu nhân uổng phí rồi. Nhưng rất nhanh Tô Thần thay đổi sắc mặt: “Đánh chết boss có ba vật phẩm rơi ra.”
“Thì có ba cái mà.” Vân Nhàn buồn bực, không thấy có chỗ nào không ổn.
Tô Thần lạnh nhạt nhìn cô: “Nhưng lúc ở thành Bạch Lạc người nào đó nói với tôi boss giống quái tinh anh, chỉ có một vật phẩm rơi xuống.”
Vân Người Nào Đó: “...” Cô đã sớm quên mình nói dối những gì rồi.
“Đồ rơi ra nhiều hơn trong dự đoán, vui vẻ không, kinh hỉ không?” Vân Nhàn da mặt dày trèo qua đề tài xấu hổ.
“Rất kinh hỉ.” Tô Thần nhịn không đươc nghiến răng, biết Vân Nhàn học tác phong của anh, thật sự là vừa “Kinh” vừa “Hỉ“.
Lúc này âm thanh máy móc thông báo: “Ải boss kết thúc, chúc mừng người chơi thủ tháp thành công. Mỗi người chơi được thưởng ba điểm thuộc tính tự do. Đã thông quan phó bản, mỗi người chơi được thưởng thêm một điểm thuộc tính tự do và 200 điểm tích phân. Mời người chơi rời khỏi phó bản trong vòng mười lăm phút, hết giờ sẽ tự động truyền tống rời đi.”
Hổ Nữu Hùng Ca nhìn nhau, trên gương mặt là biểu cảm cực kì vui sướng. Trăm triệu lần không ngờ sau khi thông quan phó bản còn có thưởng điểm thuộc tính với tích phân, vừa nhìn liền thấy lúc đầu nộp 100 điểm tích phân chẳng đáng kể chút nào.
“Được rồi, mọi người giải tán thôi.” Vân Nhàn đau toàn thân, gấp không nhịn nổi muốn về thành Bạch Lạc nghỉ ngơi. Vừa dứt lời cô đã truyền tống rời đi. Tô Thần cũng theo sát cô đi luôn.
Hổ Nữu còn đang muốn lân la làm quen cao thủ, ai ngờ nháy mắt người ta đã chạy mất.
“Ôm đùi phải ôm cái đùi như vậy chứ!” Hùng Ca rung đùi đắc ý, cảm khái: “So sánh với hai người họ, Người Mù không là cái rắm gì.”
“Nếu có thể theo chân bọn họ lăn lộn thì tốt rồi.” Hổ Nữu biết rõ không thể nào, nhưng vẫn nhịn không nổi ôm ảo tưởng.
- -----------------------------------
Vân Nhàn cho rằng mình sẽ trở lại màn sương trắng mênh mông để tiến hành kết toán, ai ngờ vừa mở mắt cô đã ở trong chung cư của mình. Bên tai là âm thanh máy móc thông báo: “Trước phó bản thứ hai, số lượng người chơi của trận doanh Thuần Bạch là 5768, số lượng người chơi của trận doanh Thâm Hắc là 5790. Hiện tại trận doanh Thuần Bạch còn 4021 người chơi, trận doanh Thâm Hắc còn 4003 người chơi. Xin hãy tiếp tục nỗ lực.”
“Tỉ lệ tồn tại là 70%?” Trở về phòng, Vân Nhàn càng cảm thấy đau đầu nhức óc, nhịn không nổi ngáp dài. Sau đó cô tắm nước ấm sạch sẽ, ngã xuống giường đi vào mộng đẹp.
- ----------------------------------------
Phó bản thứ hai Hổ Nữu gần như nằm không mà thắng, chờ truyền tống về lại thành Bạch Lạc xong cô vẫn dư thừa tinh lực y như cũ. Nhiệm vụ chính được thưởng 200 điểm tích phân, thông quan khen thưởng 200 điểm nữa, trừ đi 100 điểm nộp lên, trên tay cô bỗng dưng nhiều ra 300 điểm tích phân. Trong túi có tiền, tự tin tăng vọt, Hổ Nữu nghĩ nghĩ, tính đi tiệm cơm ăn một bữa thật ngon.
Ai ngờ cô vừa bước đến tiệm cơm đã thấy cảnh người người vội vàng sôi nổi chạy ra ngoài. Cô tiện tay giữ lại một người để hỏi thăm có chuyện gì, người đó tức giận cứ như bị người ta chặn không cho hắn đi nhặt tiền vậy: “Sân huấn luyện có thể dạy người ta kĩ xảo thực chiến! Đừng cản tôi, tôi phải đi cướp chỗ đây!” Nói xong anh ta vô cùng lo lắng chạy mất.
Hổ Nữu bỗng nhớ tới lời Phụ Trợ từng nói: “Mười lăm ngày trước đó tôi vẫn huấn luyện chính mình, không hề chậm trễ.”
Huấn luyện chính mình? Sân huấn luyện!
Nghĩ thế cô bất chấp việc ăn cơm, nhanh chóng chạy theo những người khác về phía sân huấn luyện.
Nhưng lúc Hổ Nữu tới đã quá muộn. Sân huấn luyện sơ cấp đủ người rồi, sân huấn luyện trung cấp cũng đầy một nửa, một đống người vây sân huấn luyện thành từng vòng từng vòng nhưng sống chết không vào nổi. Lúc đầu Hổ Nữu còn không rõ vì sao, nghe thấy người xung quanh nói chuyện mới biết.
“Má nó, không ngờ sân huấn luyện còn có giới hạn, tổng cộng chỉ có 200 phòng!”
“Sơ cấp 200 phòng, trung cấp 200 phòng, cao cấp 200 phòng, không phải có nghĩa là tổng cộng chỉ có 600 phòng thôi ư?”
“Ngu ngốc hả?! Chưa nói đến chuyện phòng trung cao cấp giá cao, mà chỉ nói nếu chưa trải qua huấn luyện sơ cấp đã nhảy lớp sẽ phải bò ra.”
“Tưởng những người khác đều là ngốc tử à? Đã sớm có người đi thử sân huấn luyện trung cấp rồi! Kết quả thì sao? Căn bản không thể thích ứng cường độ huấn luyện trung cấp.”
“Người chơi trận doanh Thuần Bạch là 4021 người, chỉ có mỗi 200 phòng sơ cấp đủ thế quái nào được?”
“Sư nhiều cháo thiếu! Cướp được là kiếm được!”
Còn có người lại oán giận: “Vương bát đản nào đem tin tức sân huấn luyện tiết lộ ra vậy? Đây không phải là đào hố người ta ư?! Lần trước trong thời gian nghỉ ngơi giữa hai phó bản ngày nào tôi cũng tới, phòng nhiều đến mức số lượng sử dụng còn chưa nổi 30%, đâu có giống bây giờ? Chen vỡ đầu cũng không vào được!”
Một người bên cạnh tiếp lời: “Là một cô gái nhỏ, ở trong tiệm cơm nói ra. Nhìn chắc khoảng 20 tuổi, hình như là một sinh viên.”
Nói xong người này lại chuyển sang oán giận: “Sao cô ta không biết đường nói cho ít ít người thôi chứ? Tất cả mọi người đâm đầu lại đây còn vào phòng kiểu mẹ gì nữa?”
“Thiếu đạo đức!” Có người tức giận chửi ầm lên: “Lão tử khó khăn lắm mới phát hiện ra cách nâng cao thực lực lại bị cô ta lẫn vào!”
Có người lại bất mãn: “Anh còn muốn ăn mảnh một mình à? Mọi người đều là người chơi cùng trận doanh, anh lại không chia sẻ tin tức sân huấn luyện với mọi người.”
Một người đứng đằng trước trợn tròn mắt, tức giận nói: “Sao anh không đem đạo cụ với trang bị của mình ra chia sẻ cho mọi người đi? Toàn tâm toàn ý vì dân phục vụ đi?”
“Ăn mảnh còn nghĩ mình có lý à?!”
“Không có mắt không ăn được trách tôi chắc?!”
Nói nói, hai người đó bốc hỏa thiếu chút nữa đánh nhau, may là trong thành Bạch Lạc được miễn sát thương giữa người chơi với nhau, hai người cũng cảm thấy không đánh được người kia rất mất mặt, bấy giờ mới chịu tách ra.
Hổ Nữu đi dạo một vòng, phát hiện quần chúng đại khái chia làm ba phe.
Phe thứ nhất là những người đã có lợi từ trước, âm thầm biết chuyện về sân huấn luyện, sớm lén lút huấn luyện rồi. Bây giờ sân huấn luyện bị vây kín chỗ, nhóm người này bất mãn nhất.
Phe thứ hai là số đông quần chúng chẳng biết gì cả, bọn họ vô cùng cảm tạ người chí công vô tư nói tin tức về sân huấn luyện cho tất cả mọi người, cảm thấy cô gái ấy là một người tốt.
Phe thứ ba có chỗ giống cũng có chỗ khác hai phe trên. Bọn họ cho rằng việc công khai chuyện sân huấn luyện của cô gái kia đáng được tán dương, nhưng nếu chỉ nói cho ít người thôi thì càng tốt, ví dụ như nói cho họ không nói cho những người khác...
Lượn một vòng xong Hổ Nữu thở dài: “Đều nói lợi ích quyết định ý thức, quả nhiên không sai.”
Phần lớn người chơi đều đứng trên góc độ lợi ích của mình suy xét một hành vi là tốt hay xấu, bởi vậy người được lợi thì mạnh mẽ khen ngợi cô gái kia tâm địa thiện lương, người có hại thì cảm thấy cô ta vừa ngu ngốc vừa hố người, không phải thứ gì tốt.