Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 45: Chương 45: Phó bản thứ năm 1




Tô Thần lấy giá chữ thập từ kho vật phẩm tùy thân ra, hết sức bình tĩnh nói: “Nghề chính main tank, nghề phụ mục sư. Anh tưởng tôi cũng phế vật giống anh sao!”

Vân Nhàn đúng lúc chen thêm một câu: “Tôi là Phụ Trợ, có lẽ anh từng nghe tên hai bọn tôi rồi chứ?”

Chiến sĩ tỉ mỉ ngắm nghía hai người, bỗng nhiên ôm bụng cười ngặt nghẽo. Pháp sư đứng cạnh lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Main tank tự xưng mục sư? Pháp sư tự xưng Phụ Trợ?”

“Đúng vậy, có vấn đề gì không?” Vân Nhàn cảm thấy kì quái. Cô tưởng rằng báo tên xong những người này sẽ an phận một chút, chung sức hợp tác, ai ngờ chiến sĩ kia lại cười ầm ĩ.

Pháp sư thở dài thật sâu: “Em gái, anh trai, hai người cũng đừng có giả vờ nữa. Đây là phó bản hợp tác, cần gì phải mượn tên tuổi người khác ngụy trang chứ? Chúng tôi cũng đâu thể làm gì hai người.”

Vân Nhàn: “...”

Tô Thần nhạy bén bắt lấy hai chữ mấu chốt, nghi hoặc hỏi: “Ngụy trang?”

“Chính là khoác da hổ đó!” Chiến sĩ cười chảy cả nước mắt: “Ai da da, cười chết tôi mất. Phó bản lần trước gặp hai kẻ lừa đảo đã đủ vô nghĩa rồi, lần này thế mà vẫn còn có người giả mạo tiếp! Hai kẻ trong truyền thuyết kia có thật sự tồn tại hay không còn không nhất định đâu, hai người còn cố ý giả mạo nữa chứ, có nhàm chán hay không? Những tâm tư này dùng nhiều lên việc nâng cao thực lực một chút không được hay sao?”

Đối phương cho rằng hai người họ là hàng giả. Vân Nhàn nghĩ thầm, nghe kiểu nói chuyện này thì phó bản trước còn bị lừa một lần rồi?

Tô Thần khoanh tay trước ngực, nghiêm túc nói: “Đáng tiếc đây là phó bản miễn sát thương, nếu không đập anh một trận cũng đủ chứng minh được.” Tuy đối phương không chịu hợp tác nhưng cũng không đến nỗi phá rối, dùng thẻ mời chiến thì hơi lãng phí.

Chiến sĩ sửng sốt, ý thức được đối phương đang nói nghiêm túc chứ không phải đùa liền chậm rãi thu lại ý cười.

Pháp sư cẩn thận hỏi: “Hai người... Thật sự là hai người trong truyền thuyết kia?”

“Lừa anh thì có lợi gì chứ?” Vân Nhàn tức giận nói.

“Chứng minh thế nào?” Chiến sĩ nghiêm túc hỏi.

Mặt Vân Nhàn không biểu tình: “Nếu tôi đoạt 90% quái phó bản liệu có đủ chứng minh không?”

Chiến sĩ: “...” Lời này quá khí phách nên anh ta không còn gì để nói.

“Muốn cướp 90% quái? Cái này chưa chắc.” Cung tiễn thủ hừ nhẹ.

Vân Nhàn có chút kinh ngạc, cô gái váy đỏ này có vẻ rất tự tin vào thực lực của mình?

Lúc này Tô Thần chen ngang một câu: “Phó bản có địa hình chữ L, chỉ có một tòa tháp bắn tên ở khúc ngoặt kia. Trong tay mấy người có tinh thạch không?”

Chiến sĩ, pháp sư, cung tiễn thủ đồng loạt lắc đầu. Cũng không biết là không có thật hay là không chịu lấy ra nữa.

Tô Thần cũng không để ý lắm, chỉ nói: “Vậy chúng tôi sẽ sắp xếp tinh thạch.” Tiếp theo anh nói với Vân Nhàn: “Dùng tổ hợp sát thương diện rộng.”

Vân Nhàn gật gật đầu, sắp xếp theo lời anh. Ba con nham quái cũng đứng ngay khúc ngoặt để gom quái, vừa lúc phối hợp với sát thương diện rộng của tháp bắn tên.

“Hai người nói thật đấy à?” Chiến sĩ vẫn còn đang rối rắm.

Tô Thần liếc anh ta, lạnh nhạt nói: “Người không giúp được gì cũng đừng có kéo chân sau, thành thật đứng một bên đi.”

Chiến sĩ bị nghẹn không nói nên lời. Thực lực cận chiến của anh ta không tồi, nhưng cố tình cái phó bản quỷ quái này không cho phép người ta bước ra khỏi khu an toàn, anh ta căn bản không với tới quái! Uổng cho một thân bản lĩnh nhưng không cách nào thi triển, buồn bực muốn ói máu.

Vân Nhàn đột nhiên nhớ ra gì đó, ném một trang bị cho anh ta. Chiến sĩ bắt lấy theo bản năng, nhìn kĩ lại hóa ra là pháp trượng gỗ cơ bản do hệ thống tặng.

“Đừng chỉ đứng im, tốt xấu gì cũng cống hiến chút sức cho cả đội đi. Nếu thật sự không có cơ sở viễn chiến thì đứng gần gần lại rồi tấn công, bào bớt chút máu quái nào hay chút ấy.” Vân Nhàn tha thiết dặn dò.

Chiến sĩ hung hăng nghiến răng kèn kẹt, thật sự muốn ném văng pháp trượng trong tay. Nhưng dù sao đi nữa, ít nhất năm người trong đội đều đã có khả năng viễn chiến. . Ra chương nhanh nhất tại # T rumTruyen.o r g #

Thương lượng tốt xong, mọi người im lặng chờ quái đến. Tô Thần đứng một bên thở ngắn than dài, tiếc thương cho hấp huyết kiếm mới của mình không có đất dụng võ.

Vân Nhàn nhắc anh: “Lúc sử dụng Thánh Giới thì dùng hấp huyết kiếm ấy, sát thương cao hơn.”

“Nhưng mà hấp huyết kiếm không thể đánh viễn chiến.” Tô Thần tiếc nuối không nguôi.

“Cho nên tấn công bình thường thì dùng giá chữ thập, lúc dùng Thánh Giới thì đổi thành hấp huyết kiếm.” Vân Nhàn mỉm cười: “Thế không phải là được rồi sao?”

Tô Thần: “...” Cho nên anh lại phải quay về kiếp sống đánh được một nửa thì đổi trang bị à?

Bên kia, pháp sư lặng lẽ kéo kéo áo chiến sĩ.

“Làm gì?” Chiến sĩ như ăn phải thuốc nổ, khẩu khí cực kì kém.

“Đừng trêu chọc bọn họ.” Pháp sư thấp giọng khuyên nhủ: “Anh nhìn kĩ xem, trang bị của bọn họ không đơn giản, chẳng những đã gom đủ năm món mà thoạt nhìn còn không ít cực phẩm.”

“Tôi trêu chọc kiểu gì chứ? Đây là phó bản hợp tác đó được không?!” Chiến sĩ trợn trắng mắt, không còn gì để nói.

“Gấp gáp cái gì? Tôi chỉ nói với anh một tiếng thế thôi.” Pháp sư bĩu môi, hướng chỗ khác liếc một cái, ánh mắt chớp lóe: “Nếu Phụ Trợ với Mục Sư nói thật, vậy có nghĩa là cung tiễn thủ chơi một mình. Đã là phó bản thứ năm rồi mà vẫn lựa chọn một mình ghép đội thì thực lực không thể khinh thường được đâu, bởi vì việc này thuyết minh rằng họ rất tin tưởng vào khả năng của bản thân.”

“Tôi biết.” Chiến sĩ lẩm bẩm: “Nhưng phó bản hợp tác thì đồng đội càng lợi hại càng giúp được nhiều cho cả nhóm, cho nên cũng đừng suy nghĩ nhiều.”

“Cũng đúng.” Pháp sư nghĩ nghĩ thấy chính là đạo lý này, vì thế không nói thêm gì nữa.

- ------------------------------

Quái xuất hiện rất nhanh. Năm con quái thú xếp thành một hàng, ngay ngắn trật tự bước đều. Đi đầu là nham quái, ở giữa là thụ yêu và sói bạc, cuối cùng là người khổng lồ nước và vu sư.

Tô Thần lẩm bẩm tự nhủ: “Đây là tiểu đội năm chức nghiệp phối hợp?”

Liếc mắt một cái có thể nhận ra, nham quái là main tank, thụ yêu và sói bạc nửa tank nửa damage, người khổng lồ nước damage chính, vu sư là healer, phụ trách thêm máu.

“Giết vu sư trước!!” Vân Nhàn hét lớn, dẫn đầu dùng đạn băng tấn công. Ai ngờ lúc băng đạn đến gần vu sư lại bị thụ yêu đi chậm lại chắn đòn.

Cô gái váy đỏ nhíu nhíu mày, kéo cung bắn tên, nhưng thụ yêu lại dùng thân hình của nó chắn tên một lần nữa.

Lúc này vu sư giơ cao pháp trượng, ánh sáng trắng lóe lên trên người thụ yêu, lượng máu bị mất dần dần khôi phục.

Trong mắt cô gái váy đỏ hiện lên tia tàn nhẫn, cô ấy giương cung hướng lên trời rồi bắn tên. Quỹ đạo mũi tên vẽ ra một đường parabol rồi hướng về phía vu sư. Lần này mũi tên thuận lợi đánh trúng vu sư khiến máu của nó biến thành màu vàng.

Giây tiếp theo, một loạt sấm sét bổ xuống người vu sư, nó lắc lư thân hình khô quắt, run rẩy ngã xuống.

“Còn may, tuy khó chơi nhưng máu không nhiều lắm.” Chiến sĩ nhẹ nhàng thở phào.

Pháp sư thúc giục: “Đừng chỉ nhìn không, mau tấn công!” Vừa nói anh ta vừa bắn đạn ma pháp.

Cùng lúc đó, Tô Thần bắn ra một quả đạn ánh sáng. Nhưng đòn tấn công của họ đều bị thụ yêu ngăn cản, người khổng lồ nước hoàn toàn không hề hấn gì.

Chiến sĩ cũng thử tấn công, nhưng anh ta nhắm không chuẩn, căn bản là đánh không trúng.

“Phụ Trợ dùng kĩ năng lên quái máu giấy, những người khác dùng đòn tấn công bình thường đánh thụ yêu!” Tô Thần nhanh chóng điều chỉnh đối sách.

“Hai người họ trở thành chỉ huy từ bao giờ vậy?” Chiến sĩ lẩm bẩm lầm bầm, nhưng trong lòng anh ta cũng rõ ràng cách xử lý này là tốt nhất nên cuối cùng vẫn làm theo yêu cầu.

“Vu sư là quái tinh anh.” Vân Nhàn vừa nói vừa dùng sấm sét bổ xuống đầu người khổng lồ nước. Cùng lúc đó cô gái váy đỏ lại bắn một mũi tên theo đường parabol, thuận lợi đánh trúng người khổng lồ nước. Vân Nhàn thấy rất rõ ràng, sau khi sấm sét và mũi tên tấn công, lượng máu của người khổng lồ nước giảm xuống gần như giống nhau. Nói cách khác sát thương cô ấy gây ra không hơn kém cô bao nhiêu cả.

Xem ra trong đội có cao thủ! Tâm tư Vân Nhàn chuyển động. Trí Lực của cô đã 21 điểm, phần thưởng đặc thù là +10 tấn công, có buff tăng sát thương và trang bị cộng thêm nữa, gộp tất cả lại thì mỗi đợt sấm sét gây ra khoảng 60 điểm sát thương.

Đúng lúc này cô gái cũng “Hả” một tiếng, theo bản năng nhìn về phía Vân Nhàn, có vẻ cũng không thể tin được còn có người có sát thương cao hơn mình.

Vân Nhàn dùng ánh mắt vô tội nhìn lại. Em gái à, sát thương của cô cũng dọa tôi giật mình đó.

Cô gái váy đỏ mím môi, trên mặt hiện lên vẻ không cam lòng, tiếp tục kéo cung.

Vân Nhàn nhìn máu của người khổng lồ nước đã chuyển thành màu đỏ, nhanh chóng bổ thêm một đợt sấm sét. Sét đánh xuống, người khổng lồ nước theo đà ngã xuống, Vân Nhàn thở nhẹ một hơi, may mà bắt kịp.

Lại bị đoạt nữa! Cô gái váy đỏ lộ ra chút ảo não.

Ai ngờ ngay giây sau Vân Nhàn vứt một lọ lam dược sang, cô gái ngẩn ngơ, luống cuống tay chân bắt được.

Vân Nhàn đến gần cô ấy, nhỏ giọng nói nhanh: “Tôi có buff rơi đồ gấp đôi, đừng đoạt quái với tôi. Cứ đánh chết hai quái tôi sẽ đưa cô một phần đồ rơi ra.”

Cô đã nhìn ra, trong phó bản này cô và cô gái váy đỏ chính là chủ công. Điều khiến cô kinh ngạc nhất là tới tận giờ này cô gái đó vẫn còn đầy thanh MP, nói cách khác từ đầu đến giờ cô ấy chưa hề sử dụng kĩ năng gì cả, vẫn chỉ đang dùng đòn tấn công bình thường mà thôi.

“Sao tôi biết được liệu cô có lấy rác rưởi ra để qua loa với tôi không?” Cô gái váy đỏ bĩu môi. Quái rơi xuống trang bị và quyển trục kĩ năng, lại tùy tiện lấy mấy thứ không đáng giá ra, làm chuyện thật giả lẫn lộn, việc này cũng không phải không có khả năng.

Vân Nhàn nhún nhún vai: “Cô có thể không hợp tác với tôi, tiếp tục đoạt quái thử xem.”

Cô gái váy đỏ: “...” Vừa rồi đã thử qua, nhưng hậu quả thảm thiết không muốn nhớ lại, bởi vậy cô hoàn toàn không tin mình có thể đoạt được.

“Tôi không thiếu cái gì cả, không cần thiết phải cắt xén đồ của cô.” Vân Nhàn nói tiếp.

“Hợp tác với cô tôi được gì?” Cô gái bất mãn: “Cô được tổng cộng bốn thứ rơi xuống nhưng chỉ chia cho tôi một phần.”

“Không cần đoạt quái, lợi nhuận ổn định, chẳng phải rất tốt sao?” Vân Nhàn hỏi lại: “Chúng ta đoạt quái lẫn nhau, cô xác định tỉ lệ thắng được đến 50% không?”

Cô gái váy đỏ khẽ cắn môi, lúc này mới nói: “Một lời đã định.”

“Lúc quái tinh anh yếu máu nhớ phải thu tay lại.” Vân Nhàn dặn dò.

“Cô tốt nhất nên làm đúng giao ước!” Cô gái váy đỏ gầm nhẹ nói.

Thương lượng ổn thỏa xong hai người tập trung hỏa lực đánh thụ yêu. Sau đó pháp sư đau đớn phát hiện máu thụ yêu dùng tốc độ tên lửa giảm xuống, ba người đàn ông cộng lại cuối cùng còn không bằng hai cô gái!

“Không ngờ có ngày tôi lưu lạc đến nông nỗi ôm đùi các em gái.” Pháp sư chua xót, muốn khóc quá đi.

Nhưng thật ra chiến sĩ lại rất phóng khoáng: “Có đùi ôm là tốt rồi, quan tâm đùi ai làm gì!” Có thể sống sót mới là chuyện quan trọng nhất!

Năm người tập trung tấn công, máu thụ yêu nhanh chóng chuyển sang màu đỏ. Cô gái váy đỏ làm đúng theo giao ước, chuyển tầm bắn về phía sói bạc. Vân Nhàn dùng sấm sét đánh chết quái xong không tự chủ nhướn mi... Không ngờ thụ yêu rơi ra quyển trục kĩ năng.

Cô dứt khoát ném cho cô gái váy đỏ: “Quyển trục kĩ năng của xạ thủ, cầm đi.”

Cô gái nháy mắt ngây người, Phụ Trợ thế mà lại cho cô quyển trục?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.