Vô Hạn Tháp Phòng

Chương 53: Chương 53: Tăng thực lực 3




Chỉ trong chớp mắt bầy dơi đã bị dọn sạch, hiệu suất của đoàn đội cao kinh người.

“Tìm được ba tiểu đệ cái là nhẹ nhàng hơn hẳn.” Vân Nhàn cảm khái.

“Đúng vậy đúng vậy, từ giờ về sau cô bước lên con đường sinh hoạt ngồi chờ gặt quái hạnh phúc, tôi còn phải khổ sở tiếp tục chắn quái, thủ vững cương vị.” Tô Thần bất mãn oán giận, anh cảm thấy địa vị của mình không khác lắm với ba người kia.

Vân Nhàn chớp chớp mắt: “Người tài giỏi thường bận rộn mà, cái này chứng tỏ địa vị của anh không ai có thể thay thế.”

Tô Thần bĩu môi, cười lạnh, chẳng cảm thấy vinh hạnh gì cả.

Vân Nhàn đã quen với cái thói rảnh rỗi tìm đòn của người nào đó, giả vờ như không nghe thấy chạy mất.

Cô đào bới kho vật phẩm tùy thân lấy ra những trang bị phẩm chất tốt hơn mới vừa nhặt được cho đoàn đội thay đổi. Cho cung tiễn thủ thêm chút trang bị tăng điểm Lực Lượng, cho thuật sĩ trang bị thêm Trí Lực, về phần Mập Mạp cũng là trang bị tăng Trí Lực luôn.

Mập Mạp trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm Vân Nhàn như nhìn thấy Doraemon, hỏi theo bản năng: “Sao lại đổi trang bị nữa?”

Cố Văn Nhạc rũ mắt. Nếu những trang bị này vốn có từ trước thì lúc đầu đã đưa cho họ rồi, bây giờ mới đưa chứng tỏ sau khi tổ đội cô ấy mới có. Chẳng lẽ chỉ đánh chết có 40 con quái thường thôi mà Phụ Trợ đã nhặt được bằng ấy trang bị? Vận may này không khỏi quá hack!

Vân Nhàn cũng chẳng có ý giấu diếm, cho bọn họ xem kĩ năng may mắn của mình. Cố Văn Nhạc nhìn mà nước miếng ròng ròng, liên tục cảm khái: “Kĩ năng thần thánh! Thần thánh!”

Mập Mạp cũng cực kì hâm mộ.

Nhưng Vương Viễn lại giống như nhớ tới cái gì, chần chừ hỏi: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì Chu Huệ...”

“Phải, đây là kĩ năng từ thiên phú của Chu Huệ. Người chơi có thiên phú sau khi bị giết, thiên phú sẽ biến thành quyển trục kĩ năng, hiệu quả bị giảm bớt.” Vân Nhàn nói thẳng. Dưới tiền đề bị uy hiếp tính mạng, cô quyết định tin tưởng ba tiểu đồng bọn vừa gia nhập.

Mập Mạp chấn động, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Tô Thần liếc anh ta một cái, tức giận: “Yên tâm, chỉ cần anh thành thành thật thật giữ đúng bổn phận, chúng tôi cũng không ra tay với anh. Dù sao anh còn sống sẽ hữu dụng hơn so với đã chết nhiều.” Rốt cuộc ai cũng không biết được hệ thống sẽ làm suy yếu thiên phú thành ra thế nào.

“Tuyệt đối thành thật! Bảo tôi làm gì tôi làm cái ấy, không cho làm gì sẽ tuyệt đối không làm!” Mập Mạp vội vàng lên tiếng bảo đảm, hận không thể móc tim móc phổi chứng minh.

Sau khi người chơi chết, thiên phú sẽ biến thành quyển trục kĩ năng! Đây là lần đầu tiên Cố Văn Nhạc nghe thấy việc này, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng.

Vương Viễn cười khổ. Chuyện như vậy sao Phụ Trợ lại tùy tùy tiện tiện nói ra? Không sợ dao động quân tâm sao?

“Nhắc trước một chút, ai giở trò sẽ không có kết cục tốt. Nếu có người muốn thử xem sao à, hoan nghênh nha.” Vân Nhàn hơi hơi mỉm cười.

Tô Thần không khách khí phá đám cô: “Đừng cười. Lần trước cô cười như vậy, giây trước giây sau đã dùng sét đánh chết cái kẻ chướng mắt kia rồi.” Cũng chẳng biết anh trêu ghẹo Vân Nhàn hay là đang âm thầm cảnh cáo ba người kia.

Cung tiễn thủ và thuật sĩ run rẩy. Mập Mạp lại cầm lòng không đậu, lộ ra một nụ cười chân thành tha thiết: “Hai vị đại thần, từ nay về sau tiểu đệ xin theo ha vị lăn lộn!”

Tô Thần lập tức trưng ra vẻ mặt ghét bỏ.

“Đợt thứ ba bắt đầu rồi.” Vân Nhàn nhắc nhở mọi người.

Tô Thần thở dài, anh nhận mệnh đi đến cạnh tháp bắn tên chuẩn bị. Vân Nhàn vừa định mở miệng, Mập Mạp đã biết điều lên tiếng trước: “Gấu ngựa ngăn đằng sau đúng không? Tôi đã biết!”

Vân Nhàn lạnh nhạt nói: “Ngoài ra để thụ yêu dùng lưới vây lấy hai con ném ra ngoài, rắn độc phun khói vào bầy sói. Cung tiễn thủ và thuật sĩ ưu tiên tấn công những con bị ném ra, mỗi người lo một con.”

“Đã rõ.” Cố Văn Nhạc vừa nói vừa bắn tên. Vương Viễn lại suy nghĩ một vấn đề khác. Đã báo họ tên rồi nhưng Phụ Trợ vẫn cứ gọi thuật sĩ dài thuật sĩ ngắn, vậy vì sao phải hỏi tên nha? Nhưng mà anh ta không dám hỏi, chỉ coi như không biết, tập trung tấn công.

Thụ yêu trói hai con sói ném văng ra, sau đó đứng trước mặt thuật sĩ và cung tiễn thủ làm lá chắn.

“Tấn công.” Vân Nhàn hạ lệnh. Cung tiễn thủ và thuật sĩ lập tức nhìn chằm chằm hai con sói mà đánh. Tấn công, gần chết, Vân Nhàn thu hoạch, thụ yêu lại bắt hai con ra tiếp tục tấn công... Mọi thứ được tiến hành theo trật tự, vô cùng nhanh chóng. Chờ đến khi bầy sói chỉ còn sáu con, Vân Nhàn trực tiếp nói với mọi người sử dụng kĩ năng quần công tận diệt.

Đúng lúc này, trên người thụ yêu và rắn độc lóe lên một đợt sáng trắng. Mập Mạp vui rạo rực giải thích: “Bọn nó thăng cấp.”

Tô Thần cảm thấy Mập Mạp chính là phiên dịch viên, chuyên dùng để câu thông với sủng vật triệu hồi, ý nghĩa tồn tại của anh ta chính là để thả đám sủng vật ra.

Vân Nhàn vừa rải trang bị mới cho đám tiểu đệ thay đổi vừa lẩm bẩm: “Mấy cái thừa này làm sao giờ? Phẩm chất hơi kém khó bán lắm.” Người chơi mua được thì đã có trang bị tốt hơn rồi, người chưa có thì lại không trả nổi cái giá. Vân Nhàn rất khó xử, cũng không thể nào phát huy tinh thần từ thiện đem trang bị đi quyên góp chứ?

Vương Viễn giật giật môi, cuối cùng cũng không nói gì cả.

Tô Thần vung tay: “Cứ gom lại trước đã, để tính sau.”

“Chỉ có thể thế thôi vậy.” Vân Nhàn đem mớ đồ thượng vàng hạ cám phân loại thu vào.

Lần tập kích thứ tư là bầy dơi, thuận lợi vượt ải. Lần tập kích thứ năm là người sói, cũng nhanh chóng thông quan.

Thanh âm máy móc vang lên: “Chúc mừng người chơi thông quan phó bản bí cảnh, nhận được pháp trượng Tinh Thiên.”

Hai mắt Vân Nhàn sáng lên, hệ liệt Tinh Thiên, nhất định là tinh phẩm!

“Lại là ủng Tinh Thiên.” Tô Thần cực kì thất vọng. Anh nhìn ba tiểu đệ, bắt đầu điều tra: “Mọi người nhận được cái gì?”

“Cung Tinh Thiên.” Cố Văn Nhạc lấy trang bị ra, trong mắt đều là quyến luyến.

“Pháp bào Tinh Thiên.” Vương Viễn nói.

“Quần Tinh Thiên.” Mập Mạp thành thật báo cáo.

Vân Nhàn vui sướng trấn lột pháp bào và quần, cộng thêm pháp trượng và ủng, cuối cùng cô cũng gom đủ một bộ bốn món.

Tô Thần nghĩ tới việc trên tay mình chỉ có hai món trang bị Tinh Thiên, hơi hơi khó chịu, truy hỏi: “Trang bị bốn món có hiệu quả đặc biệt gì?”

“Được cộng hai hiệu ứng, lần lượt là sát thương +5 và MP +100, đều rất thực dụng.” Vân Ngàn cực kì kinh hỉ.

Vì thế Tô Thần càng khó chịu hơn.

Vân Nhàn đem đồ mình thay ra đưa cho thuật sĩ, thuật sĩ thay ra lại đưa cho Mập Mạp. Chờ chia chác xong cô nói với Cố Văn Nhạc: “Cả công hội chỉ có mình cậu dùng cung, cung Tinh Thiên cậu cầm đi.”

Cố Văn Nhạc kinh hỉ, lần đầu tiên cậu ta được thấy trang bị cực phẩm như vậy!

“Giày thì sao giờ?” Tô Thần phát sầu.

Vân Nhàn lảm cảm thấy không vấn đề gì: “Anh đã lấy được vậy thích đưa ai thì tùy.”

Tô Thần co rút khóe miệng, cô nói thì nhẹ nhàng lắm. Phải đeo ba món trang bị Tinh Tiên mới có hiệu quả đặc biệt, cung tiễn thủ đã có cung Tinh Thiên, theo lý mà nói thì giày cũng nên đưa cậu ta luôn, như vậy mới tối đa hiệu quả và lợi ích. Nhưng từ góc độ cân bằng mà nói, để thông quan phó bản thì thuật sĩ với Mập Mạp cũng bỏ công bỏ sức, không nên để cung tiễn thủ độc chiếm đồ tốt. Quá mức bất công dễ khiến trong lòng đồng đội nảy sinh bất mãn, nhưng cả Mập Mạp lẫn thuật sĩ đều ra sức như nhau, cho ai cũng đều không thích hợp lắm. Càng phiền hơn là bọn họ chỉ vừa mới gia nhập, không có bao nhiêu tình cảm, xử lý không tốt sẽ nảy sinh khoảng cách.

Giờ phút này Tô Thần vô cùng nhớ thương khế ước chủ tớ. Nếu mạng của cả ba người này đều nằm trong tay anh thì sao có lắm chuyện phiền phức như vậy? Anh cảm thấy như thế nào là hợp lý thì cứ phân phối như thế ấy, ai dám nói nhiều hơn một câu?”

“Làm gì vậy? Đã bảo đưa ai thì tùy anh rồi mà.” Vân Nhàn nhìn bộ dạng rối rằm của Tô Thần rất là cạn lời: “Anh là main tank, nham quái, gấu ngựa, thụ yêu là phó tank. Chỉ cần tank không thành vấn đề, có tôi ở đây, công hội chúng ta sớm hay muộn cũng đều sẽ thay trang bị Tinh Thiên.”

Trong lời cô nói có ẩn ý ám chỉ, ai trước ai sau không quan trọng như vậy.

Cuối cùng Tô Thần vẫn đưa giày cho thuật sĩ, theo cách nói của anh thì là: “Mập Mạp không phải làm gì, dù sao thuộc tính của trang bị cũng không được cộng lên người đám sủng vật triệu hồi.”

Mập Mạp vội vàng xua tay: “Tôi không quan trọng. Có thể ngây người ở công hội tôi đã rất thỏa mãn rồi.”

Những lời này Mập Mạp nói rất thật lòng. Đã biết rõ giết chết người chơi có thiên phú sẽ rơi ra quyển trục kĩ năng mà Mục Sư với Phụ Trợ vẫn để anh ta lại, chỉ chuyện đó đã đủ chứng minh ở công hội Tinh Thiên cực kì an toàn rồi. Còn trang bị Tinh Thiên à, không có thì không có thôi, những trang bị khác thuộc tính cũng không tồi mà!

“Nhận được nhắc nhở của hệ thống rồi chứ? Mỗi người có 200 điểm tích phân, 2 điểm thuộc tính tự do.” Vân Nhàn dò hỏi.

Mọi người sôi nổi gật đầu.

Vân Nhàn nói với Cố Văn Nhạc: “Cộng hết vào Lực Lượng.” Lại quay ra nói với hai người còn lại: “Cộng hết vào Trí Lực.”

Mọi người làm theo. Vân Nhàn cũng thêm vào Trí Lực thành 22 điểm, Tô Thần cũng thêm Trí Lực thành 17 điểm.

Vân Nhàn vừa lấy ra quyển trục bí cảnh thứ hai vừa nói: “Ra phó bản, sau đó đi một lần nữa.”

“Chờ một chút.” Vương Viễn nhịn không được lên tiếng.

“Sao vậy?” Tô Thần nhướn nhướn mi.

Vương Viễn thử thương lượng: “Có thể để đến mai hãy đi phó bản không?”

“Vì sao? Tôi cần lý do.” Tô Thần tò mò.

“Trên tay Phụ Trợ chẳng phải là quyển trục độ khó trung đẳng sao? Có thể cho tối đa tám người vào, hiện tại có ba chỗ trống có lẽ có thể làm giao dịch.” Vương Viễn nói vậy.

“Giao dịch cái gì?” Vân Nhàn đơ mặt hỏi: “Trang bị Tinh Thiên? Điểm tích phân? Trang bị khác? Quyển trục kĩ năng? Mấy cái đó tôi cũng không thiếu.” Còn đang thừa đến mức muốn cầm đi làm từ thiện đây này.

Vương Viễn chậm rãi nói: “Nếu là quyển trục bí cảnh thì sao?”

Vậy đương nhiên là khác rồi!

Tô Thần nhanh chóng quyết định: “Được, vậy sáng mai đi.” Nói xong anh nghiêng đầu nhìn Vương Viễn: “Thời gian còn lại hôm nay đủ để anh giao dịch chứ?”

Vương Viễn gật gật đầu: “Đủ rồi.” Nghĩ nghĩ, anh ta lại bổ sung: “Tôi cũng không nắm chắc mười phần có thể thuyết phục đối phương đồng ý, chỉ có thể cố gắng thử một lần thôi.”

“Không lý gì lại từ chối đi? Ba người đến đây cọ điểm thuộc tính, sau đó chúng ta lại cử ba người sang đó cọ, đôi bên cùng có lợi, đối với tất cả mọi người đều có lợi.” Vân Nhàn nói như chuyện đương nhiên.

Thấy Phụ Trợ hiểu lầm Vương Viễn cũng chỉ lắc đầu không nói nhiều.

“Vậy hôm nay... Cứ vậy giải tán hả?” Cố Văn Nhạc cẩn thận hỏi.

“Giải tán, sáng mai gặp nhau ở tiệm cơm.” Tô Thần nhìn nhìn cung tiễn thủ một cái, lại nhìn nhìn thuật sĩ một cái, nói câu đầy thâm ý: “Tuy tôi không cảm thấy chuyện như vậy sẽ xảy ra, nhưng vẫn là nói trước thì tốt hơn. Lần sau gặp lại mà trang bị Tinh Thiên trên người hai người biến mất, nói không chừng hai người cũng sẽ biến mất luôn đấy. Hiểu ý tôi chứ?”

“Đã hiểu.” Cố Văn Nhạc dõng dạc nói. Cậu ta cũng không phải bị điên, tự nhiên lại tặng người khác trang bị Tinh Thiên!

Vương Viễn cười khổ, cảm thấy lời này là đặc biệt nói với mình.

Vân Nhàn dặn dò: “Có rảnh thì luyện cơ sở minh tưởng nhiều vào, những thứ khác có thể tạm dừng, luyện cơ sở minh tưởng đến cấp cao nhất rồi nói.”

Nói xong hết chuyện rồi, mọi người lần lượt rời khỏi phó bản, chia nhau đi hết.

Vương Viễn quyết định chỗ cần phải đi, hướng nhanh đến đó.

- -------------------------------------

Vào chung cư, tìm đến căn phòng gắn biển số quen thuộc, Vương Viễn bước vào.

“Tìm anh có chuyện gì?” Đại Đương Gia mua mấy đồ tập thể hình, đang tự tập luyện trong phòng.

Vương Viễn cười khổ, đem mọi chuyện nói hết từ đầu đến cuối.

“Ầm” một tiếng, tạ tay cầm không chắc rơi thẳng xuống sàn nhà.

Đại Đương Gia lạnh mặt: “Cậu điên rồi? Anh em mình thì không tin, lại chạy ra tìm người ngoài kí cái gì hiệp ước?”

Vương Viễn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Bởi vì coi mọi người là anh em nên mới không thể trơ mắt nhìn cả bọn ôm nhau chờ chết. Biết rõ thuyền sắp chìm rồi, có người chịu rời khỏi thì những người còn lại mới có thể sống, không thể cứ ăn vạ mãi được.”

Đại Đương Gia trợn trắng mắt: “Lần đầu tiên mới thấy một người nói việc muốn leo lên cao bằng lời lẽ chính đáng như vậy đấy.”

“Nói chuyện lí trí thôi.” Vương Viễn không cho là đúng: “Bớt đi em ít nhất cả bọn có thể tiết kiệm bớt một quyển trục tổ đội.”

“Hiệp ước kí rồi, chỗ tốt cũng cầm rồi, người cũng quyết định đi rồi, cậu còn cùng anh nói cái rắm gì nữa!” Đại Đương Gia giận dữ.

“Trước mắt có cơ hội khiến mọi người trong Danh Nhân Các tăng thực lực nên em mới đến đây tìm anh.” Vương Viễn bất đắc dĩ nói: “Bình tĩnh một chút, chúng ta nói chuyện cẩn thận được không?”

Lúc này Đại Đương Gia mới im lặng.

- ------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vân Nhàn: Gọi là phụ trợ, thực ra là pháp sư.

Tô Thần: Gọi là mục sư, thực ra là main tank.

Vương Viễn: Gọi là thuật sĩ, thực ra là pháp sư.

Mập Mạp: Gọi là triệu hồi sư, thực ra là phụ trợ.

Cố Văn Nhạc:...

Mập Mạp (cười ngây ngô): Cậu xem, chỉ có mình cậu lạc loài.

Cố Văn Nhạc: Chờ đã, từ từ! Để tôi lập tức sửa tên!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.