Sau khi vào phó bản, đám ba người Danh Nhân Các quy quy củ củ đứng sang một bên, rất thành thật an phận.
Vân Nhàn thuận miệng nói: “Bắt đầu đi.” Thái độ tùy ý giống như mấy người Danh Nhân Các cũng thành tiểu đệ của cô rồi vậy.
Đại Đương Gia ngẩn người: “Không cần thương lượng đối sách trước sao?”
“Không cần phiền toái như vậy. Trước đó bọn tôi đã đánh qua hai lần phó bản bí cảnh rồi, đều có kinh nghiệm thực chiến cả. Cứ trực tiếp gọi quái ra đi.” Vân Nhàn vung tay lên.
Vì thế Đại Đương Gia cũng làm theo.
“Quy củ cũ.” Tô Thần nhắc nhở một câu, anh vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Hiện giờ quái bình thường đã không cần anh ra tay nữa rồi.
“Đã rõ.” Mập Mạp nghiêm túc gật đầu, triệu hồi ba con thú xong đứng ngốc sang một bên. Cố Văn Nhac cũng không nhúc nhích, bởi vì hai đợt tập kích đầu cũng không cần đến cậu ta. Vương Viễn lại tập trung hết sức, thề muốn cho đồng đội cũ nhìn xem bây giờ mình lợi hại như thế nào!
Một bầy sói hoang hai mươi con rất nhanh đã tới. Thụ yêu quăng tấm lưới che trời chụp xuống, lập tức tóm được vài con sói. Vương Viễn giơ pháp trượng sử dụng thuật Thiên Thạch, nháy mắt cả bầy sói mất gần nửa thanh máu. Vân Nhàn thuận thế bồi thêm một đợt mưa đá, bầy sói hứng chịu xong lập tức bị diệt sạch.
Hiện tại đòn tấn công bình thường của Vân Nhàn gây sát thương 70-73 điểm, cộng thêm sát thương của kĩ năng nên chỉ cần một lần mưa đá đã đủ để dọn dẹp sạch sẽ bầy sói hoang chỉ còn nửa thanh máu.
Vương Viễn và vân Nhàn phối hợp ăn ý, thiên thạch và mưa đá thay nhau phủ khắp bản đồ, chỉ một lát đợt tập kích thứ nhất đã kết thúc.
Cung tiễn thủ nhìn mà líu lưỡi: “Sao tôi lại có ảo giác Phụ Trợ lợi hại hơn so với hồi ở đấu trường vậy?”
“Chắc không phải ảo giác đâu, tôi cũng cảm thấy vậy.” Pháp sư phụ họa.
Đại Đương Gia cười khổ: “Hai người có phát hiện không? Toàn bộ quái đều do Phụ Trợ đánh chết.”
“Điều này chứng tỏ Phụ Trợ có toàn quyền khống chế đoàn đội.” Pháp sư tiếp lời, sau đó nhịn không được cảm khái: “Khó trách công hội Tinh Thiên lại yêu cầu người gia nhập phải kí hiệp ước. Không kí hiệp ước, sớm muộn gì đội viên mới cũng tạo phản.”
“Phụ Trợ với Mục Sư rất thông minh, khẳng định đã sớm an bài rồi.” Cung tiễn thủ thổn thức không thôi.
Đại Đương Gia trầm mặt lẩm bẩm một mình: “Vũ lực trí lực đều đứng trên đỉnh kim tự tháp. những người khác làm gì còn đường sống nữa?”
Ba người liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng thở dài.
Đợt tập kích thứ hai là đàn dơi, cũng thuận lợi vượt qua.
Trước khi đợt tập kích thứ ba bắt đầu, Tô Thần bước đến cạnh tòa tháp bắn tên thứ nhất thủ sẵn. Cố Văn Nhạc lên tinh thần, siết chặt cung trong tay.
Vương Viễn do dự một chút, đến cạnh Vân Nhàn thử thăm dò: “Nếu người chơi Danh Nhân Các đồng ý giao dịch trang bị Tinh Thiên sắp tới tay, lão đại có định đem trang bị không dùng được đổi cho họ không?”
“Tôi cũng từng có ý nghĩ này.” Vân Nhàn thừa nhận. Cô hơi dừng một chút, nhìn thuật sĩ nói nghiêm túc: “Nhưng quá trình thuyết phục bọn họ có lẽ sẽ rất gian nan.”
Vương Viễn không nói gì, sao anh ta lại không biết chứ? Lần trước lúc đề nghị giao dịch, Đại Đương Gia đã dùng ánh mắt nhìn kẻ phản đồ để nhìn anh ta rồi.
Trầm mặc thật lâu sau, thuật sĩ đạm mạc nói: “Cứ tùy tiện thử một lần cũng tốt, rốt cuộc nếu giao dịch này thành công thì cả hai bên đều có lợi. Có nhiều trang bị Tinh Thiên hơn, chúng ta càng dễ dàng dom đủ cả bộ, tăng cường thực lực. Đem trang bị không dùng được đổi cho bọn họ cũng có thể nâng cao mặt bằng năng lực của người chơi cùng trận doanh. Còn về kĩ năng hiến tế, tuy thật sự có yêu cầu trang bị nhưng không nhất định phải là trang bị cực phẩm, ném nhiều mấy món rác rưởi hơn thì hiệu quả chắc cũng như nhau.”
“Vậy anh đi đi, tôi chờ tin tức tốt của anh.” Vân Nhàn đồng ý. So với đám quỷ nghèo khác, người chơi Danh Nhân Các đặc biệt phúc hậu. Có lúc cô cũng không nhịn được mà nghĩ, nếu thành viên các công hội đều trang bị đầy đủ, trong tay ôm một đống lớn vật phẩm, thẻ miễn chiến chắc chắn không chỉ có giá bằng này. Nhưng đáng tiếc, hầu hết đám người chơi đều là quỷ nghèo, có thể gom đủ một bộ sáu món trang bị đã tốt lắm rồi. Mong họ dùng nhiều tiền mua thẻ miễn chiến ấy à, không có khả năng.
Cũng giống như lúc trước cô mua băng trượng vậy, giá trị giao dịch thấp hơn nhiều so với giá trị thực tế. Nhưng chẳng có cách nào, không ai ra giá cao hơn được nữa nên chỉ đành cắn răng đẩy mạnh tiêu thụ. Quan trọng hơn nữa, mục đích cô làm thẻ miễn chiến là để đưa đến tay người chơi trận doanh Thuần Bạch, nâng cao tỉ lệ tồn tại bên ta. Ôm đống thẻ trong tay chỉ tổ lãng phí.
Càng nghĩ nhiều, đầu óc của Vân Nhàn càng chạy xa hơn.
Vương Viễn mím môi, nói: “Cảm ơn.” Thanh âm anh ta đè cực thấp khiến Vân Nhàn còn nghĩ rằng mình bị ảo giác. Lúc cô hồi phục tinh thần thì thuật sĩ đã đến chỗ đám người Danh Nhân Các rồi.
“Có tiểu đệ luôn nhớ tình cũ dù sao cũng yên tâm hơn so với tiểu đệ tuyệt tình.” Vân Nhàn lẩm bẩm.
- -------------------------------
“Chuyện gì thế này?” Cung tiễn thủ chọc chọc pháp sư, ý bảo nhìn Vương Viễn.
Pháp sư trợn trắng mắt: “Tôi biết đâu!” Cũng đâu phải thầy bói.
“Chờ người lại đây hỏi là biết.” Đại Đương Gia hít sâu một hơi, bày ra tư thế sẵn sàng đón địch.
Vương Viễn đến bên các tiểu đồng bọn ngày xưa, ngữ khí đạm bạc: “Tôi có một đề nghị.”
“Chuyện gì?” Đại Đương Gia hỏi.
“Sau khi thông quan mấy người lấy trang bị Tinh Thiên ra đổi trang bị khác với công hội chúng tôi.” Vương Viễn bình tĩnh trần thuật.
“Điên à? Ai lại đi mang trang bị cực phẩm ra tặng cho người khác!” Cung tiễn thủ nhỏ giọng nói thầm, trong lòng thì nghĩ người chơi game võng du bình thường cực kì coi trọng trang bị cực phẩm, càng miễn bàn đây chính là Vô Hạn Tháp Phòng, liên quan đến việc có thể sống lại hay không.
“Căn cứ vào phán đoán của tôi, việc trao đổi này đối với Danh Nhân Các càng có lợi hơn.” Vương Viễn nói tiếp: “Mọi người có thể không tin, cũng có thể từ chối.”
“Từ chối rồi ba người bọn tôi sẽ không thể an toàn rút khỏi phó bản chứ gì?” Pháp sư không còn gì để nói.
Vương Viễn nghiêm túc: “Yên tâm, ba người sẽ không có việc gì. Đây chỉ là một lời đề nghị, đồng ý hay không đều được.”
Cung tiễn thủ âm thầm nghĩ, Đại Đương Gia có bị điên mới đồng ý!
Ai ngờ Đại Đương Gia trầm tư một lát, gật gật đầu: “Được.”
Cung tiễn thủ: “...” Lão đại có phải bị người ta âm thầm ếm tà thuật rồi hay không!!
Vẻ mặt pháp sư cũng dại ra: “Lão đại...”
“Thuật sĩ hẳn sẽ không đào hố cho chúng ta, anh tin tưởng cậu ta một lần.” Đại Đương Gia hết sức nghiêm túc nói.
Thần sắc Vương Viễn cực kì phức tạp, nhịn không được truy hỏi: “Vì sao?” Vì sao trước đây không chịu tin, bây giờ lại sửa lời?
Đại Đương Gia cười khổ: “Có lẽ cậu sẽ cảm thấy anh ngụy biện, nhưng anh còn muốn nói một câu, anh thực sự chưa bao giờ biết cậu lại quan trọng với đoàn đội đến như vậy. Tư duy hạn hẹp khiến tầm mắt cũng ngắn theo. Trước lần trận doanh chiến vừa rồi anh cho rằng cậu nói cậu thất vọng với cả đội, nói cậu nên sớm rời đi, tất cả chỉ là lấy cớ cho việc cậu muốn bỏ sang công hội khác. Bởi vì đứng ở góc độ của anh, anh cảm thấy mọi người trong công hội đối xử rất tốt với cậu rồi, chưa từng ghét bỏ cậu bao giờ. Dưới tiền đề như vậy mà cậu còn kiên quyết rời đi, nói công hội để cậu thua thiệt, anh nghĩ rằng anh đã nhìn lầm người rồi. Nhưng trải qua phó bản trước, anh rốt cuộc cũng hiểu những điều cậu nói là thật. Không phải cậu sớm tính toán trèo cành cao, mà là bọn anh không thể giữ lại cậu nữa.”
Vương Viễn cẩn thận đánh giá Đại Đương Gia, không bỏ qua dù một biểu tình nhỏ nhất, cuối cùng xác định những lời Đại Đương Gia nói đều là thật lòng. Ngay lập tức đầu Vương Viễn chảy đầy vạch đen, thế có nghĩa là các bạn nhỏ trước đây không phải cố ý nhằm vào mình, cũng không phải thấy tính tình mình tốt mà được một tấc lại tiến một thước, chỉ là... đơn thuần nghĩ rằng tất cả đều do bọn họ tự nỗ lực mà có. Ánh mắt nhìn đại cục không tốt, không thấy rõ chiến cuộc, đây là vấn đề về chỉ số thông minh, không liên quan đến nhân phẩm.
Đột nhiên Vương Viễn thấy bình thường hẳn. Anh ta không tin nhầm người, vậy là tốt rồi.
“Đồng ý giao dịch rồi phải không? Vậy được, tôi đi nói với Phụ Trợ.” Ngoài mặt thuật sĩ vẫn lạnh nhạt như cũ. Anh ta hiểu mình đã không thể quay lại Danh Nhân Các nữa rồi, cứ bảo trì khoảng cách thế này sẽ tốt cho cả hai bên.
Đại Đương Gia gọi anh ta lại, nghiêm mặt nói: “Cậu cứ thương lượng giá cả thích hợp với Phụ Trợ là được.” Lần này, rốt cuộc anh ta cũng tin tưởng thuật sĩ. Dù sao kết quả xấu nhất cũng chỉ là không vớt được gì cả thôi.
Động tác của thuật sĩ hơi khựng lại một chút, sau đó không do dự xoay người bỏ đi.
“Cậu ta hình như vẫn còn tức giận đó, làm sao bây giờ?” Cung tiễn thủ buồn buồn nói.
“Để nói sau đi.” Đại Đương Gia tùy tiện lừa dối cho qua, thật ra trong lòng anh ta cũng biết rõ quan hệ hai bên đã có vết rách, không thể trở về như xưa được nữa.
Vương Viễn trở lại chỗ công hội Tinh Thiên, nói với Phụ Trợ mọi việc đã xong. Vân Nhàn cảm thấy hơi kinh ngạc: “Dùng trang bị Tinh Thiên đổi trang bị khác với chúng ta, bọn họ thật sự đồng ý sao?”
Vương Viễn gật gật đầu: “Đại Đương Gia chính miệng đáp ứng rồi.”
Vân Nhàn cực kì vui mừng: “Tôi biết người chơi Danh Nhân Các không giống những người khác mà! Nhìn mức độ giác ngộ xem!”
“Ba món trang bị Tinh Thiên đổi mười món trang bị thường, được không?” Đây là con số mà Vương Viễn phải cân nhắc hết sức cẩn thận mới cho ra được. Trang bị Tinh Thiên có thuộc tính xuất chúng, còn thêm hiệu quả của bộ trang phục, độ thực dụng vượt xa những trang bị bình thường khác, tỉ lệ một đổi ba cũng không quá đáng.
“Mười món? Được thôi.” Vân Nhàn lập tức đồng ý. Kho vật phẩm tùy thân của cô trữ không ít thứ, còn đang phát sầu vì không bán đi đâu được đây. Nếu không có kĩ năng hiến tế, cô thậm chí còn suy nghĩ đem trang bị cho không những người chơi nghèo khổ cùng trận doanh, coi như từ thiện vậy.
Vân Nhàn lập tức lấy ra mười món trang bị theo yêu cầu của Vương Viễn, lại còn vì người chơi Danh Nhân Các rất thuận mắt cô nên tặng thêm không ít đạo cụ. Ngoài miệng Vương Viễn không nói gì, nhưng trong lòng cứ luôn có suy nghĩ sợ là Phụ Trợ cảm thấy đồ đạc nhiều quá, vừa chiếm chỗ vừa không được tích sự gì nên thuận tiện thanh lý kho hàng...
“Được rồi, anh mang cho bọn họ đi.” Vân Nhàn thở mạnh, cực kì dứt khoát.
Vương Viễn do dự một chút: “Đưa luôn bây giờ? Không chờ phó bản kết thúc sao?”
Không sao.” Vân Nhàn bình tĩnh nói: “Lúc phó bản kết thúc mà họ dám không đưa trang bị, nhất định không còn mạng mà sống đến phó bản sau. Tôi cảm thấy chỉ số thông minh của mấy người chơi Danh Nhân Các rất ổn định, hẳn sẽ không làm chuyện ngu xuẩn vậy đâu.”
Vương Viễn không còn gì để nói. Vì thế anh ta bất đắc dĩ đổi nghề khuân vác thuê, đem đống đồ vật giao vào tay Đại Đương Gia, sau đó còn dặn dò cẩn thận: “Thù lao đã trả, đến lúc thông quan phó bản nhớ thanh toán đầy đủ phần của mình. Tin tôi đi, mấy người không muốn biết quịt nợ sẽ có hậu quả gì đâu.”
Nhưng không ai để ý đến mấy câu uy hiếp của thuật sĩ, ba người kia còn đang bận trợn tròn mắt, kinh ngạc cảm thán.
“Mười món trang bị?! Nhiều vậy sao!” Cung tiễn thủ chậc chậc lưỡi, không tin nổi vào mắt mình.
“Không chỉ trang bị, còn có các loại đạo cụ nữa.” Pháp sư cảm thấy đầu váng mắt hoa, nghi ngờ mình đang nằm mơ.
Nhưng Đại Đương Gia rất nhanh đã bình tĩnh lại, nhạy bén cảm thấy có chỗ không thích hợp: “Dù Phụ Trợ và Mục Sư thực sự rất mạnh cũng không thể có nhiều trang bị như vậy...” Càng đừng nói đến chuyện tùy tiện tặng luôn cả đạo cụ cho người khác.