Sau một lúc di chuyển cuối cùng bốn người Vũ Thiên đã trở lại thương hội, lúc này trời cũng đã tối rồi, Ái Hoa Tiên Tử ngay lập tức trở lại phòng của mình tiếp tục làm những công việc còn đang dang dở.
Tố Nhi, Uyển Nhi cùng nhân vật chính trở lại căn phòng thương hội an bài cho Phương Uyển. Sau khi đã đóng chặt của phòng lại rồi, cả ba ngay lập tức tiến vào Vạn Thiên Châu.
Vừa vào đến nơi này Vũ Thiên ngay lập tức lựa một góc, chất tám mươi nghìn vạn trung phẩm linh thạch thành một tòa núi nhỏ (cao hơn chục mét), sau đó lấy trứng của thần thú Vạn Hóa Cốt Long từ không gian trữ vật của hệ thống ra, đặt lên đỉnh của ngọn nói.
Nhận thấy linh lực cực kỳ nồng đậm tại nơi đây, đại sư tỷ Cơ Hạ đã dẫn tất cả đệ tử trong tông đến đây xem có chuyện gì xảy ra, thấy tông chủ và phu nhân đứng trước một đống linh thạch to lớn, tất cả đều cúi chào, sau đó không nhịn được hiếu kỳ, người đại diện tất cả môn hạ đứng ra hỏi là Vương Như Nguyệt:
“Tông chủ người làm gì mà bày ra nhiều trung phẩm linh thạch như thế?”.
Tố Tố và Phương Uyển cũng không hiểu hắn đang làm gì cũng cất lời hỏi:
“Đúng huynh đang làm gì vậy?”
Nhân vật chính chỉ chỉ đỉnh núi linh thạch sau đó nói:
“Ta đang ấp trứng thần thú nha”.
Như Nguyệt và Uyển Nhi hiểu được ý tứ trong lời nói của Vũ Thiên, Tố Nhi lúc này đã hét ầm lên:
“Ấp trứng thần thú, chàng chàng ở đâu chàng lại có trứng thần thú?”
Vũ Thiên chỉ cười cười thần bí đạo:
“Thiên cơ bất khả lộ”.
Đông Phương Uyển không nhịn được nữa hướng Tố Tố vấn:
“Tố muội rốt cuộc thần thú là gì?”
Tố Nhi đáp lời:
“Muội chỉ có thể nói đây là những sinh vật được gọi là tồn tại khủng bố trong vũ trụ, nghe phụ thân nói, chúng nó lúc vừa mới từ trong trứng nở ra ít nhất đã có chiến lực bằng thất giai yêu thú của vị diện chúng ta”.
Nghe Tố Tố nói xong, Phương Uyển và chúng đệ tử không khỏi hít một hơi lãnh khí, đồng thanh hét:
“Nghịch thiên như vậy a?”
Không quan tâm đến mọi người, lúc này Tiểu Tố đã chạy đến ôm lấy một tay của nhân vật chính, lắc lắc, dùng giọng ngọt ngào nhất của bản thân nĩ non:
“Vũ Thiên thiếp không biết đâu, muội cũng muốn, cũng muốn có một con nha”.
Thấy ánh mắt của tất cả mọi người, cũng đang nhìn chằm chằm vào bản thân, Vũ Thiên lúc này mới cao giọng nói:
“Bây giờ mọi người hãy cố gắng mà tu luyện, sau khi đạt đến Thiên Phú Vương, ta sẽ cho ra ngoài lịch luyện đồng thời cũng để kiếm linh thạch.
Ai góp đủ chín trăm nghìn vạn trung phẩm lich thạch, ta sẽ giúp người đó sở hữu một con thần thú giống ta (Hắn đen lắm lấy thêm hai mươi nghìn vạn để giành nuôi thần thú của bản thân)”.
Cơ Hạ có chút không nhịn được hỏi:
“Tại sao phải kiếm nhiều như vậy a, đệ tử thấy cái mớ linh thạch này của tông chủ, đâu có đạt đến con số đó”.
Vũ Thiên mỉm cười giải đáp:
“Câu hỏi rất hay a, số linh thạch trước mặt đúng là kém xa con số đó, nhưng thần thú này của ta nếu muốn tạo ra thêm một con mới nữa, cần phải dùng một mảnh vỡ trên thân của nó, cái giá khôi phục mảnh vỡ này là gấp mười lần số lịnh thạch ở trước mắt mọi người”.
Nghe đến đây Tố Nhi kinh hãi đến mức toàn thân run rẫy rồi, có chút không nói nên lời đạo:
“Huynh đừng nói với muội cái trứng be bé kia, chính là của thần thú hàng đầu vũ trụ, Vạn Hóa Cốt Long nha…”
Vũ Thiên chỉ có thế bất đắc dĩ gật gật đầu (trong lòng càng thêm khiếp đảm về thân phận của Tố Nhi, chỉ cần nghe hắn miêu tả đã ngay lập tức nhận ra…”
Thấy sự xác nhận của nhân vật chính, Tố Tố hét to lên:
“Chín trăm nghìn vạn trung phẩm linh thạch chứ gì, muội có muội có, mau giúp muội sở hữu một con a, không đúng thêm hai con nữa mới được, cho song thân của muội một cặp nữa…”
Thấy vẻ sốt sắng trên mặt của Tiểu Tố, Vũ Thiên chỉ đành cười khổ trả lời nàng và mọi người:
“Cho dù bây giờ muội có triệu vạn ức vạn linh thạch cũng vô dụng a, phải đợi bốn mươi ngày nữa mới được (Tiểu Loli đã nói cho nhân vật chính biết thời gian trứng nở là cần ba mươi ngày, tốn thêm mười ngày cho thần thú mới sinh hấp thu hết linh khí trong mớ linh thạch ấp trứng nữa, nó mới có thể kích phát khả năng đặc biệt của mình, do còn ở thời kỳ ấu sinh nên mỗi lần chỉ có thể lấy ra một mảnh vỡ từ nó…)
Còn về vấn đề tạo ra thêm hai con thần thú cho mẫu thân và phụ thân của muội là không được, chỉ có người trong Long Tiên Tông hay nữ nhân của ta mới được phép sở hữu, nếu không huynh sẽ bị cường giả của tông môn xóa xổ (đây là cảnh cáo của hệ thống, nhân vật chính chỉ thuật lại mà thôi).
Vũ Thiên tiếp tục nói:
“Được rồi, mọi việc đến đây thôi, mọi người hãy giải tán tiếp tục tu luyện, chỉ cần ngày sau tu vi thăng tiến, có đủ linh thạch sẽ chẳng cần phải lo không sở hữu được thần thú nữa”.
Nói xong Vũ Thiên cùng hai nữ nhân của mình đã tiến vào Long Tiên Giới, chỉ để lại một đám đệ tử đang ngập chàn chiến ý tu luyện trong mắt… Lúc này Diễm Nhi đang bóp chặt bàn tay mình thành nắm đấm, cừu hận được chôn sâu ở nơi tận cùng của khóe mắt, âm thầm thề với lòng rằng:
“Phụ thân mẫu thân, con nhất định sẽ cường đại hơn để sở hữu con thần thú đó, nhất định sẽ mạnh đến mức khiến kẻ thù của chúng ta khiếp đảm, con phải tự tay hành hạ chúng đến chết, báo thù cho hai người.
Đồng thời cũng để thủ hộ cái tông môn này, nơi thứ hai cho con cảm nhận được hai chữ gia đình”.
Vào đến Long Tiên Giới lúc này Tố Tố dường như nhớ ra gì đó vui vẻ cất lời:
“Thiếp còn đang lo không biết tìm giúp chàng sính lễ gì để vừa mắt song thân của muội, nhưng bây giờ đã không cần tìm nữa rồi, chỉ cần có một con Vạn Hóa Cốt Long là ba mẹ muội nhất định sẽ đồng ý ngay”.
Nghe thấy những lời này của Tố Nhi, nhân vật chính đã âm thầm chửi bậy trong lòng rồi:
“Ngọa tào! Đến cùng người nữa nhân thứ hai này của ta có thân phận gì, đến sĩnh lễ hỏi cưới cũng có yêu cầu cao như vậy”.
Sau đó Vũ Thiên mới chợt nhớ ra bản thân cũng còn nợ Uyển Nhi một cái tiệc cưới, để nàng có một cái danh phận chính thức, tuy Phương Uyển không nói gì, nhưng hắn biết nàng đợi ngày này lâu lắm rồi.
Nghĩ đến đây nhân vật chính của chúng ta ôn nhu hướng về hai người nữ nhân của bản thân giảng:
“Xin lỗi Tố Nhi, cũng xin lỗi Uyển Nhi, là do ta, là do ta vô tâm quên đến cảm nhận của hai muội, đúng ta cũng phải cùng hai nàng có một đám cưới như bao người khác, để hai nàng có một cái danh cái phận chính thức…
Nhưng mong hai muội hãy cho ta thời gian, huynh muốn một ngày tất cả cường giả trong vũ trụ phải chúc phúc cho chúng ta…”
Nghe thấy những lời nói ôn nhu này, Tố Nhi và Uyển Nhi càng yêu thêm người nam nhân của bản thân, hai nữ đồng thanh trả lời:
“Chúng thiếp tin chàng, chàng cũng không cần phải tự trách bản thân đâu, chỉ cần được ở bên chàng là bọn thiếp đã hạnh phúc lắm rồi”.
Pé Cầu Kim Phiếu, Cầu Đề Cử, Cầu Ủng Hộ, Cầu Linh Thạch.
Nếu Có Sai Chính Tả Vui Lòng Để Lại Bình Luận Pé Sửa.