Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 120: Chương 120: Chỉ có một người




Trong gần mười canh giờ tiếp theo, những âm thanh:

“Bạch bạch bạch…

Ư ư a a…

Tố Nhi rất sướng Vũ Thiên ca ơi…

Uyển Nhi cũng vậy….

Hưm ưm ưm…

Ta cũng thế…

Phạch Phạch Phạch thiếp ra rồi…

Ta cũng ra…

Á á á thiếp ra rồi a… Uyển Nhi cũng thế nữa…

Cứ như thế vang vọng khắp Long Tiên Giới, bọn họ cứ thế cùng nhau song tu từ trưa đến chiều, từ chiều đến tối, từ tối đến khuya, đến tận canh ba lúc này hai nàng mới chịu buông tha cho Vũ Thiên.

Qua lần song tu này nhân vật chính cũng triệt để sợ hai nữ nhân của bản thân rồi a, Tố Nhi và Uyển Nhi thế mà liên thủ lại khiến hắn một chút nữa đã bị vắt khô rồi.

Bây giờ mớ y phục được lót để ba người nằm lên cũng đã ướt đẫm, vì dịch thủy và chất lỏng màu trắng đục không ngừng tràn ra từ âm động của hai nàng.

Liên tiếp song tu mười mấy canh giờ cũng đã để cho nhân vật chính và hai nữ nhân của bản thân, tinh thần cả ba đã có chút không chịu được rồi.

Trong khoảng thời gian này Vũ Thiên cũng đã không biết bản thân đã tưới tiêu cho u cốc của hai nàng bao lần rồi.

Thấy nam nhân của bản thân đã có chút thắm mệt rồi, Uyển Nhi và Tố Nhi lúc này cũng cảm thấy âm động của bản thân đã chứa rất nhiều dịch thể mà Vũ Thiên bơm vào rồi. Và hai nàng cũng có chút ăn không tiêu nữa rồi.

Nên sau khi để nam nhân của mình tưới tiêu cho mỗi người một lượt nữa, cả hai nàng đã yêu cầu dừng lần song tu này tại đây.

Sau đó Tố Tố và Phương Uyển để Vũ Thiên nằm ở giữa hai nàng, sau đó cùng nhau ôm ắn rồi đi ngủ.

Cảm nhận được sự quan tâm và yêu thương mà Tố Nhi và Uyển Nhi dành cho bản thân, Vũ Thiên cảm thấy ấm ấp vô cùng, và cũng càng thêm trân trọng hai nàng hơn. Sau đó nhân vật chính dùng hay cái tay của mình cho hai nàng gối đầu, rồi cũng cùng Phương Uyển và Tố Tố say giấc nồng.

“----”

Sáng hôm sau.

Trong phòng ăn của Kinh Thiên Thương Hội.

Bây giờ Như Hạ đang cùng chồng mình là Tố Phong, ngồi cùng một bàn đang dùng một chút điểm tâm.

Lúc này tuy đang dùng bữa, nhưng là mẫu thân của Tố Nhi rất là không vui, vì từ trưa hôm qua đến hiện tại đã không nhìn thấy con gái bảo bối của bản thân rồi.

Lại nhìn thấy chồng của mình đang ăn ngon lành nữa, bống nhiên nàng có chút giận hướng trượng phu của mình nói:

“Tố Phong từ trưa hôm qua cho đến sáng hôm nay, đã không thấy bóng dáng con gái chung ta rồi, thế mà chàng còn ở đó vui vẻ ăn uống được sao?”

Nghe thấy lời này của vợ mình, phụ thân của Tố Tố chỉ cười:

“Ha ha”

Đáp:

“Cái này là nàng tự gây nghiệt a, sao lại giận ta rồi”.

Như Hạ có chút không minh bạch ý tứ trong câu nói này của trượng phu mình, vội hướng Tố Phong nói:

“Là sao, chàng nói rõ ra chút a”.

Phu Thân Tố Nhi vẫn y nguyên bộ dáng củ, hướng đạo lữ của mình nói:

“Chẳng phải nàng muốn con gái chúng ta sinh cho nàng một đứa cháu để ẩm bồng phải không.

Thế bây giờ nàng ít thấy mặt tiểu công chúa của chúng ta là phải rồi…

Bởi vậy bây giờ chắc Tiếu Tố đang cùng hiền tế ở chung một chỗ, nghe theo lời nàng hảo hảo song tu, để sớm có tin vui báo cho người nhạc mẫu nàng a.

Thế nên ta mới bảo Hạ Nhi là tự gây nghiệt, chúng nó chỉ nghe theo nàng thôi, nên bây giờ không thấy mặt con gái nàng cũng không oán trách ai được”.

Nếu bây giờ nhân vật chính có mặt ở đây, nhất định sẽ khen Tố Phong một câu là:

“Nhạc phụ thật tâm lý nha”.

Nghe thế, Như Hạ vẫn không chịu phục hướng chồng mình nói:

“Chúng nó cứ song tu cả ngày như thế, còn việc tu luyện thì sao?”

Nghe thấy câu hỏi này, Tố Phong có vẻ cao thâm cười cười, rồi mới đáp lời vợ mình:

“Phu quân thấy, đây mới là hình thứ tu luyện tốt nhất dành cho đôi trẻ”.

Chồng mình nói những lời này xong, Như Hạ vội hỏi:

“Vì sao chàng lại nói thế?”

Lúc này Tố Phong gõ nhẹ đầu vợ mình rồi mới trả lời:

“Thê tử ngốc của ta ơi, nàng chẳng lẻ không nhìn ra công pháp trên người con gái và con rể của chúng ta là công pháp dành cho song tu sao.

Nhưng mà nàng yên tâm đi, công pháp này rất cao cấp, không giống như mấy cái công pháp tạp nham cấp thấp kia chỉ một bên có lợi.

Tuy ta không nhìn ra cấp bậc của nó, nhưng ta nhìn ra công pháp mà con gái và hiền tế của chúng ta đang tu luyện rất là tuyệt diệu.

Khi hai đứa nó song tu với nhau, sẽ kích phát tiềm lực của song phương, khiến đôi bên cùng có lợi, đây cũng chính là một điểm mà ta khiếp sợ bộ công pháp này”.

Nghe trượng phu của mình giảng xong, mẫu thân của Tố Nhi cũng đã an tâm hơn phần nào.

Sau đó hai vợ chồng tiếp tục yên yên vui vui cùng nhau dùng bữa.

“----”

Sâu trong bí cảnh.

Lúc này Long Đại còn đang say ngủ trong cái ổ (một cái hang nhỏ làm nơi tu luyện và ngủ nghỉ) ấm áp của mình.

Bỗng nhiên một trận âm thanh gấp gáp truyền đến làm cho cái Phệ Thiên Thần Lòng này tỉnh giấc:

“Đại ca ơi… Đại ca ơi… Chuyện lớn không xong, chuyện lớn không xong rồi”.

Nghe xong những tiếng kêu này, Long Đai cũng đàng phải có chút bực mình chui ra cái ổ của mình, sau khi ra đến cửa hang khi thấy là Long Tứ đang vừa chạy vội vừa gọi mình…

Cái Thần Long này mới hướng tứ muội của mình hỏi:

“Có chuyện gì, mà mới sáng ra đã làm ồn rồi, ngủ thêm một chút cũng không yên nữa”.

Sau khi chạy thêm mấy bước nữa, khi chỉ còn cách Long Đại khoảng một thước, nàng (giống cái nên tác xưng nàng nha) mới dừng lại đáp:

“Có chuyện lớn rồi, có chuyện lớn rồi”.

Nghe đến đây Long Đại đã tức điên rồi, vội dùng một chi trước đánh vào đầu muội mình một cái thật đau rồi hét lên:

“Nói rõ ra mau, cứ chuyện lớn chuyện lớn mãi, ai biết là chuyện gì”.

Bị đánh một đòn, Long Tứ lúc này mới không còn quá gấp gáp nữa, vội nói:

“Chẳng phải đại ca để muội chú ý hành động của phe nhân loại sao, sáng nay không biết tại sao đám con người kia đã chỉ để lại một tên canh giữ lối ra thôi, chứ không phải mấy chục cái như trước nữa, thấy lạ muội mới đến đây báo cho huynh nè”.

Nghe xong, Long đại có chút không hiểu nói:

“Quái lạ, đám nhân loại này hiện tại trong hồ lô đang là bán thuốc gì a, hay là não bị nước vào hỏng rồi.

Lần trước không chế được huynh đệ tỷ muội thập nhị cấp chúng ta, mới có thể đoạt được tiên cơ mà giành thắng lợi.

Bây giờ lại chỉ để một cái trông chừng lối ra, như thế này chẳng khác nào bảo chúng ta tùy tùy tiện tiện xông ra à?”

Nghĩ mãi vẫn không thông, Long Đại vội hướng tứ muội của mình hỏi một lần nữa:

“Long tứ muội có chắc là lối ra, chỉ có một kẻ canh thôi không?”

Nghe thế cái tứ muội này vội đáp:

“Muội chắc chắn a, lúc đầu muội cũng không tin, nên đã gọi nhị ca và tam tỷ đến xem một chuyến.

Sau cùng cả ba người bọn muội xác nhận là chỉ có một tên mới báo cho huynh nè”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.