Vô Hạn Thiên Phú Chi Vị Diện

Chương 111: Chương 111: Gặp Mặt Nhạc Phụ Nhạc Mẫu




Sau khi hoàn thành lập danh sách, Độc Cô Yên Lan ngay lập tức thả Tâm Nhi từ trong sủng thú tui ra. Tiếp nó ném cho thỏ ngọc năm viên cực phẩm linh thạch, Yên Lan nhìn nó nhai linh thạch như sai kẹo, càng cảm thấy nó đáng yêu vô cùng.

Cũng không quên nhiệm vụ của mình, nàng vội vàng lấy ra một cái truyền âm thạch, sau đó nói:

“Mong lục trưởng lão mở bảo khố ra, lấy số pháp bảo có trong danh sách giao cho tâm nhi, quyết định này đã được năm vị nguyên lão thông qua rồi”.

Đợi Tâm Nhi nuốt linh thạch xuống, nàng mới giao khối truyền âm thạch này cho nói ngậm, sau đó bảo:

“Giao tận tay cho Lục nguyên lão, tiếp đó cầm đồ vật chạy đến đây, đi nhanh về nhanh, tình hình trận chiến đang rất căng thẳng”.

Thỏ ngọc khẽ gật đầu với chủ nhân của mình, rồi nhanh chóng biết mất trong không gian, một đường chạy vội về Thiên Phú Học Viện.

Làm những chuyện này xong, Độc Cô Yên Lan vội đi đến phòng nghị sự để báo cáo kết quả với các nguyên lão.

Vừa vào trong phòng Yên Lan chưa kịp nói gì, bất ngờ tam nguyên lão đã lên tiếng hỏi:

“Làm xong rồi chứ?”

Nhận được câu hỏi từ Độc Cô Hân, tam viện trưởng vội đáp:

“Mọi việc đã xong thưa nguyên lão”.

Sau đó tam nguyên lão tiếp tục nói:

“Yên Lan hiện tại trong cao tầng của học viện chỉ có con là chưa đạt cảnh giới Thiên Phú Tiên mà thôi, sau khi cuộc chiến này kết thúc, về đến học viện con phải cố gắng tu luyện hơn mới được”.

Tam viện trưởng cảm thấy rất đúng, vội đáp:

“Vâng, tam nguyên lão”.

Lúc này nhị nguyên lão mới tiếp lời:

“Yên Lan đã không còn chuyện gì nữa, con có thể về tiếp tục tu luyện được rồi”.

Cúi đầu với bốn vị nguyên lão một cái, sau đó Độc Cô Yên Lan rất nhanh rời khỏi phòng nghị sự, trở lại lều trại của mình.

“----”

Ở Kinh Thiên Thương Hội, Tố Phong cũng đã vừa thu hồi thần niệm cụ tượng hóa của mình xong, bỗng nhiên một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của ông ấy (bởi vì thần niệm của ông ấy cũng đã phát hiện Vũ Thiên rồi), vội hướng về La Lão nói:

“Vị tiểu hữu của La chấp sự đã xuất hiện rồi, phiền lão đi đến hoa viên của Ái Hoa Tiên Tử một chuyến nữa, mời cậu ấy đến đây”.

Nhân được phân phó của gia chủ, La lão gật đầu một cái, sau đó liền tiến về hoa viên tìm nhân vật chính.

Bây giờ trời cũng đã bắt đầu vào trưa rồi, nắng quá gắt khiến nhân vật chính tự mình lẩm bẩm:

“Tuy song tu sướng khoái thì đúng là có thật đó, những cũng hao tổn nhiều tinh lực quá, lần sau mình phải chú ý hơn đến cường độ mới được (vẫn chưa tỉnh ngủ)”.

Đang trong dòng suy nghĩ, tự dưng La chấp sự phá không tiến đến, làm Vũ Thiên giật hết cả mình, khi thấy là La Lão, nhân vật chính mới bảo:

“La chấp sự mới sớm nha, làm gì vội phá không đến tìm tiểu hữu như vậy, xảy ra chuyện lớn gì rồi?”

La tiền bối vỗ vào đầu nhân vật chính một cái, khiến Vũ Thiên hoàn toàn tỉnh, rồi mới to giọng nói:

“Hiện tại đã trưa rồi, còn sớm cái gì nữa, mau gọi Tố Tố ra a, rồi cùng lão phu đi gặp gia chủ và phu nhân một chút”.

Nhân vật chính vẫn chưa hiểu gì, hướng về phía La chấp sự nói:

“Hai người đấy là ai a, hình như tiểu bối không có biết, làm sao cả Tố Nhi cũng cùng phải đi nữa?”

La tiền bối, xém tí nữa là bị Vũ Thiên chọc điên lên, cực kỳ bực mình quát:

“Gia chủ và phu nhân trong miệng lão phu chính là phụ thân và mẫu thân của Tố Tố, cũng chính là nhạc phụ nhạc mẫu tương lại của tiểu hữu đó”.

Nghe xong Vũ Thiên cũng không có nhiều lời, vội vàng chui vào Long Tiên Giới ngay lập tức tìm đến Tố Nhi.

Nhận được tin song thân của mình đến đây, Tố Tố rất là vui mừng, vội muốn xông ra ngoài, nhưng đã bị nhân vật chính kéo lại, hắn chỉ vào người nàng nói:

“Muội định như thế này mà ra ngoài à?”

Lúc này Tố Nhi mới chú ý lại bản thân mình vậy mà trần như nhộng, ngượng đỏ mặt cả lên nói:

“Chàng đợi thiếp một chút”.

Sau đó vội chạy vào một góc, vội vàng mặt lại y phục của mình, cùng chải lại tóc một thoáng, làm những việc này xong, Tố Tố mới trở lại bên cạnh Vũ Thiên ôm một cái tay của hắn nói:

“Được rồi, hai ta đi gặp cha mẹ của muội nào”.

Nhoáng một cái hai nhân vật chính và nữ nhân của mình đã trở lại Hoa Viên của Ái Hoa Tiên Tử rồi, thấy hai người xuất hiện, La chấp sự vội tiếng đến bên cạnh.

Định phá không gian lập tức đưa hai người đến phòng khách gặp gia chủ và phu nhân, nhưng nhân vật chính lại không đồng ý, hắn muốn đi bộ đến… Đây là lần đâu tiên hắn gặp cùng lúc nhạc phụ và nhạc mẫu nên cần chuẩn bị tinh thần a…

Tố Phong ở trong khách, vẫn đang dùng thần niệm của mình bao trùm Kinh Thiên Thương Hội, khi thân ảnh Tiểu Tố xuất hiện. Hắn chỉ biết cười khổ hướng về Như Hạ truyền âm nói:

“Tuổi trẻ đúng là khí thịnh a, chưa cưới hỏi gì hết, mà cả hai đã cùng nhau song tu rồi”.

Nhận được truyền âm của chồng mình, Hạ Nhi cũng vội vàng tỏa ra thần thức của mình nhìn xem con gái một chút, nàng có chút không tin truyền âm lại, hỏi:

“Ý chàng nói là tiểu công chúa của chúng ta đã không còn tấm thân xữ nữ nữa rồi sao? Nhưng thiếp thấy nó có thay đổi gì đâu bình thường mà”.

Tố Phong khiếp sợ vô cùng truyền âm trả lời vợ mình:

“Nàng thấy bình thường, là vì trên người Tiểu Tố bây giờ có một loại công pháp vô cùng cường đại đã che đậy, đến tu vi của ta cũng không nhìn ra cấp bậc của nó.

Ta có thể biết Tố Nhi đã thất thân rồi là vì, khí chất thành thục từ trên người con gái chúng ta phát ra, cái khí tức này thiếu nữ là không thể có.

Còn một điều nữa, ta biết là phụ thân không nên nói, nhưng nàng chú ý thử xem, gò bồng đào của con gái nhà chúng ta trước khi đi, và bây giờ, kích thước của chúng đã khác nhau một trời một vực có phải không”.

Đúng lúc này, cửa của phòng khách cũng được mở ra, Tố Tố đã ngay lập tức lao vào lòng ngực của cha mình, nũng nịu nói:

“Tố Nhi thật là nhớ phụ thân… Tố… đau đau, mẫu thân nhẹ tay với Tiểu Tố một chút”.

Tố Tố chưa kịp nói gì thêm với Tố Phong, thì đã bị Như Hạ nắm lấy tai kéo qua một bên rồi, nàng nhìn con gái của mình trầm giọng nói:

“Đứng sang một bên, đừng có giả vờ nữa, mấy người làm gì có thời gian nhớ đến chúng tôi, con ở đấy chờ một lát mẹ tính sổ với con sau.

Còn bây giờ để mẫu thân và mẫu thân xem hình dáng của tên cướp mất phương tâm con gái của hai ta đã”.

Nói xong ánh mắt và thần thức của Như Hạ và Tố Phong, không hẹn nhưng đã cùng nhau hướng về Vũ Thiên rồi.

Nhân vật chính lúc này mới kịp phản ứng, vội chấp tay cúi đầu một cái rồi nói:

“Ra mắt gia chủ và phu nhân”.

Hắn cũng không có trực tiếp kêu nhạc phụ nhạc mẫu, Vũ Thiên cảm thấy chỉ mới lần đầu gặp mặt mà đã xưng hô như thế có chút không hay, nên lựa chọn xưng hô theo La chấp sự.

Tố Phong gật đầu với nhân vật chính một cái, rồi mới lên tiếng nói:

“Tư chất không tệ, sở hữu tam tuyệt thiên phú, còn có hai cái cửu cấp…”

Sau đó hướng về con gái của mình tiếp tục nói:

“Trượng phụ mà tiểu công chúa của chúng ta lựa chọn cũng không tệ a”

Pé Cầu Kim Phiếu, Cầu Đề Cử, Cầu Ủng Hộ, Cầu Linh Thạch.

Nếu Có Sai Chính Tả Vui Lòng Để Lại Bình Luận Pé Sửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.