Nghe được lời nhận thua của Vô Đối, Ái Hoa mỉm cười đáp:
“Đã nhường rồi”.
Thấy được nụ cười như hoa như ngọc của Tiên Tử, đã làm hắn xuyến xao trong lòng rồi…
Tiếng tuyên bố kết quả của Mi Mi đã phá tan bầu không khí này:
“Chúc mừng Thách Đấu Đấu Sĩ Ái Hoa đã giành được chiến thắng trong trận chiến đoạt hạng đầu tiên của ngày hôm nay, từ nay nàng sẽ đứng vị trí thứ mười trên thách đấu bảng.
Còn Thách Đấu Đấu Sĩ Đông Phương Vô Đối sẽ thay vào vị trí trước kia của Ái Hoa, nằm ở hạng ba mươi lăm”.
Sau những lời này, hai cái truyền tống trận đã xuất hiện trên sân đấu, phân biệt đưa hai đấu sĩ trở về Thách Đấu Phòng của mình.
Cuộc chiến đoạt hạng thứ hai cũng ngay lập tức bắt đầu, trong phòng Ái Hoa cùng Vũ Thiên và Cơ Hạ quan sát không bỏ sót một chi tiết nào của cặp đấu tiếp theo…
“---”
Tại Thiên Phú Học Viện, lúc này Thảo Vân đang bận rộn trong gian bếp của mình, trên mặt nàng đã dính đầy nhọ nồi rồi, y chang một con mèo mun vậy a.
Tuy có đôi chút vụng về, những những món ăn nàng nấu đều có khẩu vị rất tuyệt vời, có được thành tích như vậy là nhờ trước đây, khi mẫu thân nàng còn sống Vân Nhi thường theo mẹ mình vào bếp, chỉ để làm một việc duy nhất đó là nêm nếm thức ăn.
Mỹ Dung lúc này thì đã ngồi sẳn trên bàn ăn rồi, và đang lén lút ăn vụng những món cá đã được làm xong (thành quả hai nàng câu được), không khỏi cảm thán nói:
“Vân Tỷ nấu ăn ngon như vậy, Thiên Ca gì gì đó có diễm phúc lắm mới được tỷ để mắt đến a.
Muội không chịu đâu, tỷ nấu ăn ngon như vậy, nếu sau này Thảo Vân tỷ không còn bên cạnh muội, ai sẽ làm cho muội những món tuyệt vời như thế nữa a…”
Lúc này Vân Nhi cằm đôi đũa trong tay mình, gõ nhẹ lên đầu của Tiểu Dung rồi mới nói:
“Thôi đi cô nương, đừng nghĩ là tỷ không trông thấy muội ăn vụng nha, đừng có đánh trống lãng nữa…
Nếu thích món ăn của tỷ như thế, thì sau này theo tỷ cùng hầu một chồng cũng được (nàng chỉ đùa một chút…)
Muội nhắc đến huynh ấy là ta lại thấy nhớ rồi, không biết bây giờ có ai lo cơm ba bữa cho chàng không nữa…”
“Đau nha”.
Mỹ Dung dùng tiểu thủ của mình xoa xoa đầu, giả vờ ủy khuất lên tiếng nói:
“Tỷ hứa rồi nha, chỉ cần được ăn món cá do tỷ làm, kêu muội làm cái gì cũng được hết…”
“---”
Lúc này tại Hoang Vu Đại Đấu Tràng, Hạ Nhi cũng cho thấy thực lực không kém tông chủ và sư đệ của mình, nàng cũng đã đạt chuỗi sáu trận thắng liên tiếp.
Mi Mi hướng pháp bảo phóng to âm thanh về phía Cơ Hạ nói:
“Thời gian thi đấu của thể thức này cũng đã sắp hết rồi, trước khi rời sân đấu không biết Hoàng Kim Đấu Sĩ Cơ Hạ có thể nói vài lời sau chuỗi thắng của mình hay không”.
Nàng cũng rất vui vẻ trả lời:
“Thật ra bản Hạ Nhi cũng là một người môn hạ của Long Tiên Tông, có được chuỗi thắng như ngày hôm nay bản thân ta cảm ơn mọi người trong tông môn và tông chủ rất nhiều.
Xin hết”.
Nói xong Cơ Hạ đã bước vào truyền tống trận rời khỏi sân đấu, chỉ đệ lại toàn trường đang bàn tán, có người nghi vấn:
“Cuối cùng Long Tiên Tông là môn phái gì a, trước nay ta chưa từng nghe nói đến, sao đệ tử xuất hiện điều yêu nghiệt như vậy…”
Một người khác đáp: . Đam Mỹ Sắc
“Ta cũng chưa nghe nói qua, ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
Mục đích đã đạt được Vũ Thiên cùng Ái Hoa Tiên Tử và môn hạ của mình rời khỏi Hoang Vu Đại Đấu Tràng, trở về Kinh Thiên Thương Hội, chỉ còn ba ngày nữa thôi bí cảnh sẽ mở ra rồi, mọi người đều muốn chuẩn bị thật tốt, trước khi khám phá nó, ai cũng không biết bên trong đó sẽ ẩn chứa những hung hiểm gì…
Trên đường về nhân vật chính đã cười không ngậm được mồm lại rồi, vì điểm uy danh hắn nhận được, con số do hệ thống công bố ngày càng tăng lên a, sắp gấp đôi lần Siêu Phàm tuyên truyền rồi.
Cũng không lâu sau, ba người cũng đã trở lại thương hội rồi, không còn công việc thường ngày nữa, tiên tử quay sang chăm sóc vườn hoa của mình, còn Vũ Thiên và đại đệ tử của mình đã trở lại gian phòng nơi đây an bài cho Uyển Nhi.
Sau đó cả hai lại tiến vào Vạn Thiên Châu, tiếp đó hắn để cho Cơ Hạ tiếp tục tu luyện và lĩnh ngộ những kinh nghiệm thực chiến trong chuyến ra ngoài lịch luyện lần này. Riêng phần mình đã tiến vào Tông Chủ Phòng, mở ra tông môn cửa hàng xem xem có thứ gì hữu dụng hay không (vì bận đưa Hạ Nhi đến đấu tràng, đến giờ hắn vẫn chưa có thời gian xem những vật phẩm được đổi mới trong đó nữa…)
Nhân vật chính vui mừng phát hiện hai vật phẩm được đánh giá là năm sao, hắn vội vàng mở ra thông tin chi tiết của thứ đầu tiên, rồi ngờ vực hướng Tiểu Linh hỏi (vì trên đó có sáu chữ to đùng Sơ Cấp Hộ Tông Đại Trận):
“Ta cần thứ này làm gì a”.
Tiểu Loli nhanh nhẹn đáp:
“Chủ nhân thật mau quên, không phải Tiểu Linh từng nói với ngài rồi à, khi tông môn của người đạt đến ngũ cấp phải dời khỏi Vạn Thiên Châu, thứ này rất cần thiết cho tương lai nha”.
Vũ Thiên tiếp tục nghi vấn:
“Nếu vậy thì, ta đến chờ đợi đổi mới ra trung cấp hay cao cấp hộ tông đại trận mua một lần sẽ tiện hơn sao?”
Tiểu nha đầu giảo hoạt đáp:
“Không được nha chủ nhân, món hàng này có chút đặc biệt, trong cửa hàng chỉ bán sơ cấp mà thôi, sau này người muốn tăng lên thì dùng điểm uy danh hay linh thạch để nâng cấp nha, chú ý vật phẩm này cần cực phẩm linh thạch để nâng cấp nha”.
Nghe xong hắn đã chửi bậy trong lòng rồi:
“Ngọa tào! Đúng là cái hố hàng hệ thống mà…”
Dưới tâm trạng buồn bực tiếp tục xem năm sao vật phẩm còn lại, hắn rất nhanh vui vẻ hẳn ra. Vì thứ này rất hữu dụng cho việc khám phá bí cảnh a.
Đây là một tờ đan phương có tên là Giải Độc Đan, Tiểu Loli cũng ngay lập tức cung cấp thông tin cho ký chủ của mình:
“Ký chủ đúng là gặp vận may kinh người a, thế mà chỉ sau mấy lần đổi mới đã tìm được bốn vật phẩm năm sau rồi.
Còn về loại đan dược này công dụng cũng như tên của nó, Giải Độc Đan có thể giải được tám mươi lăm phần trăm loại độc dược có tại Thiên Phú Vị Diện này, mười lăm phần trăm còn lại là trừ ra những loại độc dược đặc biệt cần thuốc giải được điều chế riêng, hay phương thức giải độc đặc thù mà thôi (ví dụ xuân dược, phải song tu mới giải được nha).
Biết được những thông tin về hai vật phẩm ấy, Vũ Thiên cũng không ngần ngại tiêu tốn tám nghìn điểm uy danh mua chúng nó.
Sau đó ngay lập tức mở ra chức năng luyện đan, để xem dược liệu có trong đan phương, để ngày mai gặp La Chấp Sự Và Ái Hoa Tiên Tử hỏi mua tiếp.
Rồi nhân vật chính cũng đảo mắt qua một vòng một trăm lẻ sáu vật phẩm còn lại, nhưng không có vật nào hữu dụng cả, nên Vũ Thiên cũng đóng lại Tông Môn Cửa Hàng leo lên giường của mình nằm ngủ…
Pé Cầu Kim Phiếu, Cầu Đề Cử, Cầu Ủng Hộ, Cầu Linh Thạch.
Nếu Có Sai Chính Tả Vui Lòng Để Lại Bình Luận Pé Sửa.