Vô Hạn Thự Quang

Chương 25: Q.5 - Chương 25: Thăm dò… Chả phải người tốt.!




“Tổ 1 vào vị trí, tổ 2 sẵn sàng, tổ 3 hoàn tất, tổ 4…”

Các nhà khoa học của nhân loại chẳng phải hạng trang trí. Mặc dù tai kiếp u linh xuất hiện đột ngột khiến bọn họ sứt đầu mẻ trán. Nhưng trải qua thời gian nghiên cứu miệt mài, bọn họ rốt cuộc tìm được vài biện pháp hữu hiệu để đối phó với u linh. Minh chứng là trong Pulse 3, các nhà khoa học thậm chí nghĩ ra giúp tiêu diệt toàn bộ số u linh có trên địa cầu.

Ngay khi quân đội quyết định cử người đi thăm dò thành phố, các nhà khoa học liền đưa tới một bộ thiết bị liên lạc mới được nghiên cứu thành công. Theo giới thiệu thì hệ thống thông tin ấy sử dụng loại tần số lượng tử biến đổi liên tục, trong thời gian ngắn sẽ không lo bị u linh xâm nhập. Sản phẩm này được hình thành dựa vào việc bản thân u linh sở hữu một loại tín hiệu với tần số đặc biệt, chúng liên tục thay đổi tựa như có được ý thức nên dù thông tin có mã hoá đến đâu cũng không ngăn được. Các nhà khoa học còn hoài nghi, u linh sở dĩ làm con người mất đi ý chí sinh tồn mỗi khi đến gần là do tín hiệu điện tử trên người chúng đã xâm nhập vào sóng não của nạn nhân.

Hệ thống liên lạc bọn họ đưa ra sẽ liên tục tự động thay đổi tần số khiến u linh không thể xâm nhập. Nhưng đây dù sao cũng chỉ là máy móc, các nhà khoa học không dám cam đoan rằng một khi sử dụng thời gian lâu thì u linh sẽ không dò ra cách thức. Đây là khuyết điểm duy nhất ngăn cản hệ thống ấy được đưa vào ứng dụng rộng rãi nhưng với hiện tại thì sự xuất hiện của nó vẫn khiến mọi người sợ hãi thán phục.

Hiệu suất làm việc của chính phủ lúc này được đẩy lên mức cao nhất. Sau khi Sở Hạo nói chuyện với bọn họ được hai giờ, bốn chiếc trực trăng lập tức hạ cánh xuống trấn nhỏ. Mỗi chiếc đều mang theo một tiểu đội lính trinh sát tinh nhuệ. Cả bọn ai cũng mặc quần áo chiến đấu đỏ rực cùng rất nhiều đạn điện từ và 30 viên đạn linh loại. Bổ sung thêm những thứ cần thiết khác, cả bốn đội liền xuất phát tiến vào thành phố mà Sở Hạo chỉ.

Bởi u linh có thể đột kích ở bất kỳ đâu, dù là đang bay trên trời cũng chả thoát được nên trực thăng không dám trực tiếp tiến vào thành phố mà dừng lại ở vùng ven. Đến đây thì bốn tiểu đội trinh sát sẽ tự mình xâm nhập. Mà hiện tại, cả bốn đội đều đã thuận lợi tới được mục tiêu, hơn nữa còn phát hiện ra dấu vết có người sống tồn tại.

Cùng lúc đó, đám người Sở Hạo và Bailey thấy những hình ảnh truyền về thì không khỏi nhíu mày. Bởi theo những gì nhìn thấy thì số lượng u linh trong thành phố đã giảm kịch liệt, so với tưởng tượng là đâu đâu cũng thầy hồn ma kết đội đi ngang thì khác rất nhiều. Ngoài ra, trên mặt đất vẽ đầy các ký hiệu phù chú khó hiểu, thoạt nhìn rất giống như một toà ma pháp trận, còn với ánh mắt của các nhà khoa học thì đây chẳng khác gì đồ đằng tà giáo.

“Tiếp tục tiến sâu thăm dò!”

Ngồi ở bộ chỉ huy, một vị trung tướng già mở miệng hạ lệnh. Bốn tiểu đội nghe vậy liền không chút do dự, lập tức thi hành. Từ cách thức di chuyển cùng các động tác phối hợp của bọn họ có thể thấy được các thành viên đều là tinh nhuệ trong tinh nhuệ…

“Tổ 1 phát hiện mục tiêu… A!”

Nhân viên báo cáo đột nhiên hét lên. Qua hình ảnh truyền về, người ấy bỗng đột nhiên xoay người xả đạn liên tục vào đồng đội. Bởi hắn là đội trưởng nên chẳng ai ngờ được hắn lại hành động như vậy, tất nhiên không ai phản ứng kịp. Một hai giây sau, tất cả đều ngã xuống trong vũng máu, tuy rằng nhất thời còn chưa chết nhưng với thương thế như vậy thì chẳng ai thoát được tử thần.

Mọi người trong bộ chỉ huy trợn mắt há mồm nhìn cảnh ấy, chỉ có các thành viên của tiểu đội luân hồi là sắc mặt trầm trọng. Bailey thông qua tinh thần tỏa liên nói với Sở Hạo: “Có người sử dụng tinh thần lực để khống chế nạn nhân, hơn nữa trình độ còn rất cao. Kỹ năng khống chế này muốn đổi ở chỗ chủ thần cũng phải trả rất nhiều điểm, nhưng nó chỉ ảnh hưởng được những đối tượng chưa mở cơ nhân toả. Theo trình độ mở cơ nhân toả càng cao, hiệu quả của nó càng yếu, đến tầng thứ ba thì chẳng còn tác dụng gì nữa rồi. Song đối với người thường… haizz, vẫn là đòn trí mạng! Phải gọi những người đó về ngay lập tức!”

“Chỉ sợ…” Sở Hạo nhìn tình cảnh lạ lẫm mà quen thuộc trên màn hình, trong lòng đắng chát nói: “Không còn kịp nữa rồi.”

Quả nhiên, thông qua hình ảnh truyền về, thành viên của ba đội kia cũng gặp tình huống tương tự, hoặc là một người, hoặc là cả đám bỗng chĩa súng vào nhau bắn loạn. Trải qua vài giây điên cuồng như vậy, tất cả người được cử đi đều chẳng còn ai sống sót, bị tiêu diệt hoàn toàn!”

Như vậy vẫn chưa xong, từ vị trí của tổ ba đột nhiên bùng lên một đoàn hắc diễm mãnh liệt biết tất cả phòng ốc xung quanh thành tro bụi. Bước trong ánh lửa hừng hực là một thanh niên cao lớn, nếu như không bị vết sẹo dữ tợn trên mặt làm hỏng thì hẳn rất tuấn tú. Sau lưng hắn là một cặp cánh dơi, những nơi đi qua đều bị thiêu đốt kịch liệt. Hình ảnh ấy cũng chỉ duy trì được ba giây là hoàn toàn biến thành trắng xoá, thiết bị ghi hình của tổ 3 xem ra đã bị huỷ.

Hành động thăm dò coi như thất bại, không, cũng không hẳn vậy, ít nhất quan viên chính phủ đã xác nhận thông tin có tà giáo tồn tại là chính xác. Bằng chứng là những kẻ đó có thể sống thoải mái trong một thành thị tràn ngập u linh, hơn nữa số lượng u linh biến mất rất nhiều, trái hẳn lẽ thường cùng những đồ đằng trên mặt đất, đặc biệt là đôi cánh của gã thanh niên, nó tượng trưng cho ác ma mà Kinh Thánh vẫn thường miêu tả… Hết thảy đều cho thấy, những gì Sở Hạo nói là chính xác.

Mà thật ra ngay khi xác định được thông tin, tâm tình của tất cả thành viên chính phủ đều tràn ngập vui mừng. Bởi bọn họ rốt cuộc đã tìm ra đầu sỏ gây nên trường hạo kiếp u linh này. Sau khi u linh xuất hiện, tuy chính phủ ngay lập tức ban bố một loạt chính lệnh nhằm di tản dân cư, biến rất nhiều căn cứ quân sự thành nơi trú ẩn cho mọi người nhưng vẫn nhận lấy vô số chỉ trích. Thậm chí trong các khu tị nạn, nhiều người còn ôm tâm lý thù địch với nhân viên chính phủ. Hàng loạt những lời đồn đại lan tràn trong các khu căn cứ, tuy phiên bản khác nhau song đều có một điểm chung, họ cho rằng u linh là một loại vũ khí sinh hoá do quân đội chính phủ nghiên cứu, vì bất cẩn nên để thoát ra ngoài tạo thành trường hạo kiếp u linh khủng bố.

Trong tình hình bây giờ, chính phủ muốn đè ép những lời đồn đó xuống là rất khó, chẳng nhẽ lại quay nòng súng vào người dân, chưa chết vì u linh đã bị huỷ diệt vì nội chiến??? Song lời đồn càng truyền càng ác liệt. Hơn nữa ở các doanh địa tị nạn vẫn tiếp tục bị u linh tấn công khiến người dân càng thêm bất mãn. Dưới tình huống không tìm được nơi phát tiết thì tất cả mũi nhọn đều nhằm vào chính phủ, cái đấy đã là tập quán lưu truyền từ xưa rồi. Nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì chiến tranh giữa hai bên rất có thể sẽ bộc phát. Cho nên chính phủ rất muốn tìm ra đầu sỏ gây tội, hoặc là dựng lên một hình mẫu anh hùng nào đó làm người dân xúc động.

Ngay từ đầu, bọn họ định đưa mấy người Sở Hạo, Ares lên đảm nhiệm vị trí ‘anh hùng’, nhưng kế hoạch còn chưa được thực thi thì tên đầu sỏ gây tội đã ló mặt. Quả là kinh hỉ ngoài ý muốn… Về phần sự hi sinh của bốn tiểu đội trinh sát, đặt trong cơ chế vô tình lạnh lẽo của chính phủ, cùng lắm chỉ đổi về mấy tiếng thở dài mà thôi.

Nhưng… có người không cho là như vậy…

“Phanh!”

Bailey phẫn nộ túm áo Sở Hạo, đè sát hắn lên vách tường rồi điên cuồng chất vấn: “Tại sao lại để chính phủ tham dự vào? Tại sao lại để những người kia đi chịu chết một cách vô ích!? Cái gì mà Tà Thần! Rồi cả giáo đồ tà giáo nữa chứ! Ai đứng ở đây cũng thừa biết những người kia là kẻ xâm nhập, là kẻ địch, là chiến trường, là trách nhiệm của chúng ta! Ngươi tại sao lại để liên lụy đến người vô tội! Trả lời ta! Đội trưởng Bắc Băng châu đội!”

Đứng sau lưng Bailey, ba gã đội viên của hắn đều tỏ vẻ không biết làm gì để can ngăn.

Sở Hạo nhìn thẳng vào mắt Bailey, mấy giây sau mới lên tiếng: “Anh có tin rằng, tôi làm thế sẽ cứu được càng nhiều người hơn không?”

Bailey nhìn thẳng vào Sở Hạo, một lúc lâu sau hai tay hắn từ từ buông lỏng: “Nguyên nhân? Hãy nói đi, ta sẽ cân nhắc việc có nên rời khỏi đây hay không!”

Sở Hạo cười khổ vuốt vuốt cổ áo: “Tôi đã nói cho mọi người nghe lập luận của mình rồi. Mục đích của người xâm nhập thế nào kỳ thật không khó đoán. Hơn nữa, những hình ảnh truyền về cho thấy số lượng u linh trong thành phố đã giảm rất nhiều, vậy càng chứng minh những gì tôi suy đoán là đúng. Người xâm nhập muốn dung hợp toàn bộ u linh thành một con quái vật cấp thánh nhân, cái đó so với Tà Thần thì khác gì nhau. Một khi kế hoạch của chúng thành công, vậy thế giới này làm gì còn sinh linh nào nữa, không riêng gì nhân loại, tất cả sinh mệnh đều bị ảnh hưởng. Vì vậy, chúng ta cần phải ngăn cản kế hoạch ấy trước khi nó hoàn thành.”

Bailey lạnh giọng: “Vậy thì liên quan gì đến chính phủ, cũng không cần thiết phải phái người vào thăm dò. Những lính trinh sát đó tinh nhuệ thật nhưng đứng trước mặt người xâm nhập thì chẳng có chút sức kháng cự nào. Ngươi không nên đẩy trách nhiệm của chúng ta lên vai người vô tội!”

“Đây không phải là vấn đề vô tội hay không!” Sở Hạo vẫn nhìn thẳng vào Bailey, từ từ đáp: “Đã ở trong thế giới này thì tất cả mọi người đều là một phần tử của trận chiến. Chứ không có chuyện phân biệt một người nào đó là vô tội hay không! Tại sao lại kéo chính phủ vào ư? Rất đơn giản, bởi vì chúng ta quá yếu. Dù tất cả cùng xông lên liều mạng với người xâm nhập thì cũng chẳng đủ nhét kẽ răng người ta. Kết quả cuối cùng là Bắc Băng châu đội và Nam Mĩ châu đội đoàn diệt, bị huỷ tiếp theo chính là cả thế giới… Anh sẽ không cho rằng, chúng ta sẽ giành được thắng lợi mà chẳng cần ai hi sinh đấy chứ!!! Nếu anh thật sự nghĩ vậy thì tôi chỉ có thể nói, thắng lợi ở trong lòng anh… quá rẻ!!!

Bailey cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Hạo, một quyền đấm mạnh lên ngăn tủ bên cạnh khiến nó lõm hẳn xuống, khoé miệng hắn như có như không tràn ra một tia máu, thế nhưng vẫn trầm giọng nói: “Ta chỉ là hy vọng… Người vô tội sẽ không bị liên luỵ, chỉ thế thôi.”

“Tôi hiểu…”

Sở Hạo khẽ thở dài: “Nhưng đây là lựa chọn, lựa chọn giữa hi sinh một nhóm nhỏ để đổi lấy đại đa số được cứu sống, hay là tất cả đều chết hết. Xin lỗi, tôi không thể không đưa ra lựa chọn… Thế giới này rất tàn khốc. Chúng ta, ai cũng không thoát được.”

“Tôi hiểu… Tôi kỳ thật hiểu điều đó từ lâu rồi. Từ lúc còn ở thế giới thực, tôi đã biết thế giới này rất tàn khốc…”

Bailey cúi đầu, lẩm bẩm: “Nhưng chính vì như thế nên chúng ta mới tiến vào thế giới luân hồi. Chính vì như thế, chúng ta mới muốn sống sót, chúng ta giãy giụa trên con đường gập ghềnh sinh tử này… không phải là để ngày sau có thể phá vỡ cái sự tàn khốc đó sao, để khi cần đưa ra lựa chọn thì không cần phải hi sinh ai cả!!?”

Nói xong, hắn cũng không ngẩng lên mà đi thẳng ra ngoài, những người còn lại nhất thời rơi vào trầm mặc. Một lát sau, Nại Khả Nhĩ của Nam Mĩ châu đội mới khẽ thở dài: “Các vị đừng trách đội trưởng của bọn tôi. Con người hắn như vậy đấy. Cũng chính vì thế mà bọn tôi mới đi theo hắn, mà hắn thì trở thành đội trưởng của bọn tôi… Nói thật nha Sở Hạo, anh không phải người tốt, bọn tôi cũng vậy, thế nên hãy để những người xấu chúng ta tiếp tục thương thảo kế hoạch hành động đi. Chúng ta nên làm thế nào?”

(Không phải… người tốt?)

Sở Hạo đưa ra chiêu bài mỉm cười thường ngày, nói thẳng: “Đợi…”

“Đợi quân đội chính phủ chịu tổn thất nghiêm trọng, cuối cùng phải sử dụng vũ khí hạt nhân. Việc chúng ta cần làm bây giờ chính là chờ đợi…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.