Vô Hạn Thự Quang

Chương 24: Q.4 - Chương 24: Tôi thích cô




Cảm nhận của Maria và Tom đối với Sở Hạo đều không tốt bởi ngay lần đầu tiên tiến nhập thế giới luân hồi bọn họ đã bị Sở Hạo tính kế, dù không chết nhưng vô cùng chật vật. Song việc đó dù sao cũng liên quan tới đại sự sinh tử, tất nhiên là phải có ý kiến với Sở Hạo rồi.

Hơn nữa trong lòng Maria vốn tồn tại ý riêng, nàng không tin bất cứ ai nên muốn sắp kế tiêu diệt Sở Hạo cùng những người khác, sau đó để hai chị em thành người mạnh nhất đồng thời chi phối đội ngũ. Những người mới tiến vào sẽ bị Maria khống chế tốc độ phát triển, khiến bọn họ vĩnh viễn yếu hơn hai chị em. Kể từ đó, cả đội đều sẽ dưới quyền chỉ huy của nàng. Chính vì mục đích ấy nên Maria một mực quán thâu tư tưởng cho Tom rằng nhân phẩm Sở Hạo rất xấu.

Thế nhưng Maria vừa mới trải qua biến cố lớn, sau đó lại được Tom không màng sinh tử cứu, nàng rốt cục cũng thấy được thế giới luân hồi này tàn khốc cùng khủng bố thế nào. Bọn họ đã quá xem nhẹ nó. Đây không phải sân chơi, càng không phải động thiên phúc địa để người ta thoải mái cường hóa. Thế giới luân hồi chẳng khác gì địa ngục. Khoảng cách giữa sinh và tử quá mong manh. Nếu không thể sống sót thì mưu kế có nhiều hơn nữa cũng để làm gì. Mọi mộng tưởng, hi vọng đều chỉ như bọt nước. Việc duy nhất bọn họ cần làm ở chốn này chính là… sống sót!

Khi âm thanh Sở Hạo truyền tới, Tom lập tức nhìn về phía Maria. Nói thật, lúc nãy nhìn bốn người bọn Sở Hạo kề vai chiến đấu bất quản sinh tử khiến Tom bị rung động mạnh. Những gì xảy ra trước mắt không phải một bộ phim mà là máu cùng lửa chân thật, sinh tử cách nhau chỉ một lằn ranh, dù là trạch nam như hắn cũng bị cảm nhiễm sâu nặng, thậm chí còn có chút sùng bái. Bây giờ lại nghe Sở Hạo kêu gọi, nhiệt huyết trong hắn lập tức sôi trào.

Nhưng Maria vẫn một mực trầm mặc, thấy thế Tom không khỏi dần dần thất vọng, đang định đứng lên thì bỗng nàng ta cất lời: “Một gã trưởng lão, tám gã chiến sĩ hộ vệ, mục tiêu của bọn chúng là Thần tính, nhưng hẳn chỉ có tên trưởng lão kia mới có thể tới gần. Việc chúng ta cần làm bây giờ là ngăn cản lão ấy tiếp cận thần tính.”

Tom lập tức hỏi: “Chúng ta nên làm thế nào? Tạo tiếng vang hấp dẫn sự chú ý rồi đợi chúng tới gần thì lại trốn vào bóng ảnh, như vậy thì sẽ kéo dài được kha khá thời gian?”

Maria thở dài: “Không, chỉ vậy thôi chưa đủ. Đầu tiên là thị giác của Predator khác với chúng ta, họ có thể nhìn thấy nhiệt lượng trên người sinh vật. Tuy đám hài cốt ở nơi này có lẽ tồn tại vài thứ dị thường nên che chắn được nhất thời, nhưng một khi di chuyển chúng ta sẽ lập tức lộ ngay. Đến khi đó chỉ cần vài quả đạn pháo là chết chắc… Mà biện pháp thì chỉ có một thôi, nhưng mà….”

Tom nghe thế lập tức mừng quýnh: “Là cách gì? Nói nhanh lên, gã trưởng lão kia sắp tới gần Thần tính rồi.”

Maria lại lâm vào trầm mặc, vài giây sau mới thì thào: “Ngươi tiến vào bóng ảnh rồi di động tới gần người gã trưởng lão kia. Ta sẽ nghĩ cách tạo tiếng động hoặc để lộ bản thân nhằm hấp dẫn lực chú ý của Predator, có khi còn kéo được mấy tên tới gần. Thừa dịp đó, ngươi áp sát vào tên trưởng lão, ngươi…”

Tom lập tức trợn tròn mắt: “Không phải… Không phải kêu tôi đi giết tên trưởng lão đó chứ?”

“Ngươi giết được à?” Maria châm biếm một câu, nhưng tâm tình rất nhanh lại trùng xuống: “Không bảo ngươi đi giết hắn, mà ngươi có muốn cũng không làm được. Ta muốn ngươi giam gã đó vào trong bóng ảnh kìa!”

“Giam vào trong bóng ảnh?” Tom ngạc nhiên hỏi lại.

Maria gật đầu khẳng định: “Đúng vậy, ngươi đã đổi lấy kỹ năng này rồi thì cần tìm cách sử dụng sao cho linh hoạt… Đâu có ai quy định là nó chỉ có thể giúp người phe mình ẩn trốn trong bóng ảnh? Chẳng lẽ không thể kéo địch nhân vào, còn bản thân mình thì nhanh chóng thoát ra. Làm được như thế thì tương đương với giam chân được kẻ địch rồi. Có thể cói nó là một loại phong ấn rắn chắc mà người ngoài không thể dùng ngoại lực để phá, chỉ cần ngươi có thể kiên trì thì cái nhà ngục đó sẽ vĩnh viễn được không mất.”

Sắc mặt Tom khẽ biến: “Thế nhưng hiện tại chỉ kéo được vật thể nặng không quá 100kg vào thôi, vượt qua con số đó thì tôi đành bó tay. Mà tên trưởng lão kia thoạt nhìn thì hẳn là nặng hơn trăm cân nhiều.”

“Vậy không phải càng tốt sao?” Maria khoát tay: “Nếu có thể kéo vào một nửa, nửa còn lại lưu tại bên ngoài, vậy khì không gian bóng ảnh sẽ trực tiếp cắt hắn thành hai, giết luôn đối phương không phải sao? Nhưng mà ta nghĩ chắc không thể xảy ra tình huống như vậy đâu. Có lẽ nếu sức nặng vượt quá quy định thì phần thừa ra đó ngươi phải chịu, đương nhiên xác suất trực tiếp thất bại khá cao, ngươi mà không mang được đối phương vào thì chắc là chết luôn.”

Nghe thế, Tom liền thoáng chần chờ, mắt trân trối nhìn về phía gã trưởng lão Predator đang bước tới gần Thần tính, sau đó lại liếc về phía đám người Sở Hạo đang sục sôi chiến đấu, mà cả hai nhân vật phim cũng đang cố gắng tiến lên... Vừa rồi một tên Predator khi tới gần Mẫu hoàng liền bị nó bắt lấy rồi xé thành mảnh nhỏ. Với trình độ của các thành viên trong tiểu đội bọn họ hiện giờ thì không thể nào chống nổi đối thủ như vậy…

“Nếu cứ tiếp tục thế này, chúng ta sẽ chết sao?” Tom đột nhiên hỏi.

“Ack? Là sao?” Maria có chút theo không kịp tư duy của Tom.

“Ý tôi là… nếu tiếp tục như vậy nữa thì bọn Sở Hạo sẽ chết, mà chúng ta cũng rơi vào kết cục như vậy à?” Tom cúi đầu hỏi.

Maria cười lạnh: “Đúng vậy, chúng ta đang ở tầng sâu nhất của khu di tích, không có cách nào để trở lại mặt đất, muốn giết chết Mẫu hoàng đúng là người si nói mộng. Một khi gã trưởng lão Predator kia lấy được Thần tính rồi rút đi, bọn chúng sẽ dùng một quả bom siêu cấp để oanh tạc toàn bộ nơi này. Chúng ta tuyệt đối chạy không thoát.”

“Ừ… Vậy còn cô?” Lúc cô gây tiếng động hấp dẫn sự chú ý của đám hộ vệ thì an toàn của cô tính sao bây giờ? Cô vừa nói là bọn chúng một khi phát hiện ra sẽ dùng công kích tầm xa giết không cần hỏi mà?”

“Chúng ta phối hợp hành động chỉ xảy ra trong thoáng chốc thôi, còn chuyện vừa rồi ta nói là khi tạo nhiễu loạn câu giờ của bọn chúng thì mới bị công kích. Bất kỳ ai khi vừa nghe thấy có tiếng động thì việc đầu tiên họ làm là quan sát kỹ tình huống ở đó, khả năng trực tiếp tấn công lớn. Hơn nữa sau khi thành công thu hút sự chú ý của chúng, ta sẽ lập lẻn xuống đáy của đám hài cốt này, như vậy sẽ tránh được bọn chúng tìm tòi cùng công kích.”

“Ừ…”

Tom bỗng ngẩng đầu lên, nét mặt hắn tràn ngập nét kiên nghị trước giờ chưa từng có. Maria trông vậy liền nhất thời sững sờ, biểu bộ ấy nàng chỉ nhìn thấy trên mặt hai nhân vật phim cùng đám người Sở Hạo…

“Tôi đi luôn đây, một khi cô phát ra tiếng động thì tôi sẽ kéo ngay gã trưởng lão kia vào bóng ảnh. Còn nữa, sống sót, ít nhất là cô phải sống sót…”

Tom bỗng nhiên ôm lấy Maria làm nàng ta giật mình sửng sốt, đang muốn giãy giụa đẩy Tom ra thì cái ôm đó lại kết thúc ngay lập tức. Tom buông Maria, đồng thời cười hắc hắc: “Rốt cuộc cũng đã ôm được một nữ nhân xinh đẹp, không, là nữ thần, thỏa mãn ah… Tôi rất thích cô, tóc dài, xinh đẹp, kiêu ngạo tựa như một nàng công chúa, nhưng tôi nghĩ là tôi chịu được, ha ha ha… Tôi thích cô, tôi sẽ theo đuổi cô, cho nên tôi nguyện ý vì cô mà chiến đấu, nhưng nếu như tôi chết…. Vậy thì hãy quên tôi đi…”

Hai má Maria thoáng ửng hồng, tỏ vẻ tức giận hô: “Ta không nhớ…” Tiếng nói còn chưa dứt, Tom đã quay người, lợi dụng khe hở giữa các bộ xương để bước dần về phía mục tiêu, chỉ để lại Maria còn đang ngơ ngác đứng chết chân tại chỗ.

Tôi thích cô, tôi sẽ theo đuổi cô, cho nên tôi nguyện ý vì cô mà chiến đấu, nhưng nếu như tôi chết…. Vậy thì hãy quên tôi đi…

Nhất thời, cả người Maria thoáng ngây dại…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.