Mẹ của Thẩm Định Trạch, Kỷ Tiểu Vân, là vợ cả của Thẩm Diệu Minh. Nghe nói năm đó, Thẩm Diệu Minh vì để cưới được Kỷ Tiểu Vân đã tốn rất nhiều công sức, nhưng ông làm sao cũng không được gia đình Kỷ Tiểu Vân coi trọng, vì thế ông đã hạ quyết tâm, nhất định phải làm ra thành tựu gì đó, nên mới có Trường Sinh Đường như hiện giờ. Sau khi Thẩm Diệu Minh công thành danh toại, ông thật sự đã đến nhà họ Kỷ hỏi cưới Kỷ Tiểu Vân, điều khiến ông cảm động nhất chính là bà vẫn luôn đợi ông, thời gian đó bà bị người nhà nhiều lần ép hôn, nhưng bà vẫn luôn kiên định đợi ông, cho dù dùng cái chết để uy hiếp người nhà, bà cũng không tiếc.
Nhà họ Kỷ khi đó, chẳng những không ngăn cản họ nữa, thậm chí còn sợ Thẩm Diệu Minh phát tài sẽ ghét bỏ Kỷ Tiểu Vân, vô cùng hy vọng họ mau chóng kết hôn.
Sau khi Thẩm Diệu Minh kết hôn với Kỷ Tiểu Vân, quả thật đã có cuộc sống hạnh phúc bao người ao ước, nhưng theo tuổi tác tăng lên vẫn chưa có con, nên bên ngoài liền đồn đãi Kỷ Tiểu Vân hiếm muộn, không ai nghi ngờ, vì dù sao trông Kỷ Tiểu Vân cũng không khỏe lắm. Còn cách làm của Thẩm Diệu Minh lại càng thêm củng cố lời đồn này, con trai cả Thẩm Định Khải của ông mau chóng chào đời, tiếp đó là con trai thứ hai… Về sau, Kỷ Tiểu Vân không chịu nổi cuộc sống này, đã cãi nhau với Thẩm Diệu Minh, có lẽ ông cũng nhịn bà đủ rồi, vì thế sai người đưa bà đi, mắt không thấy thì lòng không phiền, thà xa nhau còn hơn, mọi người gần như đều quên mất Thẩm Diệu Minh vẫn còn một người vợ được cưới hỏi đàng hoàng.
Cho dù Thẩm Diệu Minh có suy tính gì khi để Kỷ Tiểu Vân đi, tin tức bà ấy chết ai cũng biết, nhưng không ai biết được, bà vì sống chết cũng phải sinh con, sức khỏe suy nhược nên qua đời, cơ thể của bà rất yếu, yếu đến nỗi không thể mang thai suốt mười tháng được.
Thẩm Diệu Minh đã vì đứa con này, dồn hết năng lực bảo vệ nó, cho dù để nó mai danh ẩn tích, thậm chí vì để che giấu sự tồn tại của nó, ông đã làm như đứa con này chưa hề tồn tại, cho dù đau khổ, nhưng ít ra có thể giữ được sự an toàn cho nó. Trong lòng ông biết rõ điều đó sau khi Thẩm Định Khải và Thẩm Định Bình bị ám sát nhiều lần, vì thế đã tạo ra môi trường sống đặc biệt cho Thẩm Định Trạch.
Thẩm Định Trạch khi đó không gọi là Thẩm Định Trạch, anh tên Kỷ Thừa Ca, là tên do Kỷ Tiểu Vân tự đặt.
Kỷ Thừa Ca trông như đang sống một cuộc sống rất bình thường, ngoài mặt là đứa trẻ cha mẹ mất sớm, anh lớn lên với bà ngoại, gia cảnh bần hàn, thành tích học tập bình thường, con người ít nói, ngoại trừ gương mặt làm biết bao thiếu nữ mê đắm ra, dường như anh không có chỗ nào tốt. Ở tuổi ấy, các cô gái đều thích nhân vật nổi bật, hoặc thành tích đứng đầu, hoặc phải đẹp trai lạnh lùng, bởi vậy tuy rằng gương mặt của anh có thể thu hút phần lớn ánh mắt bọn con gái, nhưng không phải dạng họ thích, hơn nữa vì anh nghèo, càng khiến anh mất đi phần nào sức hút.
Khi đó, Kỷ Thừa Ca ở trong mắt người khác chính là tồn tại như vậy, cho dù là giáo viên hay bạn học, đều sẽ cảm thấy anh là một thiếu niên đẹp trai, còn những cái khác, không có bất cứ ấn tượng nào.
Khi đó ở bên cạnh anh, là đám Thẩm Trường Kim thay phiên bảo vệ, ban đầu, người bên cạnh Kỷ Thừa Ca rất nhiều, theo Kỷ Thừa Ca trưởng thành, sự tồn tại của những người này có lẽ sẽ trở thành mục tiêu nào đó, hơn nữa vài năm sau, Kỷ Tiểu Vân mất, Thẩm Định Khải càng bộc lộ tài năng, sự tồn tại của Kỷ Thừa Ca càng an toàn hơn, vì thế người bên cạnh anh ít dần.
Đám Thẩm Trường Kim đi theo Kỷ Thừa Ca rất lâu, họ thấy đau lòng thay anh chàng nhỏ tuổi hơn họ, khi những đứa nam sinh không ngừng thể hiện sự xuất sắc của mình để đạt được ánh mắt của mọi người, thì Kỷ Thừa Ca chỉ làm một chuyện, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, tuân theo phép tắc, xoàng xĩnh tầm thường, người như thế không khiến người ta chú ý đến, thậm chí phối với thân phận nghèo khổ của anh, ăn mặc cũng không đẹp lắm, thậm chí còn có nhiều lúc còn không bằng đám Thẩm Trường Kim.
Nhưng họ chưa từng nghe Kỷ Thừa Ca trách móc nửa câu, cho dù là ăn mặc ngủ nghỉ, Kỷ Thừa Ca chưa từng biểu đạt bản thân bất mãn.
Cho nên, những lúc Thẩm Trường Kim, Mộc, Hỏa quay về Trường Sinh Đường, Thủy và Thổ ở lại bên Kỷ Thừa Ca, Kỷ Thừa Ca nói Thẩm Trường Thủy đừng điều tra cô gái kia, anhngay cả dũng khí từ chối cũng không có, đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua, Kỷ Thừa Ca yêu cầu anh, anh sao có thể để Kỷ Thừa Ca thất vọng?
Thẩm Trường Thủy biết có cô gái này tồn tại, tuy rằng chưa từng gặp, nhưng anh có thể cảm nhận được sự thay đổi của Kỷ Thừa Ca. Anh chàng ít nói kia đột nhiên thích cười hơn, nhiều lúc còn ngẩn ngơ rồi bật cười một mình.
Về sau, rốt cuộc Thẩm Trường Thủy cũng gặp được cô gái ấy, đó là một lần khi Kỷ Thừa Ca muốn cắt đuôi họ, Thẩm Trường Thủy bám sát được phía sau anh. Thẩm Trường Thủy tiến đến vỗ vai Kỷ Thừa Ca:
– Cậu không thể lần nào cũng tùy hứng như vậy được.
Đó là lần đầu tiên Thẩm Trường Thủy thấy Kỷ Thừa Ca đỏ mặt, kể từ hôm đó, Kỷ Thừa Ca không một mình trốn ra ngoài nữa. Mà anh dẫn theo Thẩm Trường Thủy ra ngoài, bởi vì có anh ta ở đó, ai cũng không cần lo lắng.
Có lẽ bởi vì Kỷ Thừa Ca ở cái tuổi đó mà đã mất nhiều hơn được, cho nên khi họ ý thức được Kỷ Thừa Ca thật sự có khả năng thích một cô gái, lại hy vọng anh có thể vui vẻ, cho dù niềm vui ấy có thời gian hạn chế, nhưng nhiều hơn một giây cũng tốt mà.
Thẩm Trường Thủy cuối cùng gặp được cô gái đó, đó là khi anh ta thấy Kỷ Thừa Ca ngượng ngùng đi mua vật liệu, sau đó nói muốn đích thân làm diều, bởi vì hoạt động cô gái đó thích nhất chính là thả diều. Trên bãi cỏ, Thẩm Trường Thủy nhìn thấy cô gái dễ thương cười đến rạng rỡ, đôi mắt thanh khiết lấp lánh như hạt sương mai ban sớm, mái tóc dài đen nhánh tung bay theo gió, xách làn váy lên, như một tinh linh chạy nhảy trên bãi cỏ, ý niệm đầu tiên trong đầu Thẩm Trường Thủy lúc đó chính là cậu chủ nhà anh rất có mắt nhìn.
Thẩm Trường Thủy lần đầu tiên nhìn thấy Kỷ Thừa Ca cười vui vẻ đến vậy, hình ảnh anh chàng và cô nàng tay cùng cầm dây diều đứng đối diện nhau cười, làm lòng anh ta cũng tan chảy theo.
Lúc về, Thẩm Trường Thủy cười hỏi:
– Đó là người cậu thích hả?
– Đừng nói bậy, chỉ là hứa tặng cô ấy con diều rồi, chúng tôi không có quan hệ gì đâu- Kỷ Thừa Ca nhăn nhó, nhưng mặt lại đỏ lên.
Thẩm Trường Thủy cười cười không nói gì, chỉ là số lần anh ta nhìn thấy cô gái kia càng nhiều mà thôi, vậy là không có quan hệ gì? Thẩm Trường Thủy thỉnh thoảng cũng nhiều chuyện với Thẩm Trường Thổ, nhà bên có anh chàng dậy thì!
Những ngày vui vẻ vô tư lự ấy, không ai biết có thể kéo dài bao lâu, nhưng tất cả mọi ngời đều không ngờ, nó lại kết thúc nhanh như vậy.
Hôm đó là sinh nhật mười bảy tuổi của cô gái, cô ấy thích thiên nhiên, vì thế lén lút chạy đến tìm Kỷ Thừa Ca cùng nhau mừng sinh nhật, Kỷ Thừa Ca đã mua một chiếc bánh kem cho cô. Bởi vì nơi họ đến hơi xa, Thẩm Trường Thủy đi theo Kỷ Thừa Ca, Thẩm Trường Thổ thì dẫn theo một tốp người canh giữ ở gần đó.
Cô gái đi vệ sinh xong quay lại, nói với Kỷ Thừa Ca, vừa rồi nhìn thấy vài người lén lút trông rất đáng sợ, bởi vì hình như cô nhìn thấy trên người đối phương có súng.
Thẩm Trường Thủy nhất thời kinh ngạc, lập tức đưa Kỷ Thừa Ca rời khỏi, anh nhìn thấy Kỷ Thừa Ca còn vô thức che chở cô gái ấy trong lòng. Họ nhanh chóng rút lui, nhưng người của đối phương đã lập tức đuổi theo, điều này làm cho Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Thổ đề cao cảnh giác hơn, đối phương đã có chuẩn bị, có thể theo đến đây, chứng tỏ người của họ để lại hoặc đã xảy ra chuyện hoặc bị bắt hết rồi.
Dần dà lại có tiếng nổ súng, cô gái dường như bị kinh hoảng, Kỷ Thừa Ca luôn an ủi cô ấy, sau đó, cô gái không khóc nữa, Thẩm Trường Thủy còn mơ hồ nghe thấy cô ấy nói:
– Có anh ở đây, em không sợ gì hết.
Họ gần như có thể cảm giác được, những người đuổi theo họ đang ở sát nút sau lưng, nguy hiểm và khẩn trương khiến dây thần kinh của họ căng thẳng, mấy người họ mau chóng lấy vũ khí ra, bắt đầu giao chiến với đối phương, còn họ thì tiếp tục chạy về trước.
Không biết đã chạy bao lâu, cả thế giới dường như chỉ còn lại tiếng hít thở dữ dội của nhau, Kỷ Thừa Ca nghiến răng mà chạy, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô gái, anh không biết bản thân có bao nhiêu sức lực, giống như đó chính là một phần cơ thể anh.
Tiếng súng ngừng lại, Thẩm Trường Thủy và Thẩm Trường Thổ liếc nhau, ánh mắt đỏ ngầu, người của họ không hạ được đối phương, tiếng súng ngừng, chứng tỏ toàn bộ đã gặp nạn.
– Mọi người chạy trước đi, tôi sẽ hội ngộ sau- Thẩm Trường Thổ ánh mắt kiên định.
– Không được, phải cùng chạy, chúng ta đều phải sống sót- Kỷ Thừa Ca ngăn lại.
Kỷ Thừa Ca nhìn cô gái anh ôm trong lòng, đột nhiên có rất nhiều lời không nói ra được, những người này đến là vì anh, trong lòng anh rõ, nếu không có cô, thậm chí anh muốn cho mọi người đều chạy hết, dù sao chỉ cần một mình anh ở lại, người khác sẽ không quan tâm chết sống của họ. Nhưng có cô ở đây, anh lại không nói nên lời, bởi vì anh muốn sống, anh vừa mới hứa với cô, phải cùng cô trải qua sinh nhật mỗi năm, sao có thể vừa hứa hẹn lại nuốt lời được.
Họ lại chạy thêm một đoạn, Thẩm Trường Thủy và Thổ đã có quyết định, họ phải dốc toàn lực để bảo vệ Kỷ Thừa Ca, đây là ý nghĩa tồn tại của họ. Họ muốn sống chứ, nhưng nếu ngày đó thật sự đã đến, họ cũng sẽ chấp nhận vận mệnh.
Họ chia nhau ra, bảo Kỷ Thừa Ca dẫn cô gái chạy đi, còn họ thì dẫn người chạy hướng khác.
Đột nhiên, cô gái bị ngã, Kỷ Thừa Ca lo lắng đỡ cô, cô gái đột nhiên ôm lấy anh:
– Em sợ quá, rốt cuộc có chuyện gì vậy anh… Em thật sự rất sợ…
Thẩm Trường Thủy muốn chạy đến kéo Kỷ Thừa Ca, giờ là lúc nào rồi, còn kéo dài thời gian, muốn tất cả mọi người chết ở đây sao? Thẩm Trường Thủy đột nhiên nhìn thấy cô gái ra hiệu với anh, anh mở to hai mắt, lập tức quyết định, bước đến đánh ngất Kỷ Thừa Ca.
Sau khi Kỷ Thừa Ca ngất đi, cô gái lập tức cởi quần áo Kỷ Thừa Ca, chuẩn bị mặc vào người mình.
– Để tôi- Thẩm Trường Thủy ngăn cô lại, anh nói.
– Em không dẫn anh ấy chạy được, cũng không bảo vệ được anh ấy, nhưng anh có thể- Cô gái không đưa đồ cho anh, mà lắc đầu nói.
Trong lòng Thẩm Trường Thủy cực kỳ bi thương, mắt Thẩm Trường Thổ cũng đỏ lên, họ trơ mắt nhìn cô gái ấy mặc đồ của Kỷ Thừa Ca vào, nói gì cũng không nên lời. Thẩm Trường Thổ dẫn theo những người còn lại che cở cô gái chạy đi, Thẩm Trường Thủy thì giấu Kỷ Thừa Ca, cho đến khi anh nhìn thấy những người đó đuổi theo họ, nước mắt của anh mới chảy xuống, anh nghĩ hình như anh biết được tại sao Kỷ Thừa Ca lại thích cô gái đó rồi.
Thẩm Trường Thủy giương mắt, trong phòng có năm người, giây phút này lại im phăng phắc, thuốc trong tay anh đã tàn, anh thở dài, nói:
– Cô gái ấy họ Mạnh, Mạnh Tiêu Tiêu.