Mạnh Nhược Dư giật kim tiêm cắm vào mạch máu trên mu bàn tay mình ra, dùng bông gòn đè lại, sau một hồi, gỡ bông ra, trên bông xuất hiện màu đỏ lóa mắt. Cô bỏ miếng gòn dính máu đã qua sử dụng vào thùng rác, ngồi lên, mang dép lê vào, đi ra khỏi căn phòng.
Ở tầng này có vài bác sĩ, nhưng mà họ cũng khá nhàn rỗi, chỉ có vào tình huống đặc thù, mới có thể cần họ ra tay, phần lớn thời gian họ đều tiến hành nghiên cứu hoặc là tán gẫu, chơi điện thoại hay máy tính, nhưng rất ăn ý, họ không nói đến những chuyện liên quan đến Trường Sinh Đường, lại càng không quản bệnh nhân của họ tại sao lại bị thương, chỉ biết cố gắng chữa trị.
Cô đi ra ngoài, bên ngoài mỗi phòng bệnh đều có người canh gác, cô đứng một lát, cũng không đi qua đó, mà đi về phía thang máy.
Cửa thang máy mau chóng mở ra, bên trong không hề trống, một thiếu niên đứng đó, tuổi tác còn khá trẻ, có hai phần giống Thẩm Định Trạch. Anh chàng bước ra khỏi thang máy, hai tay cắm túi quần, hình như hơi bất ngờ khi nhìn thấy có người:
– Cô là ai?
Mạnh Nhược Dư không để ý, lướt qua anh ta chuẩn bị đi vào thang máy.
– Muốn trở thành phụ nữ của anh ba tôi nhiều lắm, nhưng các cô ấy đều thất bại, cô có biết tại sao không?- Anh chàng không quay đầu, nhưng đã nói một câu như vậy.
– Không muốn biết- Mạnh Nhược Dư lúc này mới xoay người nhìn anh ta.
– Vậy sao?- Anh chàng mỉm cười.
– Ừ, sở dĩ các cô ấy thất bại, là bởi vì các cô ấy không phải tôi.
Anh chàng nghe thế vỗ tay:
– Cũng đúng, có thể để anh ba tôi đích thân nổ súng, cô là người đầu tiên, có thể để anh ba tôi bắn trúng còn chưa chết, cũng là người đầu tiên. Tục ngữ có nói, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, tương lai của cô Mạnh chắc chắn tươi sáng rộng mở, giờ tôi chúc mừng cô trước.
– Cám ơn lời chúc của cậu- Mạnh Nhược Dư đi vào bên trong thang máy.
Thẩm Định Vũ dùng tốc độ rất chậm xoay người lại, nhìn thấy thang máy đi xuống tầng chín, tầng mà Thẩm Định Trạch sống. Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười, thật không ngờ mới vừa trở về lại gặp được chuyện phấn khích thế này, đúng là làm cho người ta kinh hỉ và bất ngờ, Thẩm Định Trạch lại đích thân đối phó một phụ nữ, nhưng mà, Thẩm Trường Thủy lại làm trái lời Thẩm Định Trạch đi cứu cô gái này, Thẩm Định Trạch như vậy, khẩn trương muốn trừ khử cô ta, là bởi vì thật sự muốn cô ta chết, hay là sợ cô ta còn sống sẽ làm ảnh hưởng đến mình?
Mạnh Nhược Dư bước ra khỏi thang máy, nếu nói tầng mười một yên tĩnh, thì tầng này chính là một loại tĩnh mịch, cô chậm rãi đi tới, cho dù động tác rất nhẹ, dưới hoàn cảnh yên ắng thế này vẫn nghe được tiếng bước chân đột ngột. Cô đi tới trước cánh cửa duy nhất ở đây, mở cửachắc là cần dấu vân tay, cô liếc nhìn thiết bị kia, do dự một lát, ngay cả thử cũng không, cô sợ có trang bị báo cảnh sát.
Cô đứng một lát, cơ thể dựa vào tường, không biết là mất sức hay sao, từ từ trượt xuống, ngồi trước cửa, hai tay ôm đầu gối, đầu gục vào đầu gối, không nhúc nhích, chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, mới có tiếng bước chân vang lên, âm thanh ấy ngày càng gần, ngày càng gần.
Thẩm Định Trạch đi đến nơi cách cô khoảng hai mét thì dừng lại, anh nhìn cô, vô cảm.
Mạnh Tiêu Tiêu khi đó cũng từng ngồi đáng thương như thế ở trước khu chung cư, đầu chôn vào gối, khi anh đến gần, cô sẽ đột nhiên nhảy cẫng lên, vẻ mặt vui mừng, như là cả thế giới bị nhấn nút tạm dừng, bởi vì cô mà lần nữa tiếp tục, thế giới yên lặng ấy có thể sống lại, cô sẽ mở đôi mắt to tròn, nhìn anh:
– Kỷ Thừa Ca, trùng hợp quá, hóa ra anh ở đây à.
Đúng là trùng hợp, anh sẽ không thể gặp được con người và sự việc nào trùng hợp được như thế đâu, lúc đó anh đã nghĩ vậy.
Còn giờ phút này, Mạnh Nhược Dư xuất hiện ở đây, là trùng hợp hay cố ý? Anh nở nụ cười lạnh lẽo, bước lên trước, ngồi xổm xuống trước mặt cô:
– Nghe nói người trải qua một lần sinh tử sẽ đặc biệt quý trọng sinh mạng của mình, hóa ra câu này cũng phải xem là dùng cho ai đã.
– Tôi sống rất tốt mà!- Mạnh Nhược Dư ngẩng đầu.
– Quả thật sống tốt lắm- Thẩm Định Trạch vươn tay phải ra, chỉ vào chỗ anh đã bắn.
Cô theo tay anh chỉ nhìn vào ngực mình:
– Thẩm Định Trạch, tôi muốn sống.
– Không phải cô sống rất tốt đó sao?- Thẩm Định Trạch rút tay lại, đứng lên.
Mạnh Nhược Dư đứng lên theo anh, cô tới gần anh, nhẹ nhàng ôm lấy anh:
– Chỉ có ở bên anh, tôi mới có thể sống tốt được.
Thẩm Định Trạch ánh mắt u ám đẩy cô ra, cô lại cứ ôm chặt lấy anh, không chút nào quan tâm đến sự ghét bỏ của anh:
– Sống một mình rất cô độc nhỉ? Cứ như trên thế giới này chỉ có mỗi mình anh, đàn em của anh tuy rằng trung thành và tận tụy với anh, nhưng họ không hiểu anh, người cha có cùng huyết thống với anh chưa từng cho anh tình cha mà anh muốn, anh em vốn thân thiết nhất đều là những người có ý đồ thậm chí hận không thể ép chết anh. Tôi có thể ở bên anh, luôn ở bên cạnh anh.
– Cô đang tính toán gì?- Anh nhíu mày gỡ tay cô ra- Cô có tư cách gì nói những câu này với tôi?
– Tôi không có tư cách, nhưng cô gái trong lòng anh có, nếu tôi có được khuôn mặt giống hệt cô ấy, sao anh không xem tôi là cô ấy đi? Gặp gỡ chính là duyên phận, có lẽ sự xuất hiện của tôi chính là để bổ khuyết lại sự ra đi của cô ấy, tại sao không thử đón nhận tôi?
– Dùng chiêu này dụ dỗ không ít đàn ông rồi nhỉ?- Thẩm Định Trạch túm lấy cổ cô, dí cô vào tường- Cô cảm thấy lần trước chết không thành nên không cam lòng, muốn tôi ra tay lần nữa, hửm?
– Tôi muốn sống- Cô cười gắng gượng.
Thẩm Định Trạch cuối cùng cũng buông cô ra, tay anh từ cổ trườn qua sau tai cô, nắm lấy vành tai cô, nơi đó không xỏ lỗ tai. Anh tới gần, cắn nhẹ vào tai cô, ban đầu động tác rất nhẹ, tiếp đó ngày càng mạnh, giống như xem tai cô như món ngon nào đó bắt đầu cắn xé, khiến cô từ đau đớn đến chết lặng, cô hoài nghi, tai mình sắp bị anh cắn đứt.
Cuối cùng, anh dừng động tác, nói:
– Cứ giữ như vậy, giả bộ giống một chút.
Thẩm Định Trạch quét vân tay đi vào trong, Mạnh Nhược Dư đi theo sau anh, vẫn là căn phòng đó, không có gì thay đổi. Cô nhìn thấy anh cởi quần áo thật tự nhiên, chuẩn bị đi vào phòng tắm, lập tức lên tiếng:
– Bây giờ, tôi không có đồ để mặc.
Thẩm Định Trạch đi vào phòng tắm, như cười như không nhìn cô:
– Chẳng phải cô rất thích không mặc gì ở trước mặt tôi sao?
– Đúng vậy, tôi thích ở trước mặt anh không mặc gì cả, nhưng tôi không thích ở trước mặt người khác cũng như vậy- Nói xong, cô nhìn thấy anh vào phòng tắm.
Cô tìm ghế ngồi xuống, căn phòng quá rộng, khiến lòng người bất giác cảm thấy trống trải, có một loại áp lực vô cùng. Thẩm Định Trạch ở trong này lâu như vậy, anh nhất định rất cô độc.
Một lát sau, chuông cửa reo, Mạnh Nhược Dư đứng lên, chậm rãi đi ra mở cửa, Thẩm Trưởng Hỏa đứng ở bên ngoài, trong tay anh ta cầm hai túi lớn, bao bì tinh xảo, vừa nhìn liền biết được thứ bên trong giá trị xa xỉ. Mạnh Nhược Dư chỉ liếc mắt, lập tức biết trong đó là gì, nhận lấy từ tay Thẩm Trường Hỏa, cô đóng cửa lại, không nói câu nào. Thẩm Trường Hỏa bị ngăn bên ngoài mở to mắt, vẫn không đá cửa, chỉ tức giận bỏ đi, trong lòng khó hiểu. Cô gái này đúng là rất “tà môn”, cho dù thái độ của anh Trạch đối với cô ta hay thái độ của mấy anh em đối với cô ta, đều vô cùng kỳ quái. Nếu không phải tầng này đặc thù, Thẩm Trường Hỏa cũng sẽ không đích thân xách đồ lên, dù sao đây cũng không phải nhiệm vụ Thẩm Định Trạch giao cho anh.
Thẩm Trường Hỏa đi thang máy xuống lầu, ở đại sảnh tầng trệt, Tần Yên lặng lẽ ngồi đó, cho đến khi bóng dáng của Thẩm Trường Hỏa xuất hiện, cô lập tức đi tới chào hỏi.
– Cô ta ở trong phòng của anh Trạch?- Tần Yên cắn môi, trong mắt có một tia chờ mong mà chính cô cũng không biết.
Thẩm Trường Hỏa thở dài, Tần Yên có ý gì với Thẩm Định Trạch, mấy người họ trong lòng đều rõ, một phụ nữ không màng đến tính mạng của chính mình để cứu một người đàn ông, nếu nói không có chút tình cảm nào, chỉ e không có ai tin:
– Ừm.
Tần Yên dời mắt, vừa rồi khi có mấy người đến đây đưa quần áo, cô liền biết rõ, nhất định là như vậy, nếu không Thẩm Định Trạch sẽ không đích thân kêu người mang quần áo phụ nữ đến đây.
Thẩm Trường Hỏa không đành lòng thấy cô như vậy:
– Anh Trạch đối xử với cô ta như vậy, chỉ vì Trường Thủy mà thôi, cô đừng để trong lòng.
– Tôi để trong lòng hay không, có ích gì?- Tần Yên giọng rất nhẹ, ngay sau đó nở nụ cười xót xa, Thẩm Định Trạch muốn làm gì, cô có thể ảnh hưởng đến anh được sao?
Thẩm Trường Hỏa muốn an ủi vài câu, nhưng cái gì cũng không nói ra miệng được, Thẩm Định Trạch có thái độ gì với phụ nữ, trong lòng họ đều rõ. Mạnh Nhược Dư này, không chỉ do thái độ của Thẩm Trường Thủy đối với cô đặc biệt mà Thẩm Định Trạch mới đối xử với cô như vậy, còn có điểm mấu chốt chính là, cô giống hệt mối tình đầu của anh Trạch.
Mạnh Nhược Dư lấy quần áo trong túi ra, lúc này, Thẩm Định Trạch cũng bước ra khỏi phòng tắm, cô nhìn anh, thấy anh không quan tâm đến ý định của mình, cô đặt quần áo sang một bên, tìm máy sấy tóc, chủ động cắm điện, chuẩn bị giúp anh sấy tóc. Khi cô tiếp cận, cơ thể Thẩm Định Trạch hơi cứng lại, nhưng không ngăn cô, trong phòng, chỉ có tiếng vù vù của máy sấy, động tác cô nhẹ nhàng, máy sấy cũng không dừng ở một chỗ quá lâu, vừa đủ thoải mái, không khiến anh có gì khó chịu.
Thẩm Định Trạch nhắm mắt lại, vẻ mặt bình yên, cơ thể cũng vô cùng thư thái, tựa như giờ phút này anh đang bước vào cõi mộng.
Tại hiệu sách nhỏ ấy, Thẩm Định Trạch gần như cuối tuần nào cũng đến, một lần đến là ở cả ngày, mà cô gái kia, cũng xuất hiện vào mỗi cuối tuần.
Cô sẽ cầm một vài tài liệu đứng trước mặt anh, chỉ một đề ở trong đó hỏi anh:
– Đề này giải thế nào, em không biết, anh dạy em đi.
– Tôi cũng không biết- Thẩm Định Trạch luôn cúi đầu, không nhìn cô lấy một cái.
– Anh nói dối, mấy đề nâng cao khó như vậy anh đều có thể giải được mà- Cô gái bĩu môi, rất là bất mãn- Thành tích học tập của anh nhất định giỏi lắm, anh giúp em đi mà, giúp em nâng cao thành tích đi, thành tích em kém lắm, em muốn xuất sắc như anh mà.
– Tôi không xuất sắc gì đâu- Anh ngẩng đầu nhìn cô- Thành tích của tôi cũng rất kém, điều kiện gia đình cũng kém, thậm chí ngay cả ba mẹ cũng không có, chỉ có thể sống với bà ngoại, còn ngay cả một người bạn cũng không có. Tôi sở dĩ ở đây, không phải vì tôi thích đọc sách, cũng không phải thích xem tài liệu học tập gì đâu, tôi chỉ giết thời gian mà thôi, bởi vì tôi không có bạn bè chơi cùng, cũng không có đồ chơi, thậm chí ngay cả nơi để vui chơi cũng không có. Cho nên, em hiểu chưa, tôi không phải loại người như em tưởng tượng đâu, cách xa tôi ra một chút.
Anh không có gia thế tốt, càng không có điều kiệu tốt, thành tích của anh cũng kém, anh không phải bạch mã hoàng tử trong mộng của các nữ sinh, anh không thỏa mãn được ảo tưởng của người khác, trước giờ cũng không đáng trở thành người như vậy.
Anh không trở thành được loại người như người khác mong chờ, cũng không cho người khác được những gì họ muốn.
Thế nhưng sau khi nói vậy, anh phát hiện bản thân lại có hơi buồn, anh không biết, cô gái này sẽ nghĩ thế nào về mình, càng không biết, cô có thể giống mấy nữ sinh khác hay không, sau khi biết được cuộc sống cụ thể của anh, sẽ dần dần cách xa anh.
Cô gái chớp chớp mắt, ngẩn người, hình như khó hiểu tại sao anh lại nói như vậy:
– Em chỉ là hỏi anh giải đề thôi mà, anh nói mấy thứ này làm gì?
Cô gái xoay người, đi đến một loạt giá sách.
Thẩm Định Trạch không biết bản thân có cảm xúc gì, tuy rằng anh tiếp tục đọc sách, nhưng một chữ cũng không vào, anh đột nhiên có hơi khó chịu, tiếp tục ở lại đây, có lẽ sẽ không nhìn thấy cô nữa?
Cảm xúc anh không tốt, vì thế không phát hiện, cô gái lén lút nhìn trộm anh mấy lần.
Khi anh sắp về, cô đột nhiên đứng ra cản anh lại:
– Tuy rằng anh rất nhỏ mọn, không chịu nói cho em biết tên của anh, nhưng em rất độ lượng, em tên Mạnh Tiêu Tiêu, anh phải nhớ kỹ tên em nhé- Cô hình như hơi ngượng, cắn môi mới tiếp tục nói- Anh nói anh không có bạn, vậy nếu em trở thành bạn của anh, có phải chính là sự tồn tại độc nhất vô nhị trong lòng anh không?
Cô mong chờ nhìn anh, sau hồi lâu thấy anh im lặng, không vui trừng mắt với anh:
– Em tên Mạnh Tiêu Tiêu, không cho anh quên, hừ!
Cô xoay người chạy mất, anh đứng tại chỗ nhìn theo bóng lưng cô, nhìn thật lâu, thật lâu, thật lâu.