Vô Hạn Triền Miên

Chương 13: Chương 13: Trúng Đạn




Thẩm Định Trạch chợt mở mắt, nước ấm trong bồn tắm đã lạnh ngắt, nhưng trong đầu anh vẫn chứa đựng bóng dáng mặc váy trắng kia, cô đứng trong sáng tối luân chuyển, ánh sáng dần tắt trên mặt cô, anh vừa ngẩng lên, liền nhìn thấy cô dùng sách từ từ che đi khuôn mặt mình, ánh mắt cô ngời sáng như vậy, như vì sao nhỏ bé trong đêm đen, ở trong rừng rậm và trên đỉnh núi cao, tô điểm bầu trời đêm thêm duy mỹ, trở thành phong cảnh độc nhất vô nhị, từ nay về sau không ai có thể thay thế được.

Anh đi ra khỏi bồn tắm, lau đi nước trên người, cầm bộ đồ đơn giản, mặc vào. Anh đi trở lại, đi được một nửa, nhớ tới gì đó liền dừng bước, hiện giờ phạm vi của riêng anh đã có người chiếm giữ.

Cả tòa nhà này, đều thông nhau, sau đó phân thành các khu vực khác nhau, anh đi thẳng về căn phòng thường ở. Anh dừng bước, lạnh lùng nhìn cô gái trước mắt, cô quấn khăn tắm khó khăn che đi những bộ phận bí ẩn trên cơ thể, tóc ướt sũng buông xuống, có ít nước chảy xuôi từ xương quai xanh, giờ phút này cô là một mỹ nhân bước ra từ trong nước, mang theo ánh sáng thanh khiết, chờ đợi người khác hưởng dụng. Bất luận là gì, anh cũng có thể lợi dụng đến triệt để, cho dù là cơ thể cô, cô cũng sẽ dùng hết khả năng biểu hiện ra sự tốt đẹp của nó, cám dỗ người khác.

Tay phải Thẩm Định Trạch siết thành nắm đấm, sắc mặt dù bình thường, ánh mắt lại lạnh như băng.

Mạnh Nhược Dư hai tay nắm giữ khăn tắm, chỉ cần cô thả tay, khăn tắm sẽ rộng mở, lộ ra thân thể yêu kiều, đôi mắt xinh đẹp của cô nhìn anh, bên trong thoáng có ý cười:

– Anh thật sự không muốn thử một lần sao?

Lời nói của cô tràn đầy mời gọi.

Thẩm Định Trạch bước về phía cô, tay phải vung đến bắt lấy cằm cô:

– Sao trí nhớ lại kém như vậy?

Bởi vì động tác của anh, cô buông tay ra, khăn tắm lơi lỏng, phong cảnh trước ngực hiện ra trước mặt anh, mà anh không thèm liếc nhìn, tay phải anh từ từ dời đi, túm lấy cổ cô, dùng sức dùng lực, anh vẫn luôn nhìn vào mắt cô, khi cô khó thở mặt mũi nhăn nhó, cặp mắt sáng ngời ấy rốt cuộc cũng nhắm lại.

Thẩm Định Trạch cuối cùng buông tay ra, Mạnh Nhược Dư thoát khỏi uy hiếp tính mạng chậm rãi mở mắt, miệng cô hiện lên nụ cười, không chút nào để ý cơ thể bại lộ không bỏ sót, cô chỉ nhìn anh, dùng một giọng nói trầm thấp và thong thả hỏi anh:

– Cô ấy là người thế nào? Anh nói cho tôi biết đi, tôi có thể bắt chước giống hệt- Cô chủ động dính lấy anh, dùng cơ thể mình tì vào lòng anh- Thậm chí sẽ khiến anh có cảm giác, tôi chính là cô ấy.

– Cô đang chắc chắn tôi sẽ không giết cô?- Thẩm Định Trạch không nhúc nhích.

– Anh muốn giết đã giết lâu rồi- Cô cười rất tự tin- Hơn nữa nếu tôi chết, anh đi đâu tìm một vật thay thế hoàn mỹ đến vậy? Dù là anh hoài niệm mối tình đầu hay dùng cô ấy để che mắt thiên hạ, sự tồn tại của tôi đều có giá trị với anh.

– Biết tôi có một vật bất ly thân không?- Anh lùi ra sau, không biết lấy súng từ đầu ra, nhắm thẳng vị trí ngực trái của cô- Cô đoán thử xem, bên trong có đạn không?

– Chẳng phải anh đã nói cùng một trò chơi anh không thích chơi hai lần à?- Dường như cô không chút sợ hãi, không chút quan tâm.

– Cô nói đúng, cho nên cô không cần đoán- Miệng anh cong lên, ánh mắt tàn nhẫn, tay không chút do dự bóp cò, viên đạn cắm phập vào cơ thể cô.

Cơn đau quằn quại khiến cô gần như chết lặng, cô luôn nhìn anh, như không tin, hóa ra anh thật sự sẽ giết cô, một hồi lâu sau, cô mới đưa tay chạm vào chỗ bị bắn trúng, trên tay toàn là máu.

Cuối cùng, cô lùi về sau hai bước, trong mắt lần đầu tiên có sự sợ hãi, người đàn ông này không hề như cô nghĩ, anh cũng sẽ không hành động theo lối suy nghĩ của cô.

Tiếng súng không biết đã ảnh hưởng đến thiết bị nào, trong phòng lập tức truyền đến giọng nói lo lắng:

– Anh Trạch, xảy ra chuyện gì? Anh ổn không?

Thẩm Định Trạch lấy điện thoại ra, không biết nhấn nút gì, giọng nói biến mất, anh nói vào điện thoại.

– Tôi ổn.

Cho dù là vậy, đám Diệp Thanh vẫn đi thang máy lên đây, khi đến tầng chín, mới hoài nghi một chuyện, Thẩm Định Trạch không biết từ khi nào đã hủy hạn chế vân tay, thế nên họ mới có thể lên được trên này.

Đám người đi vào, lập tức nhìn thấy Mạnh Nhược Dư gục trên sàn, bộ dạng cô đáng thương cùng chật vật, rõ ràng đã trúng đạn, nhưng ngay cả quần áo cô cũng không mặc, họ chỉ đành mau chóng xoay người đi. Còn Thẩm Định Trạch nhàn nhã ngồi đó, không nói gì, trước mặt là chai rượu vang, nhưng anh không uống.

Tần Yên là phụ nữ duy nhất ở đây, cô bước đến, chuẩn bị xem xét vết thương của Mạnh Nhược Dư. Lúc này Thẩm Định Trạch nhìn lên:

– Đợi lát nữa đi, trực tiếp nhặt xác, khỏi phiền phức.

Mạnh Nhược Dư cố gắng đứng lên, cô không nhìn họ, chỉ nhìn mỗi Thẩm Định Trạch, cô bước từng bước về phía anh, cho dù mồ hôi lạnh chạy dọc trên mặt cô, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy:

– Tôi muốn sống.

Thẩm Định Trạch hừ lạnh, mỉm cười.

Cô gần như không thể chống đỡ cơ thể mình, nghiêng ngả lảo đảo:

– Tôi sẽ vâng lời, không chọc giận anh, lại càng không mang đến phiền phức cho anh…

Thẩm Định Trạch ngồi nhìn cô đang đứng:

– Người vâng lời rất nhiều, không thiếu một người như cô.

– Nếu tôi chết, cuối cùng anh chẳng tìm thấy ai giống cô ấy đâu, tôi giống cô ấy, anh cũng có thể ra tay không chút do dự, cô ấy mà biết sẽ đau lòng biết bao? Hay là thật sự trước giờ anh chưa từng thích cô ấy, anh chỉ xem cô ấy như một thứ gia vị trong đời anh, anh thấy nhàm chán, dùng cô ấy để giết thời gian, đổi lại là cô gái khác thì cũng vậy thôi… sau đó anh còn có thể lợi dụng hình tượng si tình này để thu hút phụ nữ…

Cuối cùng, cô không ráng nổi nữa, cơ thể đổ sụp trước mắt anh, nhưng khi cô ngã xuống, khóe miệng hiện lên nụ cười rất nhạt, làm cho người ta không hiểu được hàm nghĩa chân chính của nụ cười kia.

Thẩm Trường Thủy là người đầu tiên chạy đến, anh cởi áo mình quấn cho cô, muốn bế cô đi tìm bác sĩ, cô trông rất giống Mạnh Tiêu Tiêu, trong đầu anh luôn hiện lên khuôn mặt ấy, khiến anh không có cách gì thờ ơ.

– Buông cô ta ra, mặc kệ cô ta- Thẩm Định Trạch ra lệnh.

Thẩm Trường Thủy vẫn bế Mạnh Nhược Dư lên, mắt anh đỏ ngầu, không biết phẫn nộ hay thất vọng:

– Cô ấy rất có thể là chị em của Mạnh Tiêu Tiêu, chị em ruột, anh lại ra tay được.

– Tôi nói thả cô ta xuống- Thẩm Định Trạch bình tĩnh nhìn Thẩm Trường Thủy.

Tất cả mọi người khiếp vía nhìn cảnh tượng này, đây là lần đầu tiên Thẩm Trường Thủy nói chuyện như vậy với Thẩm Định Trạch, còn làm trái mệnh lệnh của anh. Nhưng Thẩm Trường Thủy không buông Mạnh Nhược Dư ra, anh nói:

– Tôi làm không được.

Thẩm Trường Thủy bế Mạnh Nhược Dư rời khỏi đó, mọi người đều nhìn Thẩm Định Trạch, cuối cùng vẫn không ngăn Thẩm Trường Thủy, họ thật sự khó lòng tiêu hóa nổi sự việc hôm nay. Đầu tiên là hành vi mờ ám của Thẩm Định Trạch với Mạnh Nhược Dư, sau đó Thẩm Định Trạch lại nổ súng bắn cô ấy, tuy rằng họ thường dùng hành vi này để uy hiếp người khác, cũng có lúc ra tay thật, nhưng đều là trong tình huống đặc thù, Thẩm Định Trạch làm như thế, họ không thể hiểu nổi, nhưng họ sẽ không hỏi anh nguyên nhân, cho dù trong lòng hoài nghi không thôi.

Diệp Thanh và Thẩm Trường Kim ra ngoài, chỉ có Tần Yên vẫn đứng đó, cô thở dài, đi đến bên cạnh Thẩm Định Trạch:

– Anh làm việc nhất định có lý do riêng của anh, chỉ là họ theo anh lâu như vậy, tại sao anh không giải thích với họ? Họ nhất định sẽ hiểu anh mà.

– Ra ngoài- Thẩm Định Trạch không nhìn cô.

– Cảm xúc của anh hôm nay rất lạ. Mạnh Tiêu Tiêu mà Thẩm Trường Thủy nhắc là ai?- Tần Yên nhíu mày.

Tần Yên đã đoán ra, sự thật ấy khiến ngực cô kịch liệt đau đớn, cô gái tên Mạnh Tiêu Tiêu kia, chắc là người sâu trong lòng Thẩm Định Trạch, còn cô gái hôm nay nhất định rất giống cô ấy. Cô chán ghét cảm giác này, hóa ra anh không hề lạnh lùng xa cách với tất cả phụ nữ, cũng không phải không có hứng thú với phụ nữ, mà là cô gái anh thích đã mất, vì thế lòng anh không gợn chút sóng, bất cứ ai cũng không thể đi vào.

Cô đột nhiên nhớ đến những lời anh từng nói, chỉ có Bích Dao mới yêu Trương Tiểu Phàm vì hắn là chính hắn, ở trong lòng Thẩm Định Trạch, có phải chỉ có mỗi cô gái tên Mạnh Tiêu Tiêu kia mới có thể vì anh là Thẩm Định Trạch mới thích anh, loại tình cảm ấy không liên quan đến thân phận địa vị và tiền tài của anh, mà chỉ là thích, đơn thuần đến khiến người khác phải đố kị.

– Tôi tưởng em rất rõ vấn đề không nên hỏi thì đừng hỏi.

– Em phá luật- Tần Yên im lặng nhìn anh vài giây.

Cô xoay người rời khỏi, nhớ đến chiếc khăn tắm cô gái lúc nãy quấn, còn có áo choàng tắm Thẩm Định Trạch mặc, không hiểu sao lại cảm thấy bực bội, cho dù Thẩm Định Trạch nổ súng với cô gái ấy, còn bắn ngay vị trí đó, nhưng cô lại cảm thấy tình cảm của Thẩm Định Trạch đối với cô ta rất khác, đây là trực giác của cô. Giống như giữa hai người họ, có một loại thân thiết mà người ngoài không thể lý giải, loại liên hệ này hệt như vô hình, khiến cô thật sự rất không thoải mái.

Thẩm Trường Thủy bế Mạnh Nhược Dư, sắc mặt cô tái đi, sợi dây sinh mệnh càng ngày càng mỏng manh, anh giống như nhìn thấy cô gái quyết tuyệt hy sinh kia, cô trẻ trung xinh đẹp là thế, là cô gái đang trong độ tuổi đẹp nhất, nhưng cô cứ thế rời khỏi nhân thế, cái gì cũng không lưu lại. Tay anh siết chặt, khóe mắt thậm chí đỏ lên, anh đưa người thẳng lên tầng mười một, nơi đó có bác sĩ, để bác sĩ chữa trị cho cô.

Các bác sĩ đó đều rất có mắt nhìn, vừa thấy Thẩm Trường Thủy tới, lập tức chạy đến kiểm tra. Nhưng khi Thẩm Trường Thủy chuẩn bị bế người vào phòng phẫu thuật, thì bị Thẩm Trường Mộc đến ngăn cản.

Thẩm Trường Mộc sắc mặt nghiêm túc lạnh băng:

– Anh nên biết, nếu cô ta chết đối với tất cả mọi người đều tốt.

Cho dù Mạnh Nhược Dư là ai đi chăng nữa, chỉ cần cô ta chết, hết thảy vấn đề đều dễ dàng giải quyết, với tính cách của cô gái này, cho dù không thể khiến người ta tin tưởng lời nói của cô, hơn nữa nếu cô chết, sẽ không còn ai dùng mấy thứ thế này để đối phó Thẩm Định Trạch. Không chỉ xung quanh Thẩm Định Trạch yên tĩnh hơn rất nhiều, cô gái tên Mạnh Tiêu Tiêu đó cũng được yên nghỉ, không có người nào mượn danh nghĩa của cô ấy làm chuyện gì nữa.

Thẩm Trường Thủy không nhìn anh ta:

– Tránh ra, tôi biết mình đang làm gì.

Thẩm Trường Mộc vẫn không tránh.

Thẩm Trường Thủy nhìn vào mắt anh ta:

– Xem tôi là anh em thì đừng ngăn cản tôi.

Thẩm Trường Mộc ánh mắt u ám, cuối cùng cũng né ra.

Các bác sĩ không để ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa họ, chỉ đơn thuần cứu chữa cho bệnh nhân. Hai người đợi ở bên ngoài, Thẩm Trường Thủy cung tay đấm vào tường, anh nói:

– Mấy người chúng ta từ nhỏ đã được Thẩm gia thu nhận, không có Thẩm gia có thể chúng ta sống chết không rõ, từ nhỏ đến lớn, chúng ta tồn tại chỉ để bảo vệ A Trạch, chúng ta có thể vào sinh ra tử vì anh ta, bảo vệ anh ta là trách nhiệm không thể thoái thác của chúng ta. Nhưng Mạnh Tiêu Tiêu không có nghĩa vụ và trách nhiệm này, cô ấy chết rồi, là do chúng ta không bảo vệ được A Trạch, cái chết của cô ấy, mỗi người chúng ta đều có trách nhiệm.

– Nhưng cô ta không phải Mạnh Tiêu Tiêu- Thẩm Trường Mộc dựa vào tường.

– Tôi biết- Thẩm Trường Thủy cúi đầu- Nhưng cô ấy là người thân của Mạnh Tiêu Tiêu.

Thẩm Trường Mộc vỗ vai Thẩm Trường Thủy:

– Anh làm chuyện này tốt nhất đơn thuần như lời anh nói, anh Trạch không phải đồ ngốc.

Thẩm Trường Thủy cơ thể cứng đờ, nhìn đối phương không nói thêm gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.