Vô Hạn Trọng Sinh

Chương 23: Chương 23




Cảnh huyên náo hỗn loạn như đánh nhau giằng co một lúc.

Sau đó trên màn hình theo dõi, tất cả dấu hiệu theo dõi nhịp đập đều biến thành đường thẳng trong tiếng “tích” đơn điệu kéo dài, các y bác sĩ ngừng động tác trong tay, giống như những bức tượng đá lặng im.

Bác sĩ chính ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường.

– Thời gian tử vong, 9h30p tối.

Sài Lập Tân cách đám người đứng ở ngoài phòng chăm sóc.

Thời gian của hắn như chậm lại, mọi hình ảnh trong mắt Sài Lập Tân như pha quay chậm.

Nháy mắt, thời gian hắn hình như lại bị đẩy nhanh.

Sài Lập Tân xông vào phòng.

Hắn nắm áo bác sĩ trung niên, lắc mạnh rống giận:

– M* nó ông nói bậy bạ gì hả! Tin tôi giết ông không? Còn mấy người nữa – Hai mắt hắn đỏ bừng, quét qua một vòng y bác sĩ sợ ngây người không phản ứng kịp xung quanh. – Ai bảo mấy người dừng lại?! Mau cứu cậu ấy! Không được ngừng lại, nghe thấy không? Mau cứu cậu ấy –!

Ánh mắt ấy giống như dã thú khát máu, một y tá trẻ bị dọa đến hét một tiếng, lúc này mới phá vỡ không khí căng thẳng kỳ lạ xung quanh.

Đầu óc Sài Lập Tân trống rỗng, thật ra hắn không biết mình nói hay làm gì, chỉ bản năng chống cự chấp nhận mọi thứ trước mắt. Không nghe, không nhìn, không nghĩ, ở trong tiềm thức xây lên một bức tường, ngăn cách xa mình và hiện thực lúc này.

Trong tầm nhìn hắn lộn xộn không thể tả, có rất nhiều người xông tới hắn, có rất nhiều bàn tay đến, bọn họ tính tách bác sĩ trong tay Sài Lập Tân ra, bác sĩ trung niên đáng thương đã bị lắc đến mắt trợn trắng.

Sài Lập Tân khỏe đến đáng sợ, mấy gã đàn ông trưởng thành cũng không gỡ cánh tay hắn ra được. Dù cho bị đè xuống đất, hai mắt đầy tơ máu hắn vẫn khàn giọng gào lên “Cứu cậu ấy”, dáng vẻ làm người ta hoảng sợ.

– Thuốc an thần! Mau tiêm cho anh ta một mũi!

Có người kêu lên như thế.

Sài Lập Tân chỉ cảm thấy cánh tay nhoi nhói giống bị con gì đó chích một cái, lập tức thuốc phát huy tác dụng, sức lực hắn bắt đầu nhanh chóng xói mòn, đầu óc từng đợt nặng nề. Cố gắng ngước cổ, hắn muốn nhìn phía giường bệnh, đáng tiếc hắn bị mấy người đè dưới đất, giường lại rất cao nên không nhìn thấy gì cả.

M*.

Nhất định là ác mộng.

Hứa Tấn Giang chết. Sao hắn lại hại y chết được cơ chứ?

……

Reng reng reng!!!

Trong tiếng đồng hồ báo thức chói tai, Sài Lập Tân bật dậy khỏi giường.

Hắn thở hổn hển dồn dập.

Trên trán đều là mồ hôi lạnh.

Tiếng nhạc dự báo thời tiết quen thuộc vang lên…

“ Lại là một ngày mới! Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta hãy cùng nhau chú ý tình hình thời tiết. Tháng gần đây, ngày nắng to rất nhiều nơi ở phía Nam, mọi người quan tâm nhất là khi nào mới thoát cái nắng ‘cháy’ này nhỉ? Ít nhất xem hôm nay, phía Nam vẫn sẽ giữ nhiệt độ cao trên diện rộng, các bạn thính giả cần phải chú ý phòng bệnh giảm nhiệt…”

Sài Lập Tân ấn tắt nút radio đầu giường.

Đồng hồ đen trên bàn, thời gian là 6h30p.

Sài Lập Tân gục mặt xuống, hắn cong đầu gối, dùng hai tay chống trán. Bình tĩnh bất động hồi lâu, hắn mới run vai trầm thấp cười rộ lên.

Tiếng cười khàn khàn.

Nhưng đây là lần đầu tiên, từ tận đáy lòng Sài Lập Tân may mắn mình lại về cùng một ngày.

Những thứ không thể vãn hồi, bây giờ còn chưa xảy ra.

……

7h13p.

Sài Lập Tân ăn xong bữa sáng.

Hắn đứng lên.

Mà lúc này tiệm bán điểm tâm sáng người người nhốn nháo, bao vây trong ngoài ba lớp. Bà chủ dũng mãnh đã cãi nhau túi bụi với người phụ nữ dắt đứa trẻ, hai người khó phân cao thấp, cuối cùng đánh nhau. Người vây xem tò mò líu ríu, chỉ trỏ. Trẻ con khóc thét, tiếng đàn bà the thé chửi rủa, can ngăn hòa giải, tiếng còi ô tô, các loại tạp âm trộn lẫn vào nhau.

Sài Lập Tân len ra dòng người, không quay đầu lại, bước lên con đường khác đi xa.

7h45p.

Sài Lập Tân dựng mô tô dưới bóng cây ven đường, sau đó dựa vào thân xe cúi đầu châm điếu thuốc.

Nơi hắn đang đứng là một khu dân cư. Đại lộ đoạn Đông gần vùng ven sông, nằm ở vùng giao nhau giữa thành trên và thành dưới, kém hơn khu nhà giàu Giang Bắc một chút nhưng lại khá hơn khu bình dân rất nhiều. Bởi vì trước giờ cao điểm, xung quanh người đến người đi đều là dân dậy sớm bận bịu.

Khi đi qua Sài Lập Tân, rất nhiều người đều nhanh bước chân hơn hay vòng qua luôn, có lẽ bởi vì bộ dáng rũ mày buông mắt cúi đầu hút thuốc của Sài Lập Tân vừa thấy liền không dễ chọc.

Đợi ước chừng mười phút, một cô gái đi ra từ cửa cao ốc bên tay phải Sài Lập Tân.

Cô gái ấy rất trẻ.

Tuổi cô có lẽ là hai mươi sáu hai mươi bảy, mặc bộ váy trắng gạo, dáng người mảnh dẻ, cô vấn mái tóc dài lên cao, làn da trắng nõn, dung mạo tươi đẹp.

Sài Lập Tân nheo mắt, ở dưới bóng cây quan sát một lúc.

Sau đó hắn ném tàn thuốc xuống đất dùng chân giập tắt, ngẩng đầu bật tiếng:

– Vương Tuệ!

Giữa hai người cách nhau một đoạn khá xa.

Sài Lập Tân vừa gọi, cô gái đang đứng trên bậc thang nhìn quanh phía khác theo tiếng quay đầu lại.

– … Lập… Tân?

Nhìn thấy Sài Lập Tân dưới tàng cây, hình như cô có chút chần chờ và không chắc chắn lắm, bước chân cũng do dự.

Sài Lập Tân ngồi dậy, từ dưới bóng râm đi tới phía cô.

Hắn đứng trên bậc thang cách Vương Tuệ một bậc.

Cho dù như vậy, vóc dáng xinh xắn lanh lợi Vương Tuệ vẫn cần hơi ngẩng đầu mới có thể đối diện mắt với Sài Lập Tân.

– Thật là anh?

Đối diện Sài Lập Tân, cô vươn tay, như xác nhận sờ mặt hắn.

Hình dáng Sài Lập Tân trưởng thành hơn trong trí nhớ của Vương Tuệ nhiều, đường nét ngũ quan vẫn mang máng còn bóng dáng trước kia bảy tám phần. Cậu thiếu niên phản nghịch bướng bỉnh ngông cuồng nay đã thành thanh niên đứng ở trước mặt cô.

Vóc dáng hắn cao hơn, ánh mắt vẫn bất tuân như xưa, giống con thú hoang đầy cảnh giác, bộc lộ tài năng, tràn đầy dã tính. Rất đáng sợ, nhưng không hiểu sao lại hấp dẫn người ta, làm người ta không thể dời mắt khỏi người hắn.

Khóe môi hơi cong lộ ra đồng tiền một bên má, Vương Tuệ cười vui vẻ.

– Đã lâu không gặp.

Cô bỗng ôm Sài Lập Tân.

Tựa như thời gian tám năm chưa bao giờ dừng lại giữa bọn họ vậy.

Thân thể Sài Lập Tân hơi cứng ngắc.

Cơ thể phụ nữ mềm mại ấm áp tỏa ra mùi hoa ngọt ngào như chú chim nhỏ mềm mại, hoàn toàn khác với đàn ông cả người cơ bắp xương cốt cũng cứng rắn. Sửng sốt một lúc sau, Sài Lập Tân mới vươn tay hắn vỗ vỗ vai Vương Tuệ trong lòng, giọng bình tĩnh đáp một tiếng.

Xa lâu rồi gặp lại, hai người đều có rất nhiều điều muốn nói.

Vương Tuệ đề nghị đi một tiệm gần đấy ngồi xuống từ từ nói chuyện, đương nhiên Sài Lập Tân không có ý kiến.

Bị đưa đến trước xe máy Sài Lập Tân, Vương Tuệ nở nụ cười xinh đẹp, lại nói:

– Lập Tân, anh đúng thật là chẳng thay đổi chút nào. Em còn nhớ rõ trước kia một ngày anh kiêm mấy việc, kiên trì hơn nửa năm chỉ vì tích cóp mua chiếc Harley. Đáng tiếc đến cuối cùng, em vẫn…

Giọng Vương Tuệ nhỏ dần.

Sài Lập Tân cũng biết được tiếc nuối mà cô chưa nói hết.

Lúc ấy tuổi trẻ ngông cuồng, hai người còn là quan hệ người yêu, hắn hứa với Vương Tuệ, tích cóp đủ tiền liền chở cô đi hóng gió đầu tiên. Tiếc nuối là mãi đến khi bọn họ tách ra, Vương Tuệ đi Mĩ, lời hứa này lần nữa không thể thực hiện.

Sau tám năm, Sài Lập Tân đổi hai chiếc xe, ghế sau vẫn trống, thỉnh thoảng Hứa Tấn Giang tâm huyết dâng trào sẽ ngồi xe hắn, ngoài ra không có ai khác.

Nghĩ đến Hứa Tấn Giang, ngực Sài Lập Tân không khỏi ngực hơi chựng lại.

– Đi thôi.

Âm sắc hắn trầm thấp, như muốn bù lại tiếc nuối quá khứ, đưa nón bảo hiểm xe máy đen cho Vương Tuệ.

– Anh đưa em đi một vòng.

Nhận nón, nghe hắn nói Vương Tuệ một phút trước còn cười yên lành đột nhiên không nhịn được đôi mắt ửng đỏ.

Sài Lập Tân có chút lúng túng.

Hắn tính tình hung dữ, không sợ trời không sợ đất lại sợ nhất con gái khóc.

– Ôi trời, thật là…

Biết mình thất thố, Vương Tuệ cúi đầu nhanh chóng dùng mu bàn tay khẽ lau khóe mắt, sau đó cô lại ngước mắt lên.

– Đã lâu không gặp nhau, đều tại em kích động quá. Giờ không sao rồi, chúng ta đi thôi!

Nghe cô giải thích vậy, Sài Lập Tân gật đầu không nói gì nữa.

Đạp xuống cần khởi động, động cơ nổ phát ra tràng gầm gừ, xe máy đen nhánh giống như mũi tên rời cung xuyên qua con đường có bóng cây xanh biếc chở hai người dần đi xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.