Reng reng reng –
Tiếng đồng hồ báo thức chói tai đột ngột vang lên làm Sài Lập Tân mở choàng mắt.
Hắn bật dậy khỏi giường rồi lại nặng nề hừ một tiếng, bởi vì dậy đột ngột quá, người hắn theo quán tính ngã về lại giường. Cùng lúc đó nhịp điệu nhạc nhẹ nhàng thay thế tiếng báo thức ầm ĩ, đó là nhạc mở màn mục thời tiết buổi sáng hẹn sẵn với đồng hồ báo thức.
“ Lại là một ngày mới! Chúc mọi người buổi sáng tốt lành, chúng ta hãy cùng chú ý tình hình thời tiết. Tháng gần đây, ngày nắng to rất nhiều nơi ở phía Nam, mọi người quan tâm nhất là khi nào mới thoát cái nắng cháy này nhỉ? Ít nhất xem hôm nay, phía Nam sẽ vẫn giữ nhiệt độ cao trên diện rộng, các bạn thính giả cần phải chú ý phòng bệnh giảm nhiệt…”
– M*a…
Cạch tắt đài radio, Sài Lập Tân giọng lơ mơ, đầu hắn đau âm ỷ, ý thức vẫn đần độn.
Lá cửa chớp từ từ đổi góc độ, ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào làm Sài Lập Tân ở trên giường nheo lại mắt.
Để tay lên trán che nắng, Sài Anh Lập Tân cau mày, vẻ mặt chán ghét mang theo chút nghi hoặc. Hắn quen ngủ trần tắm mình trong ánh nắng vàng, lúc này làn da hắn giống như mật tan chảy sáng bóng. Tứ chi thon dài giãn ra, vai rộng eo gầy, bắp thịt cân đối săn chắc phác họa đường nét cơ thể uyển chuyển không một chút dư thừa.
Giờ Sài Lập Tân đã hoàn toàn tỉnh táo, điều này cũng làm hắn càng bực mình hơn.
Vậy là sao?
Quan sát xung quanh, trừ giường, cái bàn cũ và phòng tắm nhỏ hẹp dùng cửa chia ngăn, cả cái chung cư con nhộng này vẫn cũ kỹ như xưa. Thật sự là Sài Lập Tân chỉ có thể chi trả được mức tiền thuê phòng trọ thế này.
Nhưng rõ ràng hắn đã chết.
Trận cháy đó, mỗi một chi tiết Sài Lập Tân đều nhớ như in. Dưới ngọn lửa cháy hừng hực, da thịt bị cháy khét, khói nồng nặc làm hắn bị ngộp không thể thở nổi, lúc ấy hắn bị dây xích cỡ ngón cái xích chặt, cả quá trình hít thở không thông vừa đau đớn lại dài dằng dặc.
Bây giờ đừng nói bỏng, Sài Lập Tân nhìn cả cơ thể mình nguyên vẹn như ban đầu, chân hắn không có dây xích, trong khuỷnh tay cũng bằng phẳng bóng loáng không thấy bất cứ lỗ kim tiêm nào, dấu vết tên biến thái đó làm trên người hắn mất sạch hết.
Chẳng lẽ mọi thứ hắn trải qua trước khi bị tiếng đồng hồ báo thức đều là nằm mơ thôi sao?
Nghĩ không ra nguyên cớ, Sài Lập Tân dứt khoát xuống giường.
Mới đi một bước hắn liền đá phải mấy lon bia rỗng dưới giường, đây có thể là thủ phạm làm đầu hắn đau nhức. Bước vài bước tới trước cửa sổ, Sài Lập Tân kéo lá cửa chớp, từ lầu 7 nhìn ra ngoài – trên đường xe tới người đi, là hình ảnh buổi sáng bận rộn.
Khung cảnh quen thuộc và bình thường không làm Sài Lập Tân yên tâm, ngược lại khiến hắn càng nôn nóng hơn. Vào phòng tắm xối nước lạnh, khi soi gương Sài Lập Tân không nhịn được quay người nhìn sau lưng: không có gì cả. Thứ tên khốn kiếp xăm lên người hắn cũng biến mất.
Lấy tay chống gương, Sài Lập Tân cúi đầu thở phào, giây sau hắn đấm mạnh vào gương. Tấm gương yếu ớt đương nhiên không chịu nổi cú đấm mạnh, rào rào vỡ vụn xuống đất.
Mu bàn tay bị xước vài đường, máu tươi chảy dài nhưng hình như Sài Lập Tân không hề có cảm giác. Vặn mở vòi nước nhìn từng dòng máu bị nước pha loãng, hắn bỗng nhiên khom lưng vin bồn rửa tay phun đến cào xé ruột gan.
Tự dưng bị đánh lén, như phụ nữ nhiều lần bị xâm phạm, ngay cả mặt thằng khốn đó cũng không thấy được. Dù có là mơ cũng làm hắn ghê tởm tột độ.
Sài Lập Tân cố gắng thuyết phục bản thân, đó chỉ là cơn ác mộng tồi tệ – nhưng trong lòng hắn biết rõ – không có giấc mơ nào lại chân thật đến thế.
……
Khi đi ra ngoài, Sài Lập Tân gặp chủ nhà ở cổng. Chủ nhà trung niên mặc đồ xanh lá, người gầy nhom trông có vẻ xấu xí hơn thấy hắn, mở miệng hình như muốn nói gì lại sợ sệt e dè lùi lại.
– Nhìn cái gì?
Ánh mắt Sài Lập Tân hung ác, hắn một bụng đen đủi, đang lo không chỗ phát tiết.
– Không, không có…
Chủ nhà bình thường mềm nắn rắn buông giọng không ổn, gã run rẩy lắc đầu nguầy nguậy, rất giống cây cải thìa bị sương muối héo queo. Tuy nói gã là chủ nhà, nhưng đối tượng là Sài Lập Tân, ở cái khu này thì hầu như không ai không sợ Hỗn Thế Ma Vương này.
Nếu không phải giục tiền thuê nhà, Sài Lập Tân kiềm giận, cau mày lại trầm giọng nói:
– Tránh ra, đừng cản đường.
Chủ nhà rụt cổ, ngoan ngoãn bước qua một bên.
– Anh Lập Tân!
Đúng lúc này, Lý Uyển Kiều từ ngoài cổng đi vào, cả người cô là hương nước hoa, trên mặt vẫn còn dấu vết trang điểm của đêm qua, trông người rất mỏi mệt, trong một thoáng ngước lên thấy Sài Lập Tân cô lập tức ngẩng cao khuôn mặt tươi cười.
Bên cạnh, chủ nhà đã trung niên ánh mắt đăm đăm, gã nhìn chằm chằm ngực Lý Uyển Kiều với cặp đùi trắng bóc dưới làn váy cô không tha.
Sài Lập Tân nheo mắt, giống con thú hoang ăn tươi nuốt sống người ta. Chủ nhà mê gái run lập cập rốt cuộc tỉnh táo, cười ruồi với hai người vài tiếng vội vã dán mép cửa lủi đi.
Thấy Sài Lập Tân nhìn chằm chằm mình, Lý Uyển Kiều cúi đầu sửa sang lại tóc mai.
– Anh Lập Tân, anh đi ra ngoài ạ?
Không biết vì sao, Sài Lập Tân chỉ cảm thấy màn này hình như quen lắm, trong một lúc không nhớ nổi rốt cuộc là chuyện khi nào. Lý Uyển Kiều bắt chuyện, hắn lên tiếng hỏi:
– Vừa tan ca?
– Vâng. – Lý Uyển Kiều gật đầu, hai người ở cùng chung cư nhưng khác lầu, cơ hội chạm mặt như hôm nay cũng không nhiều lắm.
– Anh Lập Tân, đêm nay anh cũng đến ‘Mê Dạ’ trực phải không? Nghe nói boss cũng có mặt đấy, dù sao cũng là ngày mừng ba năm thành lập club ‘Mê Dạ’, khách đến cũng không ít.
Nghe đến đó, Sài Lập Tân càng hoảng hốt hơn, hắn thốt hỏi:
– Hôm nay là ngày mấy?
Lý Uyển Kiều hơi ngạc nhiên nhưng vẫn đáp:
– …Thứ Tư ngày 12 tháng 8, anh Lập Tân, anh làm sao vậy?
Sài Lập Tân như bị người ta giáng một cú thật mạnh, hắn rốt cuộc hiểu cái cảm giác quen thuộc kỳ lạ này là sao rồi – ngày 12 tháng 8 – không phải là cái ngày hắn bị người theo dõi hãm hại ở con hẻm sau “Mê Dạ” sao?
Nơi giam giữ hắn là tầng hầm đã được cải tạo, không có cửa sổ y như nhà tù. Tên đó rất cẩn thận, chưa bao giờ cho hắn cơ hội chạy trốn, có khi hắn chọc giận đối phương, thậm chí sẽ bị trừng phạt ở trong căn phòng không có ánh đèn vài ngày, thật đúng là tối tăm hắc ám.
Sài Lập Tân chỉ có thể dựa vào số bữa ăn để tính ra thời gian, thằng khốn đó tra tấn hắn ít nhất phải ba tháng. Đổi thành người khác, trong ba tháng không thấy ánh sáng, dù không khuất phục có lẽ cũng điên lâu rồi.
Lúc này Sài Lập Tân rất tỉnh táo, từng hình ảnh chợt hiện lên trong đầu hắn.
Ngày 12 tháng 8, tiết trời buổi sáng rất nóng, dự báo thời tiết nhắc nhở người thành phố phòng bệnh giảm nhiệt, hắn gặp chủ nhà cả người xanh lá như cải thìa ở cổng rồi gặp Lý Uyển Kiều đang trở về, cô hỏi hắn buổi tối có đi “Mê Dạ” trực không.
Đến vừa rồi, mọi thứ xảy ra đều hoàn toàn trùng khớp với hình ảnh trong đầu hắn.
– Anh Lập Tân, anh không sao chứ?
Thấy Sài Lập Tân ngẩn ra, Lý Uyển Kiều không khỏi lo lắng.
– Không, tạm biệt.
Vẫy tay, không để ý tới vẻ mặt ngạc nhiên của Lý Uyển Kiều, Sài Lập Tân vội vã rời đi.
……
Trên đường phố người đến người đi, Sài Lập Tân rảo bước cau mày. Hắn tự nhận trí nhớ không tệ, nếu hôm nay là ngày 12 tháng 8, như vậy ở góc rẽ con đường thứ nhất, hắn sẽ gặp một kẻ vô gia cư nhếch nhác.
Rẽ qua, nhìn thấy kẻ vô gia cư tóc tai bẩn thỉu quả nhiên cuộn mình ở góc tường, Sài Lập Tân dừng chân lại, trong thoáng chốc, hắn lại mặt mày khó coi bước nhanh hơn.
Hắn biết mình không điên, nhưng mọi thứ hình như đang bắt đầu lộn xộn, mẹ kiếp, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
– Nước sôi, nước sôi…!
Ào một tiếng, một thau nước rửa rau suýt nữa giội đến chân Sài Lập Tân, cho dù đúng lúc dừng lại vẫn có một ít nước bắn lên ống quần bò hắn.
– Úi, ấy chết ấy chết!
Bà chủ tiệm béo bán đồ ăn sáng vẫn cái giọng the thé như gà gáy, thấy tạt trúng Sài Lập Tân bà nhanh chóng bỏ thau nước xuống, người to khỏe tròn như trái bóng lăn ra. Phía sau bà còn một trung niên gầy lùn khác im lặng đi theo, đó là chồng bà, ông chủ tiệm bán đồ ăn sáng.
– Ơ, là Lập Tân à! Vừa rồi thật xin lỗi, không thấy cậu ra từ chỗ đó.
Bà chủ mặt mày tươi cười, thịt mỡ trên mặt run run. Bà chủ với Sài Lập Tân là láng giềng đã lâu, cái tiệm này từ khi Sài Lập Tân còn bé đã có ở đây, nay đã sắp hai mươi năm.
– Còn chưa ăn sáng phỏng? Cái đồ chết tiệt, ông đứng ngẩn đó làm gì? Mau mau đi gói chút đồ cho Lập Tân ăn mang đi!
Người đàn ông phía sau bà chủ aiz một tiếng, nhanh chóng xoay người vào tiệm đi gói đồ.
Sài Lập Tân đứng trước tiệm chật chội náo nhiệt, đôi mắt nặng nề không nói gì.
Hắn biết, đối phương không phải quan tâm mình gì mấy, nhiều năm trước hắn ăn cắp một cái bánh bao của bọn họ, bà béo này có thể cầm chổi rượt đuổi hắn mắng mấy con phố. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, giờ Sài Lập Tân bảo kê bọn họ không bị lưu manh côn đồ khác bóc lột, giao nộp các loại phí bảo kê, hai vợ chồng vừa e ngại lại sợ hắn, mặt ngoài nhiệt tình, sau lưng có lẽ cũng nghiến răng nghiến lợi.
Lý do duy nhất Sài Lập Tân đứng ở đây là hắn vẫn chưa hết hi vọng.
Ông chủ sợ vợ nhanh chóng trở ra, ông đưa bữa sáng đã đóng gói xong xuôi cho Sài Lập Tân, thân thể yếu đuối nhỏ gầy kẹp giữa Sài Lập Tân và bà chủ càng có vẻ đáng thương hơn. Ông căng thẳng chà tay, giọng lắp bắp.
– Bánh bao đang… đang hấp, chưa chín, đổi lại bánh…. bánh trứng gà này là mới… mới ra lò.
Sài Lập Tân không nói một câu, nhìn sữa đậu nành lạnh, hoành thánh nguội và bánh trứng gà trong tay, trầm mặc thật lâu rồi hắn quay người đi, để lại đôi vợ chồng bối rối đưa mắt nhìn nhau.
……
Sài Lập Tân thấy mình như thằng ngốc.
Hắn y theo tuyến đường trong trí nhớ, cả buổi sáng chạy rất nhiều nơi làm không ít việc, kết quả hắn phát hiện, mỗi việc như cuốn phim đã được quay lại, theo quỹ đạo trước kia lặp lại lần nữa.
9h tối, Sài Lập Tân đến “Mê Dạ”.
Trong club đã quẩy banh nóc, Sài Lập Tân âm thầm lặng lẽ, tìm một góc vắng trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Lấy tư cách là trông club giúp Hứa Tấn Giang nhưng thời gian Sài Lập Tân làm rất tự do, hắn muốn tới thì tới, không thích thì nghỉ, sẽ không có ai nhiều lời một câu.
Trong một góc mờ tối, đôi mắt Sài Lập Tân lóe sáng, hắn như con mãnh thú kiên nhẫn náu mình lẳng lặng chờ đợi con mồi xuất hiện, khi tranh chấp xảy ra, gã trung niên đáng khinh ngồi không mà hưởng* mò tay phía ngực Lý Uyển Kiều, Sài Lập Tân ở trong góc tối bước dài xông lên cho một cú.
*gốc của câu này là óc đầy bụng phệ, ý chỉ người không làm gì cũng được ăn no, ăn no tới béo tốt mập mạp.
Rầm –
Gã trung niên té lăn quay, gã không thể tin trừng Sài Lập Tân thẹn quá thành giận ầm ĩ:
– Tao là khách, mày là cái thá gì… Ái!
Đè chặt đối phương xuống đất, nắm đấm Sài Lập Tân dày như mưa không ngừng trút xuống. Gã trung niên bị đánh kêu thảm thiết không ngớt, mà sự thịnh nộ của Sài Lập Tân cũng làm Lý Uyển Kiều bên cạnh sợ hãi.
– Anh Lập Tân…
Cô đang định bước tới khuyên can thì Sài Lập Tân ngừng lại. Hắn lấy ra ví từ trong áo vest của gã trung niên, rút ra tiền đưa cho Lý Uyển Kiều rồi cởi sơ mi choàng lên vai cô.
– Không sao rồi, em đi nghỉ ngơi một lát trước đi.
Giọng hắn trầm thấp, đôi mắt đen tựa như lưỡi dao sắc bén lóe lên làm Lý Uyển Kiều khó mà từ chối.
Không lâu sau Vương Nhuệ tới, cậu vừa chạy vừa nói:
– Anh Lập Tân, boss…
– Tôi tới ngay.
Sài Lập Tân thở dài một hơi, hắn như biết Vương Nhuệ muốn nói gì, không đợi cậu nói xong liền vung tay ngắt lời.
Trợn mắt, nhìn theo Sài Lập Tân rời đi Vương Nhuệ líu lưỡi quên cả phản ứng lại.