Mặt trời ngả về Tây, thời gian nhanh chóng gần hoàng hôn rồi từ hoàng hôn đến buổi tối.
Mãi cho đến bữa tối Sài Lập Tân mới biết được – đơn độc chúc mừng Hứa Tấn Giang nói, liền thật sự chỉ như mặt chữ hai người họ với nhau mà thôi.
Trong căn nhà to lớn trống rỗng, đi cũng có tiếng vang. Ngay cả điều dưỡng Lý Mỹ Bình cũng bị Hứa Tấn Giang đuổi đi từ lâu.
Sài Lập Tân luôn chỉ một mình, lúc này cũng thấy là lạ.
Trước kia hắn thỉnh thoảng tới nơi này, khi đó Hứa Tấn Giang liền thích thanh tĩnh, nhưng quản gia người hầu người làm vườn cần dùng tuyệt đối không ít, hoàn toàn không phải bầu không khí quá quạnh quẽ như bây giờ. Đặc biệt vừa vào đêm, căn nhà trống rỗng lớn thế này, nói chuyện lớn tiếng một chút đều dội lại quả thực có thể quay phim kinh dị.
– Hứa Tấn Giang, cậu tính muốn ẩn cư?
Sài Lập Tân không nhịn được, vẫn mở miệng hỏi.
Mà Hứa Tấn Giang chỉ cười cười rồi chui vào phòng bếp bận rộn.
Sài Lập Tân vừa thấy y tự xuống bếp, thiếu chút nữa ngoác mồm kinh ngạc.
Hứa Tấn Giang lúc này đeo tạp dề xanh đậm, cổ tay áo sơ mi màu tro xắn lên lộ ra hai cánh tay cân đối rắn chắc. Dáng người y thuộc chuẩn mặc quần áo có vẻ gầy, cởi ra có thịt, tỉ lệ các bộ phận thân thể cân đối, so với mấy người mẫu đài T cũng chẳng kém gì. Dây tạp dề buộc vòng eo y làm nó càng nhỏ, nhìn từ phía sau càng làm y vai rộng chân dài hơn.
Chỉ là một bóng dáng liền đủ khiến vô số phụ nữ và một phần đàn ông không cầm giữ được.
Phòng bếp là kiểu mở.
Sài Lập Tân ngồi ở trước bàn ăn, ngụm có ngụm không uống nước trái cây. So với nước táo Hứa Tấn Giang tự tay ép thật ra Sài Lập Tân càng muốn uống bia, nhưng hiện giờ hắn cũng chỉ có thể nghĩ thôi.
– Cậu học được nấu ăn khi nào vậy?
Nhìn Hứa Tấn Giang ở trong phòng bếp bận rộn, Sài Lập Tân nhàn đến chán, bắt đầu tìm đề tài.
Hứa Tấn Giang đang thái rau dừng một chút.
Y không quay đầu, chỉ ậm ừ nói:
– Sau khi cậu gặp chuyện không may, mình liền bắt đầu tự nghiên cứu làm thế nào nấu canh, làm sao nấu cháo. Mới đầu không thuận lợi lắm, nhưng nấu ăn giống như làm những chuyện khác, chỉ cần có kiên nhẫn, nắm vững kỹ xảo thì từ từ cũng lên tay. Mình không yên tâm thuê người khác chăm sóc ăn uống của cậu lắm.
Sài Lập Tân hừ một tiếng, cảm giác Hứa Tấn Giang không khỏi hơi chuyện bé xé ra to.
– Cậu cứ nghi thần nghi quỷ như vậy, sớm muộn gì biến thành thần kinh!
Ăn nói “Đại nghịch bất đạo” thế này, cũng chỉ có Sài Lập Tân có gan không cố kỵ nói trước mặt Hứa Tấn Giang.
Hắn nói cũng không phải bắn tên không đích.
Hứa Tấn Giang trong ấn tượng Sài Lập Tân, tuy rằng thích sạch lại soi mói, nhưng còn chưa thần kinh như bây giờ. Giờ y cứ như một cái cây quá căng, tùy thời có thể gãy thành hai. Một năm này, y đã gặp cái gì? Mà thái độ Hứa Tấn Giang có điều giữ lại với hắn, rốt cuộc tưởng giấu diếm cái gì?
Sài Lập Tân theo dõi bóng dáng y bận rộn, vẻ mặt như có chút đăm chiêu.
Lúc này Hứa Tấn Giang như cảm giác được ánh mắt hắn, y xoay người nở nụ cười với hắn.
– Tiểu Tân, cậu chờ một chút, sắp xong rồi.
Sài Lập Tân gật đầu, không nói gì nữa.
……
Bữa tối món ăn không nhiều, đều là Hứa Tấn Giang cẩn thận chuẩn bị lấy thanh đạm là chính, bánh gato, rau dưa và canh cá đều rất dễ tiêu hóa.
Sài Lập Tân ăn hai bữa cháo, lúc này trong miệng sắp nhạt nhẽo. Rốt cuộc được nếm mùi thịt, hắn húp liền hai chén canh cá diếc mới dừng tay.
Canh này cũng không biết Hứa Tấn Giang làm như thế nào, rất ngon.
Hứa Tấn Giang nhìn hắn ăn ngon, cũng mặt đầy tươi cười. Y dùng chiếc đũa rẽ bụng cá ra, vừa chỉ cho Sài Lập Tân xem vừa nói:
– Mình nhồi thịt lợn tươi, chân giò hun khói và măng thái lựu vào bụng cá diếc, như vậy canh nấu ra hương vị càng thơm nồng và ngon hơn canh cá bình thường.
Hứa Tấn Giang vừa giải thích như vậy, Sài Lập Tân lại nhịn không được uống thêm một chén.
Chỉ là bát canh này uống được một nửa, tay Sài Lập Tân liền bắt đầu run, trên trán cũng cùng chảy ra mồ hôi.
– Tiểu Tân, canh ngon không?
Trước mặt Sài Lập Tân bắt đầu mơ hồ, tiếng Hứa Tấn Giang khi xa khi gần, cũng trở nên có chút không chân thật lắm.
– Mày… – Lắc đầu, Sài Lập Tân ý thức được không đúng lắm, hắn dùng sức cắn răng:
– Hứa Tấn Giang… trong canh… mày rốt cuộc cho tao uống cái gì…?!
Hứa Tấn Giang ngồi ở bàn ăn đối diện không nói chuyện, ngay cả biểu tình cũng như dừng lại.
Xoảng một tiếng, bát đựng canh rớt khỏi tay Sài Lập Tân. Nước canh còn sót lại bắn lên người hắn, mà lúc này, sức lực Sài Lập Tân lại như bị hút sạch, ngay cả động tác đơn giản như giơ tay nhặt bát lên hắn cũng không làm được.
Thuốc phát huy tác dụng thật sự rất nhanh.
Sài Lập Tân mở to mắt, đồng tử rã đi, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự, trên thực tế, hắn có thể nghe được, cũng có thể mơ hồ thấy, chỉ là không thể nhúc nhích, cũng không thể mở miệng.
Tên khốn Hứa Tấn Giang này, không ngờ lại lừa hắn.
M* tổ nhà mày!
Lửa giận hừng hực mà hung bạo thiêu đốt ngực Sài Lập Tân, cũng nhanh chóng lấp kín mỗi một nơi thân thể hắn. Trong ngọn lửa dữ dội, Sài Lập Tân dựa vào ghế, hai tay vô lực rũ xuống, hắn cảm giác mình như biến thành một tảng băng đang nhanh chóng tan chảy.
Ánh đèn trên đầu bị che khuất.
Mặt Hứa Tấn Giang xuất hiện ở trong vầng sáng lay động ấy.
Sài Lập Tân giống như đặt mình trên mặt biển. Trong rung động nhè nhẹ, hắn có thể cảm giác được mình bị ôm lên. Tay Hứa Tấn Giang dò xét trán hắn, Sài Lập Tân dùng hết sức lại chỉ là làm lông mi nhẹ nhàng run lên một chút.
Hắn bị mang một mạch lên lầu.
Trong bồn tắm, dòng nước ào ào trút xuống.
Hứa Tấn Giang đầy kiên nhẫn, lột bỏ từng cái quần cái áo bẩn trên người hắn. Động tác quá dịu dàng lại cẩn thận làm người ta sởn tóc gáy.
Sài Lập Tân tức giận đến phát điên, hắn đã mắng hết tổ tông mười tám đời Hứa Tấn Giang trong lòng. Nhưng điều đó vẫn không thể cản lại hắn như cái bánh chưng tết Đoan ngọ, bị lột sạch bỏ vào trong nước ấm áp.
Hứa Tấn Giang cũng bước vào bể sau đó rồi ôm Sài Lập Tân cả người không thể nhúc nhích vào lòng.
Bồn tắm tròn siêu lớn, cho dù chứa hai đàn ông trưởng thành cũng dư sức.
Từ đầu đến chân, Hứa Tấn Giang bắt đầu cẩn thận tắm rửa cơ thể cho Sài Lập Tân, ngay cả mỗi một cái kẽ móng tay cũng không bỏ qua.
Lưng Sài Lập Tân áp ngực y, mỗi hít thở phập phồng, mỗi nhịp tim đập mạnh mẽ của y, hắn đều có thể cảm nhận được.
Hứa Tấn Giang ngẫu nhiên sẽ nhắm ngay mặt cùng môi hắn, nhẹ nhàng rơi xuống từng nụ hôn như lông chim.
Sài Lập Tân đã không phải đứa con nít ba tuổi, đến lúc này còn không biết Hứa Tấn Giang muốn làm gì, mấy năm nay coi nhưhắn sống uổng phí.
M*.
Sài Lập Tân đầu óc mê man, trái tim đập mạnh, thân thể lại chỉ có thể run rẩy khe khẽ. Nếu lúc này hắn có thể động đậy, bảo đảm đã đánh Hứa Tấn Giang mặt nở đầy hoa.
Thằng khốn khiếp!
Khốn kiếp!
Khốn kiếp!
Có phẫn nộ, chửi bới nhiều mấy, dù trong lòng hận trào ra máu lúc này tiếng Sài Lập Tân cũng không thể truyền tới Hứa Tấn Giang. Hơn cả phẫn nộ gần như thiêu đốt cả người hắn, ở trong nơi càng sâu, Sài Lập Tân cảm giác được trong cơ thể có cái gì đó từng chút lạnh đi.
Mắt hắn như mũi đao đen, chậm rãi trở nên lạnh, cứng rắn.
Từ khi bị bỏ thuốc đến giờ, giữa Sài Lập Tân và Hứa Tấn Giang không có bất cứ giao lưu. Nhưng cho dù không thể mở miệng, Sài Lập Tân vẫn đang dùng hắn ánh mắt nói cho Hứa Tấn Giang, hắn mãi mãi không tha thứ cho hắn.
Hứa Tấn Giang tẩy đến một nửa, động tác chậm rãi ngừng.
Y run tay, che ánh mắt Sài Lập Tân.
Sau đó y dùng tay còn lại bóp cổ Sài Lập Tân, từ từ đè hắn vào trong nước, bàn tay như kìm sắt ngày càng siết chặt, cũng ngày càng dùng sức.
Sài Lập Tân không thể nhúc nhích, không thể nhìn, càng không thể thở.
Cảm giác đau đớn hít thở không thông dài lâu, Sài Lập Tân thiếu chút nữa cho rằng mình sắp chết. Có lẽ sau một phút, hay thời gian dài như một đời vậy, hắn có thể cảm giác được tay Hứa Tấn Giang bắt đầu run, hơn nữa run đến mức ngày càng mạnh.
Sau đó nháy mắt, trước mắt Sài Lập Tân liền xuất hiện ánh nước lay động.
Hắn bị Hứa Tấn Giang dùng sức càng lớn hơn vớt lên từ đáy nước.
Hứa Tấn Giang hơi thở dồn dập, gương mặt vặn vẹo, đôi mắt đỏ lên của y nhìn chằm chằm Sài Lập Tân, bộ dáng tựa như con dã thú nổi cơn điên. Mà khi ánh mắt y chạm phải Sài Lập Tân, thứ ngụy trang trên mặt Hứa Tấn Giang nháy mắt sụp đổ.
Y không hề là chủ nhân Hứa gia cao cao tại thượng.
Tất cả cảm xúc kinh hoảng, thảm hại, sợ hãi, đều viết rõ ràng trên mặt y.
Y luống cuống tay chân ôm Sài Lập Tân, như ôm một bảo vật trước kia đã mất nay lại có được trong sinh mệnh.
Không dám dùng sức, lại càng không dám buông lỏng.