Vô Hạn Tương Lai

Chương 1: Q.1 - Chương 1: Bắt đầu !




La Phú Nhân hoảng hốt theo cầu thang chạy hướng về phía trước ,... không ..để ý thấy dưới chân hắn gần giẫm lên khoảng không, đôi giày da hàng hiệu mấy nghìn đồng liền rơi ra một chiếc , nam nhân này vẫn bình tĩnh không có cảm giác gì dù trên chân không còn một chiếc giầy , hắn lảo đảo liên tục hướng về phía trước leo lên, ở cầu thang phía dưới liên tục truyền đến tiếng người , hình như có hơn mười người đang theo cầu thang đuổi tới vậy .

La Phú Nhân vừa chạy , vừa liên tục hướng về phía tầng dưới nhìn lại , nơi này là đường thoát hiểm của tòa cao ốc , hành lang cũng không rộng lắm chỉ dự định khi khẩn cấp mới dùng đến , thường ngày mọi người ra vào trong tòa cao ốc đều đi bằng thang máy , thế nhưng La Phú Nhân cũng không dám đi thang máy , bởi vì ... Bởi vì hắn đã thất bại , đối phương đã biết vị trí của hắn , chỉ cần hắn dừng lại, như vậy đối phương tuyệt đối chỉ trong nháy mắt giết hắn!

-Ta không có thất bại! Ta không có thất bại! Chỉ thiếu vài phút nữa là có thể tra ra thân phận của ngươi rồi ....Ta chỉ thiếu vài phút nữa là biết ngươi là ai rồi ! ' Tiến sĩ ' Ngươi là nghịch lưu , ta là đối lưu ! Thì không thể nào có khả năng ta sẽ thất bại ... Ta không phục !

La Phú Nhân vừa chạy vừa lớn tiếng gào thét, tiếng của hắn vang khắp trong hành lang của tòa cao ốc , mà dưới tầng tiếng người vừa ngừng lại một chút, lập tức lại càng nhiều tiếng động lớn ồn ào vang lên .

Cứ như vậy , La Phú Nhân dường như không biết mệt mỏi một chút nào , hắn chạy hết ba mươi tầng của tòa cao ốc đến tầng thượng , tại nơi phía cuối cầu thang là một cánh cửa có khóa đóng , La Phú Nhân không chút nghĩ ngợi liên từ bên hông rút ra khẩu súng , đoàng , đoàng ... Hai tiếng súng vang, khóa của cánh cửa bị bắn nát , La Phú Nhân đá một cước vào cánh cửa , hắn điên cuồng xông ra ngoài tầng thượng .

-Tiến sĩ! Ta biết ngươi đang nhìn ta , có lẽ ngươi tương lai có thể nhìn ta...

La Phú Nhân vừa đến tầng thượng liền la lên , bất quá sau khi hắn nói ra hai câu này , hắn mới phát hiện mình hết sức thảm hại , hắn là một thanh niên rất đẹp trai hai mươi bảy , hai tám tuổi , hắn bắt đầu sửa sang hoàn toàn lại tất cả từ dáng vẻ đến tóc của bản thân , phủi hết bụi bặm trên y phục của hắn , cho đến khi này hắn mới phát hiện mình chỉ còn lại một chiếc giày , nam nhân này liền cau mày , hắn dứt khoát đem chiếc còn lại kia vứt đi , mãi đến lúc này hắn mới đứng giữa trên sân thượng lớn tiếng nói rằng:

-Ta thất bại, bị bại tâm phục khẩu phục, ta không nghĩ tới ngươi lại dùng loại biện pháp này khiến ta hiện thân, quả thực đấy là nhược điểm duy nhất của ta , ngươi nắm chặt nó rồi, đó là lý do ta bị bại tâm phục khẩu phục... Thế nhưng ta cũng không phục cái kết cục này ! Ngươi rõ ràng là chính là nghịch lưu, vì sao thời không lại để cho ta thua trận? Ta không phục ...!

- Cho nên ....Lúc này chỉ có thể rõ ràng một việc , đó chính là ta không phải thời không chủ định đánh bại người của ngươi , thời không kia và đám người thiên mệnh kia , cũng không phải ta! "

La Phú Nhân nói đến đây thì hắn chậm rãi từ trong ngực lấy ra nửa tờ báo , cũng tức là hai trang báo , phần tờ báo bên cạnh bị xé rách mở ra , thấy còn có mặt khác của nửa tờ báo .

"Rất muốn tìm được nó chứ? "

La Phú Nhân cầm nửa tờ báo này cười haha nói : " Chiếm được nó , người có thể hoàn toàn có đầy đủ bốn trang báo , khi đó thế giới này không còn có thể hạn chế lực lượng của ngươi, lực lượng của thời không đang gặp trắc trở kia cũng không làm nên chuyện gì, nói cho ta biết ngươi có đúng hay không rất muốn dự đoán được điều đó? Ha ha ha. ""

Đang khi nói chuyện , La Phú Nhân bỗng nhiên nắm lên tờ báo nắm trong lòng bàn tay rồi xé hai lần , đem 2 mặt tờ báo xé thành bốn phần , mỗi một phần mảnh là một phần tư của tờ báo , cũng tức là 2 mảnh hợp lại thì sẽ có một nửa của tờ báo . Cho đến lúc làm xong , La Phú Nhân mới cầm 4 mảnh báo trên tay nói : "Người dục vọng thật sự là làm cho người ta ghê tởm đó ... Tiến Sĩ , ngươi biết không? Thứ này làm cho ta có tất cả , đồng thời cũng hủy diệt thế giới của ta , nếu như ... Nếu như lúc trước người tìm được nó không phải là ta , có lẽ ta còn có thể ở một chỗ sống yên ổn cùng nàng không ..."

Khi đang nói chuyện , La Phú Nhân chạy tới lan can , hắn cầm 4 mảnh báo trong lòng bàn tay , tiếp theo đó hắn đưa tay về phía ngoài khoảng không , 4 mảnh báo sẽ tùy theo tùy ý bay ra , đây là tầng thượng chỉ cần để vậy 4 mảnh giấy bay đi ra ngoài , khi đó ai cũng đều không có khả năng tìm thấy tung tích của nó .

" Tiến sĩ , hiện tại thời không đối lưu lực lượng còn đang bảo vệ ta , thế nhưng chỉ cần ta muốn buông tay , lực lượng thời không đối lưu sẽ mất đi ... Ta đã thất bại , cho nên cái gì cũng không quan hệ , chỉ là tiến sĩ , lần này đối thủ chỉ có một người là ta , lần sau đối thủ của ngươi rất có khả năng sẽ là 4 người chứ . . . Ha ha ha . . . "

La Phú Nhân đem bàn tay chậm rãi buông ra, ở giữa bàn tay là những mảnh vụn của tờ báo tùy theo gió bay đi , 4 mảnh báo trở thành trang báo khuyết , mỗi một mặt đều chỉ có hai phần , 4 mảnh báo tự như thế theo gió nhẹ biến mất trong bóng đêm , cho đến khi La Phú Nhân cũng không nhìn thấy 4 mảnh tàn trang thì một đao lôi điện đánh thẳng vào trên người của La Phú Nhân , hắn trước mắt nhất thời trở thành một mảng đen kịt ...

Một câu chuyện cũ quanh quẩn trong ý thức của La Phú Nhân , từ nhỏ đến lớn , cuộc sống hơn hai mươi năm của hắn quay ngược lại....

Hắn là một đứa trẻ ở nông thôn đi ra , phụ thân hắn cũng là con nối dõi của một thương nghiệp thế gia , thuộc về tiêu chuẩn loại nhị thế tổ ăn chơi trác táng , bởi vì ở trong thành phố gây chuyện , trốn về nông thôn tránh né được 2 năm , trong 2 năm thời gian đó , dựa vào vẻ ngoài đẹp trai và với trang phục bên ngoài , có tiền có dáng , từ trong thôn đem cô gái xinh đẹp là một cô nương tới tay , thế nhưng phụ thân hắn cũng là một người đàn ông không bằng cầm thú , làm bụng cô gái lớn lên , 2 năm thời gian vừa đến cũng nói đi là đi , ngoại trừ lưu lại một cái tên bên ngoài, còn lại cái gì cũng không có lưu lại, cô nàng cũng đi vào thành phố đi tìm hắn vài lần, thế nhưng cô gái quê đó có khả năng tìm được sao , cuối cùng cô nàng tại nhà mình sinh ra La Phú Nhân...

La Phú Nhân sinh ra giữa hoàn cảnh như vậy , không ai thích hắn , bao gồm cả mẫu thân hắn , hơn nữa vì mang theo một người con chồng trước, mẫu thân hắn không thể làm gì khác hơn là gả trong thôn cho một gã hơn 30 tuổi , nên thời thơ ấu của hắn dù bị nhục nhã , bị ngược đãi cũng đã trải qua , cho đến khi hắn 5 tuổi năm ấy bị đánh gãy xương , trời sinh thông minh nên hắn biết , tiếp tục nữa là đường cùng , vì thế năm 5 tuổi hắn cùng với một đám trẻ ra ngoài thôn lưu lạc , đi vào phía nam trên đoàn tàu , hắn đi tới Thâm Quyến...

Lưu lạc khi còn nhỏ cuộc sống tràn đầy chua xót cùng thống khổ , La Phú Nhân nhờ vào suy nghĩ cơ trí , thủ đoạn linh hoạt , hắn còn có dáng dấp tuấn tú hơn người , đến 12 ,13 tuổi lại là tiểu đầu lĩnh của đám trẻ lưu lạc , tuy rằng bị một ít đại ca lưu manh không chế được , mỗi ngày đều ra ngoài đường làm một tên móc túi ,thế nhưng dù sao hắn cũng bí mật cất giữ một ít tiền .

Năm 15 tuổi thì , La Phú Nhân mượn cơ hội lấy trộm một số tiền của bọn đại ca lưu manh , hắn lập tức rời khỏi Thâm Quyến , đi tới phía nam tại một cái thị trấn nhỏ , số tiền này nhóm lưu manh định hiến cho rất cao tầng xã hội đen phí bảo vệ , dĩ nhiên cũng hơn hơn ba mươi vạn đồng , hơn nữa La Phú Nhân còn mấy vạn đồng , hắn tại thị trấn đó thuê một căn nhà nhỏ sơ sài ở một thời gian , ăn uống tiết kiệm , hắn mỗi tháng dùng không hết 800 đồng , mà tiền thừa đã bị La Phú Nhân cầm mua sách , từ đầu học sách giáo khoa , đủ loại sách vở tri thức , còn có rất nhiều tri thức bên ngoài thông tin xã hội , cho tới bây giờ La Phú Nhân chưa đọc qua sách , hắn trong phòng tự học kiến thức, học một lần trong thời gian năm năm ....

Năm năm thời gian , La Phú Nhân theo bắt đầu theo học chữ , thẳng đến đại học , tiến sĩ thi qua hết khảo sát kiến thức mới thôi , hắn đã hoàn toàn mang tất cả kiến thức nắm giữ trong đầu, hắn rốt cục biết mình là thiên tài , thậm chí không cần kiểm nghiệm chỉ số thông minh , hắn biết mình chỉ số thông minh chí ít cũng phải là 180 thậm chí càng nhiều , hắn là một thiên tài ....

"Trời sinh ta có tài tất có dùng ! Ta từ nhỏ đại nạn không chết , đã trải qua vô số cực khổ, ông trời nhất định muốn ta có thành tựu một sự nghiệp to lớn , không sai , ta chính mình là người ông trời đã nhận đinh , cùng loại với những người trong sách lịch sử .... ta có thiên mệnh trong người ! "

La Phú Nhân tại giờ khắc này nhận định chính bản thân mình sinh , hắn vì sáng tạo ra kì tích mà sinh . hắn tồn tại thiên mệnh !

Tuy rằng nghe thực vớ vẩn , thế nhưng La Phú Nhân quả thực cho rằng là như thế , hắn đi khỏi thị trấn nhỏ , nhờ vào hắn vẫn còn 10 vạn, hắn đi tới một thị trấn phồn hoa khác gần biển , lại đút lót được chỗ quản lý cục thuế , hắn tự xưng là con của một thành viên hội đồng quản trị trong một công ty lớn . muốn tới chỗ này hiệp đàm , hắn khéo léo sắp đặt và rất nhiều tiền hối lộ , rất nhanh đạt được sự tín nhiệm của mấy công ty vừa và nhỏ , hắn lại tiêu phí hối lộ hơn 20 vạn , thuận lợi từ TQ đại lục đi tới Hồng Kông ...

Phải thừa nhận, La Phú Nhân thật là thiên tài, hắn tự học trong năm năm , pháp luật, thuế vụ tài chính v.v.... những kiến thức này đều được hắn thuộc làu ,hơn nữa La Phú Nhân cho rằng hắn có thiên mệnh ,hắn không lo lắng cho mình sẽ thất bại . hắn gan lớn không gì sánh được , lại có lượng tài chính trên trăm vạn làm hậu thuẫn , quả nhiên ở Hồng Kông liên tục lừa đảo thành công , hơn nữa hắn lại dùng biện pháp ... mượn kê sinh trứng , lừa đảo tiền người này lại dùng để lừa đảo người khác , lừa đảo đến người này lại dùng đến làm chứng minh đi lừa đảo người quen của này . Như vậy luân phiên chơi ném tuyết , đợi khi tài sản của hắn hơn 1000 vạn thì hắn lặng lẽ rời khỏi Hồng Kông . Mà mãi đến mấy tháng sau , Hồng Kông mới bắt đầu tra án , vụ lừa đảo bị bạo phát ….

La Phú Nhân lúc này hai mươi bảy tuổi, chỉ ngắn ngủn bảy năm thời gian để cho hắn trở thành một người giàu có . Thế nhưng hắn vẫn như cũ nghĩ chưa đủ , hắn nghĩ giai đoạn trước chuẩn bị cũng đã đủ , kế tiếp nên bắt đầu cái mà hắn gọi là kế hoạch thiên mệnh , Vì vậy hắn đi tới Thượng Hải , ý đồ với ở đây là vì trung tâm để hắn bắt đầu làm truyền kì thương nghiệp quốc gia , không hề còn lừa đảo , không hề còn gom góp tiền , mà là chân chính kinh doanh một đại sự nghiệp … Thế nhưng đúng lúc này nửa tờ báo đã thay đổi hắn .

La Phú Nhân trong lúc vô ý đã bắt được nửa tờ báo , lúc ban đầu hắn không biết nửa tờ báo này có uy lực , nếu như không phải ngoài ý muốn , khả năng nửa tờ báo này đã bị hắn nhét vào thùng rác , thế nhưng một lần ngoài ý muốn , hắn bỗng nhiên phát hiện cái tờ báo này ngày tháng không thích hợp , đúng vậy tờ báo này hiện thị ngày tháng của tương lai !

La Phú Nhân rốt cục là đối với tờ báo này sinh ra hứng thú , hắn tỉ mi nghiên cứu một chút về sự huyền bí của tờ báo , quả nhiên phát hiện sự bất đồng của tờ báo này , mặt trên biểu hiện tin tức chuyện xảy ra một ngày của tương lai sau , hơn nữa theo người giữ được nó có ý niệm thì sẽ cải biến tin tức , tờ báo này có thể hiện lên tối đa là tin tức của bảy ngày sau , cũng tức là trong một tuần bản thân mình sở hữu tin tức , trao đổi , chính mình có kế sách nhờ vào tờ báo , như vậy giữ bên người tương đương với người có năng lực tiên đoán toàn trí toàn năng , tiên đoán hoàn mỹ đối với thời gian bảy ngày sau ...

La Phú Nhân kinh ngạc mừng như điên , hắn cho rằng đây là ông trời dành tặng lợi khí cho thiên mệnh của hắn , muốn hắn cải biến thể giới này , cải biến toàn bộ thiên hạ ... Hắn bỗng nhiên muốn làm hoàng đế , chỉ cần có vật này ở trên tay , chính mình có năng lực tiên đoán trước thời gian hoàn mỹ , như vậy hắn chính là hoàng đế tương lai của Trái Đất , là thần của tương lai thế giới ! .

Thế nhưng kế tiếp hắn mới phát hiện ra tờ báo cũng không phải thế giới gì đó , có lẽ tờ báo cũng chẳng phải thời đại này , nó thuộc về tương lai , chưa bao giờ thuộc về riêng mình hắn , chưa bao giờ thuộc về một cá nhân nào , hơn nữa bí mật của tờ báo so với hắn biết còn rất nhiều ...Chỉ là hắn biết đến thì thời điểm cũng là quá muộn rồi .

- Muốn chết sao? Ta muốn chết sao? Được, ta đã cái gì đều nhìn không thấy, tiến sĩ lại có thể điều khiển thời gian sao ? Tờ báo này ta không biết cũng không thể được... Thật giận, ta lại có thể thất bại, ta lại có thể thất bại , ta...

Cả người một mảnh cháy đen đó là La Phú Nhân, hắn nằm thẳng cẳng ngã vào sân thượng yên lặng nhìn thấy bầu trời, kia ánh mắt vẫn như cũ thật to mở ra , hắn, chết không nhắm mắt!

Mà bốn mảnh của tờ báo , chúng nó vẫn như cũ phiêu đãng tại trong trời đêm, nặng nề di động, chẳng sẽ bay về phía nào trong thời gian tới …..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.