Vô Hạn Tương Lai

Chương 20: Q.7 - Chương 20: Liều mạng (tứ)






Trương Hằng chỉ là một người bình thường mà thôi, mặc dù khi còn bé hắn đã trải qua một số khó khăn trắc trở, nhưng mà đó cũng chỉ là những trắc trở người bình thường sẽ gặp phải, trên thế giới còn cả triệu cả tỷ người bất hạnh hơn nhiều so với hắn. Nếu ai cũng vì thế mà than thân trách phận, như vậy thế giới hẳn là không tồn tại được bao lâu, do đó Trương Hằng cũng không tự làm khổ bản thân, cho rằng mình là người bất hạnh tới cực điểm, hắn vẫn chỉ coi mình là người bình thường…

Nhưng chính vì hắn là người bình thường, cho nên mới càng kỳ vọng có được thực lực vượt qua người bình thường, đạt tới bất diệt vĩnh hằng, có được tự do thực sự, đây là truy cầu cuối cùng của tất cả sinh mạng thể, vì vậy Trương Hằng đi đến Vô hạn thế giới, thế giới trong mơ mà hắn vẫn hằng theo đuổi…

Nhiều lần bị tổn thương, nhiều lần bị phản bội lúc còn ở thế giới thực tế, bất kể là trên phương diện tình bạn hay phương diện tình yêu, những điều này đã làm cho Trương Hằng rơi vào tuyệt vọng. Nhưng hai thứ này cũng chính là thứ hắn muốn lấy được nhất, do vậy sau khi tiến vào Vô hạn thế giới, có được khởi đầu mới, hắn vẫn luôn tự nói với mình: ngươi muốn yêu, giống như chưa từng bị tổn thương, vậy ngươi nhất định phải tin tưởng, tựa như chưa bao giờ bị phản bội...

Vì vậy, hắn đã có Anna. Vì vậy, hắn đã có Nataya và Lý Cương Lôi...

Lơ lửng giữa không trung, Trương Hằng nhìn Nataya thật sâu, đồng đội đầu tiên của hắn, tại thời khắc này, đã vì hắn mà trở thành mồi nhử...

Trương Hằng thở dài, tập trung điều khiển niệm động phù du pháo, tức tốc bay về hướng về tòa chủ thành cách đó không xa. Khi Trương Hằng bắt đầu di chuyển, tinh thần lực của Nataya đã thu hẹp lại thành một đường thẳng, toàn lực che phủ cho hắn, kể cả niệm động phù du pháo cũng được che đậy, đồng thời nàng cũng đứng lên một thanh niệm động phù du pháo Trương Hằng để lại, mặc cho thanh niệm động phù du pháo này đưa mình đi.

Trương Hằng và Nataya, mỗi người bay về một hướng khác nhau của chủ thành, chỉ là một người được tinh thần lực che chắn, còn người còn lại thì trực tiếp hiển lộ hành tung của mình. Một trái một phải phân biệt đi tới như vậy mới có thể khiến cho đối phương bị mê hoặc, không phán đoán được vị trí thực sự của Trương Hằng.

Giờ phút này bên trong chủ thành, Trịnh Xá đang ngồi trên nóc nhà với Minia, tuy tài nguyên của Atula đạo cực kỳ thiếu thốn, nhưng mà kiến trúc của thế giới này thì lại không hề nhỏ bé đơn sơ. Nghe qua có vẻ rất mâu thuẫn, nhưng trên thực tế lại đúng là như vậy, thực lực của cư dân Atula đạo đều mạnh gấp nhiều lần so với người của thế giới thực tế, cho dù không dựa vào các loại máy móc công cụ, vẫn có thể vận chuyển được những khối đá nặng cả nghìn cân, vẫn có thể xây nên tường thành cao mấy chục mét.

Atula đạo cái gì cũng thiếu, chỉ có đất đá là thừa, do vậy chỉ cần đủ nhân lực là có thể xây nên những công trình kiến trúc rất cao lớn, mà hiện tại Trịnh Xá và Minia chính là đang ngồi trên một tòa kiến trúc cao hơn hai mươi mét. Tuy đứng trên nóc tòa kiến trúc này không cách nào thu hết được toàn bộ chủ thành vào đáy mắt, nhưng tương đối mà nói, vẫn đủ để quan sát hơn phân nửa. Đó là còn chưa tính đến chuyện Minia vẫn liên tục sử dụng tinh thần lực tảo miêu, phạm vi quét hình tinh thần lực của nàng có thể bao phủ toàn bộ chủ thành, kể từ đó, cho dù có một con ruồi bay vào, Trịnh Xá cũng có thể nhìn thấy một cách rõ ràng.

- Haiz, rất đáng lo.

Tập trung chú ý cao độ, liên tục quan sát đã mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù là Trịnh Xá cũng khó tránh khỏi cảm thấy mệt mỏi, cho nên sau khi lơi lỏng một chút, hắn cũng thở dài một hơi, đồng thời mở miệng than phiền với Minia.

Nghe Trịnh Xá nói Minia hơi ngạc nhiên, dung mạo của nàng vốn rất xinh đẹp, chỉ là thoạt nhìn hơi quá xì tin, nàng che miệng cười hì hì:

- Không nên lo lắng như thế, ngươi là người mạnh nhất của thế giới luân hồi, nếu ngay cả ngươi cũng thất bại, vậy những thành viên bình thường như chúng ta nên làm gì đây? Hì hì, ngươi chính là thần tượng trong lòng ta đấy nhé, cao to đẹp trai, thực lực mạnh mẽ, lòng dạ lại tốt, vì thế đừng có cau mày như vậy.

Trịnh Xá lập tức có chút dở khóc dở cười, hắn chỉ có thể thở ra một hơi rồi nói:

- Không phải lo về chúng ta, mà là lo cho mấy người Lăng Tân, bên chúng ta thì không sao, thực lực của ta ít nhất cũng có thể bảo vệ chu toàn được cho ngươi, nhưng còn bên Lăng Tân thì lại khác. Thực lực của Lăng Tân không tệ, nếu có thêm Đạt Vân Hi giúp đỡ, như vậy hai người bọn họ ít nhất có thể đối chiến một trận với cường giả tầng thứ tư trung cấp, thực lực của "hắn" nhiều khả năng vẫn chưa đạt tới tầng thứ tư, hai người bọn họ hẳn là sẽ không thua.

Khóe miệng Minia hơi cong lên, nàng suy nghĩ giây lát rồi mới hỏi:

- Như vậy thì còn gì đáng lo, hơn nữa Lăng Tân rất thông minh, ta nghĩ là hắn đang lo lắng về ngươi thì đúng hơn?

Trịnh Xá lại càng cảm thấy dở khóc dở cười, hắn vuốt vuốt huyệt thái dương:

- Kỳ thực không phải ta không muốn động não, chỉ là do bình thường luôn có trí giả bên cạnh nên không muốn lãng phí đầu óc thôi, khi ta sử dụng khả năng mô phỏng của cơ nhân tỏa tầng thứ ba, ít nhất cũng mạnh hơn nhiều so với người bình thường... Tóm lại, ý của ta là về thực lực của Lăng Tân thì không có gì đáng lo, cái khiến cho ta lo lắng là những người còn lại, thực lực của bọn họ không có được ưu thế mang tính áp đảo. Lỡ như "hắn" điên cuồng phản kích, liều mạng muốn kéo theo một hai người chết chung, như vậy có khả năng sẽ xuất hiện thương vong.

Minia chớp chớp đôi mắt to tròn, nàng nói với vẻ kỳ quái:

- Người chết, thế giới luân hồi vẫn thường xuyên có người chết mà? Tuy xác thực là bi thương, nhưng chết người vẫn là chuyện không thể tránh khỏi, tâm địa của ngươi cũng không khỏi quá mềm yếu…

Nghe Minia nói, Trịnh Xá không cười khổ nữa, biểu lộ của hắn bỗng nhiên rất nghiêm túc:

- Biết tại sao ta lại trở thành người mạnh nhất không? Đến khi nào minh bạch được ý nghĩa của hai chữ đồng đội, hơn nữa mang theo loại tâm địa mà ngươi gọi là mềm yếu, cố gắng giãy dụa cố gắng sống sót, đó sẽ là thời điểm ngươi bắt đầu trở nên mạnh mẽ…

Minia gật gật đầu như đang suy nghĩ, có điều nàng còn chưa kịp nói thêm câu nào, sự chú ý của hai người đã đồng thời bị một phương hướng khác thu hút, ở bên ngoài chủ thành, một thiếu nữ đứng trên vật thể bằng kim loại màu trắng bạc đang bay về phía chủ thành với tốc độ cao.

- Đến rồi? Hình như lúc ở Anh quốc, thứ "hắn" sử dụng chính là loại vũ khí này... nhưng mà vũ khí ở đây, còn "hắn" thì đang ở đâu?

Trịnh Xá nhìn thiếu nữ đang càng lúc càng đến gần chủ thành, giây lát sau hắn bỗng nhiên cười lạnh:

- Lại từ bỏ đồng đội? Hơn nữa còn biến đồng đội thành mồi nhử? Đây là "hắn" sao? Đây là người sáng tạo ra chúng ta?!

- Đi, chúng ta tìm cho ra "hắn", hỏi rõ phương pháp tiến vào Narnia truyền kỳ, sau đó giết chết "hắn"! Vứt bỏ đồng đội, chuyện như vậy ta tuyệt đối không tán thành, vĩnh viễn không tán thành!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.