Vô Hạn Tương Lai

Chương 6: Q.1 - Chương 6: Tình cảm rạn nứt !




- Ta không tán thành !

Lăng Tân hít một hơi thật sâu, tiếp theo chăm chú nhìn Trần Hạo Thao nói :

- Lý do ngươi đưa ra có chút gì đó không đúng ! Ngươi nhất đinh vì lý do gì đó mà nhất định phải rời xa bọn ta ! Ta quá hiểu tính cách của ngươi , huynh đệ của ta à , chúng ta ở cùng một chỗ đã mười mấy năm , ngươi không có khả năng sẽ dễ dàng rời khỏi trường đại học như vậy , nơi này còn có ta cùng Vĩ Thi Thi , người sẽ thực sự rời bỏ bọn ta để đi ? Nói đi , lý do cuối cùng của ngươi là gì ? Là gặp chuyện gì nguy hiểm sao ? Sợ hãi vì chuyện này sẽ đem nguy hiểm đến cho chúng ta sao ?.

Trần Hạo Thao quay đầu đi, hắn cũng không nhìn hai người Lăng Tân cùng Vĩ Thi Thi , ngược lại yên lặng nhìn về phía bầu trời , cho đến một lúc sau mới lên tiếng :

- Thật xin lỗi , ta không thể đem điều này nói cho các ngươi biết , ta phải rời khỏi trường đại học này .... Các ngươi là người thân duy nhất của ta , vĩnh viễn là vậy , nếu có thể nói .... Quên đi , như vậy tạm biệt , khi ta đem thế này biến đổi thành thế giới mà chúng ta muốn , người thân của ta , khi đó chúng ta sẽ gặp lại ! - Nói xong hắn liền xoay người đi ra ngoài .

- Ngươi còn coi chúng ta là người thân của ngươi sao ? - Lăng Tân cắn chặt răng một cái , hắn vọt tới trước mặt Trần Hạo Thao , đưa tay vòng qua vai , đồng thời hét lớn :

- Có sự việc gì mà không thể cùng nhau đối mặt ? Ngươi sợ liên lụy Vĩ Thi Thi , liên lụy đến ta ? có ta trợ giúp ngươi , không phải giấc mộng của ngươi sẽ thực hiện tốt hơn sao ? Tại sao lại muốn một mình đối mặt ? Nói cho chúng ta biết đi !

- ' Xin ngươi .... người thân của ta , đem sự tình của Phong Thần bảng nói cho chúng ta biết đi , dù phải liều tính mạng , ta cũng sẽ mang mảnh Phong Thần bảng trợ giúp ngươi , giúp ngươi sáng tạo giấc mộng kia , chúng ta cùng nhau cố gắng !

Trần Hạo Thao mở miệng như muốn nói cái gì , nhưng thật lâu , hắn rốt cục thở dài nói :

- Không được ! Chỉ có mình ta là người được lựa chọn , cho nên mình ta đi hoàn thành giấc mộng , vậy là đủ rồi , sau khi ta hoàn thành giấc mộng này , ta nghĩ chúng ta sẽ có thể gặp lại ... !

- "Bốp ! "

Lăng Tân tức giận đấm một quyền vào mặt Trần Hạo Thao, đem cái mặt anh tuấn kia đánh bay ra hơn hai thước , sự tức giận của hắn vẫn chưa ngừng , hắn lao về phía trước túm thấy Trần Hạo Thao , cùng lúc đó Vĩ Thi Thi choáng váng kêu lên một tiếng , nữ tử này chạy về phía trước kéo Lăng Tân ra , hơn nữa đem Trần Hạo Thao che lại phía sau .

- Trần Hạo Thao! Chúng ta chẳng lẽ không phải là bạn thân sao ? Ngươi vì cái gì không tin chúng ta , bỏ mặc chúng ta ở đây ? Cái gì mà không được lựa chọn , ta nói cho ngươi biết ta....

" Cũng có mảnh Phong Thần bảng! "

Lăng Tân đang muốn đem mấy chữ này nói ra thì , Trần Hạo Thao bỗng nhiên nâng tay đấm một quyền vào mắt hắn , nhất thời trước mắt hắn tối sầm , theo bản năng liền lùi lại , để cho Trần Hạo Thao đi ra .

- Ta chịu đủ ngươi rồi ! Lăng Tân, ngươi từ nhỏ thông minh hơn so với chúng ta ! Ngươi từ nhỏ cái gì cũng biết ! Ngươi từ nhỏ đều tràn đầy khí chất lãnh đạo tài hoa ! Có thể chúng ta giống nhau đều là thiên tài ! Dựa vào cái gì mà từ nhỏ ngươi đều giỏi hơn chúng ta ? Dựa vào cái gì mà ngươi trong trường đều đạt hạng nhất ? Cái giấc mộng này là của ta , mặc kệ ta chết hay là thất bại ! Cái giấc mộng này vẫn là của ta , đã hiểu chưa ? Ta sẽ đi thay đổi thế giới này , dùng hai tay của ta thay đổi , cho đên khi nàng luân hồi chuyển sang kiếp khác ở thế giới này mới thôi ! Ta sẽ sáng tạo ra nàng , ta sẽ tạo ra một thế giới trong sạch , Lăng Tân ! Giấc mộng của ta tuyệt đối không thể cho ngươi nhúng tay vào ! - Trần Hạo Thao điên cuồng gào lớn lên , hắn đồng thời đẩy mạnh Vĩ Thi Thi ra , đứng ở trước mặt Lăng Tân nhìn chằm chằm vào hắn .

Lăng Tân ngạc nhiên , hắn thậm chí không biết nên nói cái gì nữa , cho dù hắn so với bất kì ai đều thông minh hơn , nhưng không có nghĩa hắn có thể hiểu được lòng người , đối với tình huống này hắn cũng không biết phải làm thế nào mới tốt , thật lâu sau , hắn mới cay đắng hỏi :

- Chúng ta không phải người thân sao ?

- Đúng là người thân ! Nhưng chính vì là người thân cho nên ta không muốn nói cho ngươi ! Ta có hai tay , ta có thực lực , khi nào ta thực lực không đủ mới cần đến sự giúp đỡ của ngươi , chúng ta hợp sức có thể tới gần giấc mộng kia hơn ...Nhưng một mình ta có thể thực hiện giấc mộng kia vì sao ta phải để cho ngươi đến sai khiến ta ? Trả lời ta !

Trần Hạo Thao sờ soạng khuôn mặt đang bị sưng của mình , hắn xoay người đi ra , vừa đi hắn vừa nói ...

- Ta là một người kiêu ngạo , Lăng Tân, giấc mộng của ta do ta tự mình đi thực hiện, bởi vì ta là người được lựa chọn ! Còn nữa , không được ngăn cản ta hoàn thành giấc mộng , nếu không dù ngươi là người thân của ta , ta cũng nhất định đem ngươi trừ bỏ !

Lăng Tân hồn bay phách lạc nhìn theo Trần Hạo Thao đã đi xa , cho đến khi không còn thấy nữa , hắn vẫn chưa có lấy lại được tinh thần , trong đầu không ngừng nhớ lại , người bạn thân mến cùng nhau chơi đùa , cùng nhau học tập , cùng nhau đối mặt chín năm sau trận hỏa hoạn , cùng nhau cổ vũ , tựa sát nhau để sống tiếp , cho đến bây giờ đều cùng ở một chỗ ..... Vì cái gì mà lại trở thành một con người khác ?

- Ta sai lầm rồi sao ? Từ trước đến nay đều coi hắn là đệ đệ của mình , muốn cùng hắn đi hoàn thành giấc mộng kia .... Ta sai rồi sao ? - Lăng Tân ngồi lên ghế đá , hắn tự lẩm bẩm nói một mình , không ngừng tự hỏi chính mình , hắn thật sự sai lầm rồi sao ?

Vĩ Thi Thi bây giờ mới khóc lên , nàng không biết làm sao khi nhìn hai người một người thì đi xa , nàng không biết làm thế nào chỉ biết đứng đó khóc , đến khi nàng nghe được Lăng Tân hỏi mình thì lúc này mới đến bên cạnh hắn :

- Không , ngươi không sai , sai chính là hắn ... Hắn nhất định có điều gì đó uất ức , hoặc là không muốn liên luỵ hai người chúng ta , cho nên mới nói như vậy....

- Không ... không phải như vậy , hắn thật sự nghĩ như vậy....

Lăng Tân chua xót nở nụ cười, hắn không ngừng lắc đầu , thật lâu sau mới lên tiếng :

- Ta hiểu rõ hắn , hắn là một người kiêu ngạo , khi hắn mượn của ta mười vạn đồng , có lẽ hắn phải chấp nhận đối mặt sự thật mới nhận tiền của ta , bởi vì nếu không có mười vạn đồng , hắn sẽ không có cách nào gom góp tiền bạc , ở trong lòng hắn , sáng tạo ra thế giới trong sạch so với tính mạng của hắn còn quan trọng hơn nhiều lắm , niềm kiêu ngạo thứ hai còn lại là hắn muốn theo đuổi giấc mộng đòi lại vật gì đó , cho nên khi hắn nói ra những lời này hắn đã suy nghĩ rồi ... Ta từ lúc nào lại biến thành áp lực cho hắn ? Là từ lúc cho hắn mượn mười vạn đồng ? Hay là suốt chín năm sau vụ họa hoạn ...

Lăng Tân ngồi yên trên ghế đá không biết đang suy nghĩ cái gì , Vĩ Thi Thi rốt cục cũng phục hồi tinh thần trở lại , nàng bỗng nhiên mở miệng nói " Chúng ta đi tìm gọi hắn quay trở lại đi , ta là người ngang bướng , đi nói chuyện với hắn , nhât định ....

- Vì sao phải nói chuyện với hắn ? - Lăng Tân bỗng nhiên hỏi ngược lại.

Nói tới đây thì trong lồng ngực của Lăng Tân có một cỗ khí phách hào hùng mãnh mẽ đang lên , hắn lớn tiếng nói :

- Dựa vào cái gì mà chỉ có hắn mới được kiêu ngạo ? Ta cũng có sự kiêu ngạo của ta ! Nếu hắn khinh thường sự trợ giúp của ta , từ đây ta cũng sẽ không vác mặt đi giúp hắn nữa , ta cũng không phải là thánh nhân ! Hắn muốn sáng tạo ra thế giới trong sạch của hắn , ta cũng có tín niệm của ta , dựa vào cái gì mà phải chào đón hắn ? Một khi đã như vậy , thì dựa vào bản lãnh của mình đi , ta cũng sẽ không thua hắn một phần nào cả !

Nói xong câu này hắn mạnh mẽ đứng dậy , đi nói trước mặt Vĩ Thi Thi đưa tay sờ lên mặt nàng , Vĩ Thi Thi vừa rồi bị câu nói của hắn làm cho kinh sợ , bây giờ lại bị hắn sờ lên mặt , cũng chưa lấy lại được tinh thần , chỉ nghe hắn tiếp tục nói :

- Thi Thi , ta luôn thích ngươi , ngươi chắc cũng biết , Hạo Thao có tình cảm cũng giống như ta ...Nhưng mà từ trước tới nay ngươi chưa bao giờ đối đãi khác nhau với bọn ta , hiện tại ngươi có thể lựa chọn , Ta ... hay là hắn ?

Thiên hạ không có bữa tiệc nào mà không tàn . .Ta .... hay là hắn .... bọn ta .... cũng đến lúc phân biệt....

Lăng Tân chăm chú nhìn Vĩ Thi Thi , mà Vĩ Thi Thi hình như bị lời tuyên bố của hắn làm cho choáng váng , thật lâu sau mới hơi quay đầu đi , khuôn mặt thoát khỏi bàn tay của hắn , nữ tử này lau nước mắt trên mặt , thì thào nói :

- Vì sao muốn nói những chuyện đó lúc này , chúng ta ...

- Không cần phải nói - Lăng Tân thở dài , hắn xoay người đi vừa đi vừa nói một mình :

- Ta đã biết lựa chọn của ngươi , Thi Thi .... Ta sau này vẫn xem hai người là người thân của ta , nhưng ta xin các ngươi đừng làm bẩn tín niệm của ta , đây là điều duy nhất cả cầu xin các người , vĩnh viễn không nên làm bẩn tín niệm của ta , vĩnh viễn ....

Đưa lưng về phía Vĩ Thi Thi , Lăng Tân trong mắt đã chứa đầy nước mắt , nhưng hắn không bao giờ để nước mắt rơi xuống , ngược lại bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười , cho nên khi nước mắt biến mất trong vành mắt của hắn , hắn đã cách Vĩ Thi Thi rất xa .

Trong kí ức của hắn , trong cô nhi viện Vĩ Thi Thi là người thân nhất với hắn , giống như chị giống như em , từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã .... Khi hắn mười tuổi , trong trận hỏa hoạn năm ấy , Vĩ Thi Thi từ trong đống lửa kéo hắn ra ngoài , nếu không chẳng phải là chỉ bị một vết sẹo trên mặt , ngay cả tính mạng của hắn cũng sẽ không còn .... Mà Vĩ Thi Thi trên cánh tay cũng có dấu vết bị bỏng , nên từ đó nàng không hay mặc qua áo ngắn không có ống tay .... cho nên hắn luôn cảm thấy thiếu nợ nàng ...

- Tình thân cuối cùng không chống lại được sự thật tàn khốc , ...Có lẽ từ trước tới này ta đều sai lầm rồi sao ? Là trí tuệ của ta quá mức hổ báo dọa người , cuối cùng là ta không thể nào biết được tâm tư của những người này ....

Lăng Tân trong lòng buồn khổ không thôi , cái loại cảm giác này làm hắn cảm thấy giống như bị ngạt thở , nếu không có trải qua việc bị người thân thù địch , thì tuyệt đối không thể hiểu được sự thống khổ này , huống chi là cả hai người thân duy nhất trên đời này , một người cùng chung chí hướng , một người là thanh mai trúc mã , nhưng lúc này , trong bọn họ lại có hai người đạt được mảnh Phong Thần bảng , bọn hắn đã không thể nào trở về như trước kia sống yên bình , nhưng không biết tương lai ... Tương lai bọn họ có trở thành kẻ địch ...

- Đi uống rượu nào .

Lăng Tân trong lòng buồn khổ không thôi , mặc kệ ngày thường hắn biểu hiện cơ trí kiểu nào , nhưng cuối cùng hắn vẫn là một con người mà thôi , tuy rằng ngày hôm nay tính toán là đi tặng ngọc bội cho cô bé nhân cơ hội tìm hiểu xem , tại sao hắn cứu cô bé kia lại được nhiều điểm nhân quả vậy , nhưng kế hoạch biến hóa nhanh , ai mà biết sẽ phát sinh ra chuyện như vậy ? Bây giờ ngay cả lý trí của hắn , cũng không còn thuộc về hắn nữa giống như coi khinh tâm tư của chính mình , lúc này buồn khổ như vậy không thích hợp đi thăm người bệnh , hơn nữa nếu như cô bé kia cùng người cầm mảnh Phong Thần bảng khác có quan hệ , như vậy hắn với trạng thái này mà đi thăm nàng , ngược lại có thể lại đem chuyện mình cũng sở hửu mảnh Phong Thần bảng lộ ra , nên thôi đi uống rượu giải sầu cũng tốt .

Có chủ ý nhất định , Lăng Tân cũng chẳng quản thời gian sớm hay muộn, đi ra ngoài cổng trường , bắt cái taxi hướng tới quảng trường mà đi , đi được hơn mười phút , hắn đã đến trung tâm giải trí của Thượng Hải , ngày thường hắn cũng chưa bao giờ đến chỗ này , chủ yếu ở chỗ này là quán bar , câu lạc bộ đêm .v.v .. , cũng có nhiều người ngoài quốc sống ở Thượng Hải thường đến khu vực này , nhưng mà giờ phút này hắn cũng chẳng để ý đến việc đó , tùy tiện tìm một cái quán bar đi vào .

- Tiên sinh , chúng tôi còn chưa mở cửa .

Lăng Tân đi vào trong quán bar , bên trong có mấy nhân viên đang quét rọn sạch sẽ , hiện tại nhiều lắm cũng mới tám giờ sáng , thậm chí còn chưa đến chín giờ , các quán bar bình thường đều buôn bán đến lúc rạng sáng , sau đó nhân viên làm ca đêm quay về ngủ , buổi sáng nhân viên lại bắt đầu quét rọn , bình thường mà nói , gần giữa trưa mới mở cửa buôn bán , nhưng thông thường đều phải đến xế chiều hoặc buổi tối mới có khách hàng đến , buổi sáng thì chỉ có ít người đến thôi .

- Không có việc gì , ta chỉ uống rượu mà thôi .

Lăng Tân tính tình mang một vẻ tiêu sái , đặc biệt khi chiếm được nội lực thì hắn càng kiên định tín niệm của mình , hắn đối với một ít điều lễ tiết thông thường đã không thèm để ý , cho nên hắn không nói nhiều , trong ví lấy ra một tờ trăm đồng , trực tiếp ném cho vài tên nhân viên và nói :

- Cho các ngươi tiền boa , lấy nhiều rượu cho ta , ta tùy tiện tìm một chỗ vắng ngồi uống rượu là được .

Vài tên nhân viên kia buổi tối làm việc trắng đêm , ngày thường cũng chẳng có thù lao gì béo bở , ngoài việc phải rọn sạch sẽ ra , sau đó quản lý sàn buổi chiều và buổi tối , cho đến rạng sáng bọn hắn mới giải tán , ngày thường ngoài tiền lương tháng , tiền boa có thể lấy , Tuy rằng mấy trăm đồng không nhiều lắm nhưng người này cũng chỉ là uống rượu mà thôi , dù sao cũng không thèm để ý xem bọn họ có quét rọn sạch sẽ hay không , cho nên trong đó có một người nhìn qua giống quản lý gật đầu , đem trăm đồng này vào trong người , nói tiếp :

- Tiên sinh đi lên quầy bar ngồi đi , ta lấy rượu cho tiên sinh .... Tiên sinh muốn uống cốc tai hay rượu tinh khiết ?

- Cũng chỉ cần say là được .

Lăng Tân cũng không nói nhiều , trực tiếp ngồi ngẩn người trên quán bar , cho đến khi quản lý kia lấy ra mấy bình rượu , đang định hỏi hắn uống gì , hắn đã túm lấy mấy bình rượu , ngón tay khẽ túm ở trên nắp , nhẹ nhàng vận nội lực , oành vài tiếng trực tiếp đem nắp mở ra , quản lý cùng mấy người xung quanh há hốc mồm , hắn cầm một bình rượu lên nốc ừng ực ừng ực , tiếp theo là đến bình thứ hai , bình thứ ba , đến khi hắn uống chỉ còn sót lại một bình thì mọi người xung quanh muốn rớt mắt ra hết rồi , người quản lý kia liền kéo cánh tay của hắn nói :

- Tiên sinh , ách... Rượu này rất quý , uống chậm một chút .

Lăng Tân trong lòng ấm áp , hắn biết người quản lý này cũng không muốn hắn uống rượu mà xảy ra sự cố , người quản lý cũng hảo tâm , đến nỗi nói là rượu này đắt tiền , nhưng hắn còn hơn mười vạn đang gửi trong ngân hàng , hơn nữa còn có Phong Thần bảng trong tay , tiền tài thế tục đối với hắn mà nói ý nghĩa đã không còn quan trọng , thích thì biết trước tin tức thị trường chứng khoán , mấy trăm , mấy ngàn vạn đồng kiếm rất dễ dàng .

- .... Ta sẽ uống chậm một chút , cám ơn ngươi .

Lăng Tân thở dài nói , bình rượu cuối cùng này , hắn chậm rãi uống từng ngụm nhỏ , trong đầu hắn đang nhớ lại kỉ niệm quá khứ với hai người Trần Hạo Thao cùng Vĩ Thi Thi .

Quản lý kia cũng thu tay về , nhưng không hiểu sao mấy bình rượu kia bị uống hết , thế mà Lăng Tân một chút biểu hiện say cũng không có , cái này làm cho bọn họ thầm líu lưỡi , đặc biệt hai tay mở nắp bình , cái lực lượng này làm cho bọn họ thật sự cảm thấy kinh hồn , cho nên hắn cũng không dám nói gì thêm khi thấy Lăng Tân uống từng chút rượu .

Không thể không nói , trong lúc này nội lực thật là thần diệu , tuy rằng trong cơ thể Lăng Tân chỉ có một tia nội lực tồn tại mà thôi , nhưng đã làm cho hắn có thể ngàn chén không say , rượu vào bụng làm cơ thể nóng lên một chút thì đã bị nội lực phân giải , chẳng những chưa làm hắn say mà có vẻ như nội lực của hắn từ từ tăng lên , tuy sự biến đổi này rất nhỏ nhưng cũng có chút đề cao .

- ' Khó trách , truyền thuyết hiệp khách cổ đại đều thích uống rượu , thì ra uống rượu còn có thể rèn luyện nội lực , chuyện như vậy thật là ....'

Lăng Tân có chút dở khóc dở cười , thực ra hắn chỉ muốn được say thôi , ai mà biết say rượu thật khó cầu , ngược lại làm cho nội lực của hắn tăng thêm chút ít , kết quả như vậy ....Thật có chút Tái ông mất ngựa , hoạ phúc khôn lường a , việc lấy được ngựa với ý định ban đầu của hắn chẳng có chút liên hệ gì cả .

Thời gian chậm rãi trôi qua, thấm thoát thời gian đã đến chiều , mà Lăng Tân ngồi ở chỗ kia đã hết hai vạn đồng tiền rượu , tuy nói rượu này thực sự quý nhưng mà hơn hai vạn đồng còn số vẫn thực đáng sợ , thể tích của đống chai rượu kia so với thân thể hắn còn lớn hơn , làm cho hắn đi WC đã vài chục lần , mặc dù vậy cũng không làm hắn bị say , thậm chí trên mặt cũng chỉ là hơi hồng hồng một tí thôi , tửu lượng như thế thật kinh người , không có từ nào để diễn tả , quá khoa trương hoặc dùng từ kì tích để hình dung .

Quán bar này việc làm ăn hôm nay xem ra rất tốt , từ chiều đã bắt đầu liên tục có người tới , mà Lăng Tân lẫn ở trong đám người uống rượu , hắn uống rất nhiều , rốt cục hắn cũng có một chút say , không biết có phải do một chút hơi say hay không .... Hăn cảm giác chỗ lồng ngực Phong Thần bảng khẽ nóng lên , tiếp theo là một cảm giác bị nhìn trộm truyền đến , loại cảm giác này từ bốn phương tám hướng , giông như có ngàn vạn ánh mắt từ một nơi bí mất gần đó yên lặng nhìn chăm chú , mọi nhất cử nhất động của hắn ....

- Bị Phong Thần bảng thăm dò sao?

Lăng Tân cũng không ngẩng đầu lên xem xét bốn phía, hắn coi như không có gì cả , đem nội lực phân tán ra khắp toàn thân , cả người thả lỏng vẫn ngồi uống rượu , thậm chí cả đầu cũng không nâng lên hạ xuống , đến khi hắn uống hết cốc rượu này thì cảm giác bị nhìn trộm cũng dần dần nhạt đi , cuối cùng phảng phất như tất cả mọi việc lúc nãy chỉ là ảo giác .

- Là ai đây ? Trần Hạo Thao sao? Hẳn là hắn, bởi vì trừ hắn ra trước mắt ta còn không biết ai khác có được Phong Thần bảng , hơn nửa chỉ có ta cùng hắn có quan hệ , kẻ giữ mảnh Phong Thần bảng khác cũng không biết được sự tồn tại của ta , nhưng nếu như không phải hắn , thật sự là kẻ giữ mảnh Phong Thần bảng tra xét ta , chỉ có ba khả năng ....

- Trừ cứu người mà được lên tin tức trên ti vi , còn ở trong trường học đạt thành tích tốt được học bổng , ta ở cái thế giới này danh tiếng cũng chẳng là gì , cũng không có cùng người khác kết thành nhân quả , cho nên nếu không phải Trần Hạo Thao thăm dò tin tức của ta , thì chỉ có ba khả năng .... Thứ nhất , kẻ giữ mảnh Phong Thần bảng khác cùng với cô bé kia có quan hệ , hoặc hắn là kẻ sắp đặt vụ đâm xe liên hoàn , thứ hai người này cùng trường với ta , hơn nữa cũng biết sự tồn tại của ta , hắn bắt đầu kiểm tra những người có danh tiếng nhất trong trường học , thứ ba người này có lẽ ngay tại quán rượu này , chứng kiến ta uống rượu nãy giờ , cho nên mới chú ý đặc biệt điều tra ta ...

Lăng Tân yên lặng uống tiếp một ngụm rượu , hắn cũng không ngẩng đầu lên nhìn bốn phía xung quanh , trong lòng suy nghĩ không ngừng một chút nào cả .

- Trần Hạo Thao có khả năng lớn nhất , nhưng mà cũng không phải một trăm phần trăm , lấy cá tính kiêu ngạo của hắn ,mặc dù có suy nghĩ cũng không nhớ tới ta nhanh như vậy ,nếu là Vĩ Thi Thi giữ Phong Thần bảng, đúng thật có thể bởi vì lo lắng cho ta mà tra xét tung tích của ta , nhưng căn bản không thể nào ....các khả năng còn lại , khả năng lớn nhất , cái vụ đâm xe liên hoàn vốn rất kì lạ , ta cứu cô bé được rất nhiều điểm nhân quả , thân thế của cô bé đáng được cân nhắc , xem ra ngày mai ta phải đi đến cho nàng một chuyến .... Về phần người đó đang trong quá rượu này , nhưng trùng hợp như vậy vừa đúng lúc chúng ta gặp nhau , khả năng này chỉ chiếm khoảng chừng một , hai thành , vậy ta thử thí nghiệm đi ....

Lăng Tân đem bình lên uống một ngụm rượu . Mẹ nó chứ, tiếp theo hắn hướng quầy bar đi đến , giớ phút này quán rượu có rất nhiều người , trời bên ngoài có lẽ đã tối đen , Lăng Tân liên tục uống rượu cũng không có chú ý bây gờ là mấy giờ rồi , mắt nhìn thấy số lượng người xung quanh đang tăng nhiều , xem ra hiện tại cũng không còn sớm nữa , hắn chậm rãi đi đến quầy bar , khi đi ngang qua một đám thanh niên đang ngồi vây quanh những cô gái trẻ , thì hắn cố ý đi chậm lại .

Đám con gái này ăn mặc thật là sặc sỡ , tóc tai thì đủ loại màu sắc , trong đó mấy người đàn ông nhiều tuổi trên cánh tay có hình xăm , khuôn mặt cũng dữ tợn , vừa nhìn đã biết đám này không phải du côn thì cũng là lưu manh , mấy người con gái kia nhìn qua cũng không phải người đứng đắn , đám người kia đúng là có thể để cho hắn làm thí nghiệm , để nhìn xem trong quán rượu này có phải có người giữ mảnh Phong Thần bảng .

Lăng Tân đi tới gần thì thân thể bỗng nhiên xiêu vẹo , giống như không chịu nổi cơn say , lúc nãy hắn hét lên nhiều như vậy , người toàn mùi rượu ,hắn xiêu vẹo cứ như vậy đụng phải một người đàn ông , tóc nửa trắng nửa xanh , mà người này thì đang cười to uống rượu , bị Lăng Tân từ phía sau lưng va chạm , cả khuôn mặt nhất thời đập phải chén rượu , miệng phun ra toàn rượu , mọi người xung quanh bàn rượu nhất thời đều ngây ngẩn ra , tiếp theo người nam tử bị Lăng Tân đụng đứng lên túm lấy áo hắn .

- Được rồi , được rồi , xin lỗi , dưới chân bị ...

Lăng Tân ca lăm nói xong , trên người hắn có mùi rượu , ngửi qua đúng là tửu quỷ thứ thiệt , nhưng người kia không khách khí , một quyền đấm vào mặt Lăng Tân, đem Lăng Tân hung hăng đánh ngã trên mặt đất .

- Được rồi ? Xin lỗi ? Con mẹ mài , ngươi có biết lão tử là ai không ? Dám đến gây sự với Tứ ca ta , hôm nay ông cho ngươi làm phế nhân vào làm bạn với bệnh viện , để cho người biết viết tên của Tứ ca ta .

Nam tử này vẻ mặt đỏ lên, vừa rồi hắn phun rượu ra một ít phóng lên cô gái trước mặt thật mất hết phong độ , hơn nữa lại còn phun tới nam tử có cái hình xăm trên người , khi nhìn thấy vẻ mặt của nam tử kia hơi tái nhợt , thì trên mặt càng thêm tức giận , hắn hung hắng đá lên bụng Lăng Tân vài cái , đưa tay thuận tiện cầm lấy chai rượu , hướng tới sau gáy Lăng Tân đập xuống .

Tên hình xăm nam tử mặt hơi hơi nhíu lại , nói :

- Tiểu Tứ , đủ rồi , đánh hắn một trận là được rồi , không cần phải gây ra phiền phức , một tên tửu quỷ mà thôi ...

Nói xong liền ngăn cảm hắn đập vào gáy của Lăng Tân .

Lại không nghĩ rằng Lăng Tân té trên mặt đất hai chân " vô ý " đá vào trên đùi Tiểu Tứ , làm Tiểu Tứ không đề phòng ngã lăn ra đất , bình rượu kia cũng rơi vào trên người hình xăm nam tử , rượu rót đầy vào người hắn , trong nhất thời mọi người đều im lặng , mà hình xăm nam tử kia thì tức giận , một cái bạt tai vào mặt Tiểu Tứ , tiếp theo hắn vọt tới trước mặt Lăng Tân , một đá , hai đá cứ thế nhắm đầu Lăng Tân mà đá vào , thế này còn chưa đã , hắn một đưa vào ngực .

Hai người nam tử khác vội vàng kéo hắn ra , hướng xung quanh nhìn , phát hiện người xung quanh đều im lặng nhìn hắn , lúc này hắn mới thấp giọng nói :

- Không nên ở chỗ này , bắt hắn , kéo ra ngoài ngõ hẽm phía sau .

Nói xong , hắn và tên còn lại cùng hình xăm nam tử đi ra ngoài , còn lại mấy thằng đàn em ở lại thanh toán , sau đó nâng Lăng Tân cùng đi ra ngoài , mấy cô gái kia phản ứng cũng thật nhanh , các nàng không nghĩ ngợi đi theo sau đám người này ra ngoài ,mà nhân viên quản lý cũng không dám nói gì , rõ ràng mấy người kia rất có thế lực , thậm chí ngay cả báo cảnh sát cũng không có , mặc cho bọn hắn đem Lăng Tân đi .

- ... Không có Phong Thần bảng điều tra, nhìn xem có người kia có theo sau không rồi nói sau .

Lăng Tân toàn thân mềm nhũn như không còn sức lực , hắn cũng không mở mắt , cứ như vậy mặc cho đám người nâng hắn đi ra ngoài , ra ngoài quán bar có gió lạnh thôi qua , hắn bỗng nhiên cảm giác được cả người thật sự sảng khoái , giống như buổi sáng oi bức muốn phát tiết ra hết , trong lồng ngực chỉ còn sự im lặng , không còn cảm giác khó chịu.

Giờ phút này đám người kia vác hắn đến một con hẻm nhỏ gần đấy , tiến vào trong ngõ hẽm , đám tiểu lưu manh vứt hắn xuống rồi đánh , hắn thì đem nội lực phát ra khắp toàn thân , chỉ còn cảm thấy một chút đau nhức , trên người hắn không có tổn thương cũng không bị sưng , thậm chí một vết ứ đọng cũng không có , cứ mặc cho đám lưu manh này đánh cho đến khi , hình xăm nam tử kia bảo dừng tay hắn mới ngã nằm trên mặt đất .

- Còn không có người đến , cũng không có điểu tra Phong Thần bảng, dựa theo thời gian đi lúc nãy , nơi này cách quán bar mấy phút đồng hồ , kế bên quá hẻo lánh , người nọ nếu không phải luôn luôn ở trong ngõ hẻm , cũng chỉ có thể dùng Phong Thần bảng tra ra vị trí của ta , trừ phi là người giữ mảnh Phong Thần bảng căn bản không biết tác dụng của điểm nhân quả , bằng không hắn nhất định sẽ tới cứu ta, dù sao cứu lại một mạng người sẽ được điểm nhân quả , không thể nghi ngờ là ảnh hưởng tới người khác tình huống đạt được điểm nhân quả nhiều nhất ,... Cứu ta một mạng , khuyên bảo giải thích với những người còn lại , cái này ít nhất cũng phải mấy trăm điểm , hơn nữa còn có thể điều tra ta ....

- Cho nên , lúc này vẫn không có người đến , cũng tức là không có ai trong quán rượu giữ Phong Thần bảng , xác suất này đã hơn tám thành .

Lăng Tân trong lòng rõ ràng, đồng thời hắn cũng nghe hình xăm nam tử gọi đàn em nâng hắn lên , hắn hơi hơi mở mắt . thế nhưng chứng kiến hình xăm nam tử từ trong lòng ngực cầm ra một con mã tấu Thụy Sĩ , cũng không dài , so với chùy thủ bình thường dài hơn một tí , nam tử này cứ như vậy cầm con mã tấu Thụy Sĩ nhìn hắn .

- Tiểu tử chúng ta vốn không thù , nhưng mà ai bảo ngươi không có mắt đụng vào ? Đây là ông dạy bảo người một tí , ca ca cũng không ... Mẹ nó chứ , phế ngươi một bàn tay thôi ...

Hình xăm nam tử cứ thế nói , sau khi hắn nói xong , hắn nâng mã tấu lên dĩ liên là đâm tới Lăng Tân .

Lăng Tân một tay vừa động , bẻ tay một tên tiểu lưu manh , tiếp theo túm được cổ tay tên cầm mã tấu .

- Bằng hữu , cho qua đi ? Lúc nãy đụng vào các ngươi quả thật là ta không nên , vừa rồi cũng đã để cho các ngươi đánh rồi ? Phế một bàn tay của ta ? Trong lòng ngươi còn có pháp luật sao? .

Lăng Tân nhìn nam tử này liếc mắt một cái, hắn thản nhiên nói :

- Mẹ nó, ngươi giả say? Lừa gạt các anh em? Vậy càng phải phế của ngươi thêm một tay nữa , pháp luật ? Thực lực của ta chính là pháp luật, tiền tài chính là pháp luật, con mẹ nó ngươi còn dám cùng ta đàm đạo pháp luật? Lão tử....

Nam tử có hình xăm trước tiên ngẩn người ra , hắn không nghĩ một người đang hôn mê bất tỉnh lại đột nhiên tĩnh lại , nhưng mà liền bắt lấy cổ tay của hắn , người này khí thế hung ác , cũng không quan tâm cổ tay của mình, giơ chân lên liền hướng chỗ hạ thân của Lăng Tân đá vào , chung quanh mấy người sửng sốt một chút, cũng đồng thời lao vào đánh Lăng Tân .

- .... Thiện ác tất có báo, hôm nay nếu như ta là người mình thường , thì đã mất nửa cái mạng trên tay các ngươi , rất có thể sẽ biến thành tàn phế , ... cũng tốt , coi như đây chính là việc thiện ác đầu tiên do ta báo đi .

Lăng Tân thần sắc lạnh lùng, hắn cũng không phải là thiện nam tín nữ , từ nhỏ trong lòng hăn đã có một loại cảm giác không nói nên lời , coi thương nhân tính cùng mạng người , nhưng cũng theo năm tháng năm dần dần lớn mà giảm đi , hơn nữa hắn từ nhỏ đã mơ được giống như hiệp khách , càng làm cho hắn đối với thiện ác có nhận thức , giờ phút này hắn thấy đám người hung ác dị thường , trong lòng hắn sự hung ác cũng bạo phát , trên người nội lực vận hành toàn thân, tốc độ cùng lực lượng vượt xa mấy tên côn đồ này không biết bao nhiêu lần , khi một cước của hình xăm nam tử đá đến , hắn buông cổ tay đang cầm mã tấu kia ra , hai tay bắt lấy cái chân , tiếp theo dùng sức vặn , chi nghe ba tiếng vang giòn , chân của hình xăm nam tử đã bị vặn gãy từ trên , mà hắn lại càng không ngừng, dưới chân dùng sức một bước, thừa dịp hình xăm nam tử còn không có ngã mạnh mẽ xông lên phía trước nhấc lên cổ của hắn, ngắn ngủn một hai giây hắn lấy mã tấu đem tay của hình xăm nam tử phế đi ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.