Doãn Ninh cảm thấy không gian quá ngột ngạt, thật không muốn ở lại nơi này thêm... Khánh Dạ Tước buông lỏng bàn tay ra : Tôi đi đây, em có đói thì nhờ má Lưu làm cho em. Còn nữa, không được ra ngoài
Anh xoay người đi, ánh mắt liếc cô như con sói dữ sắp giơ vuốt. Thẩm Đan Nghi tiến tới đẩy cánh tay Ninh Ninh : Tốt nhất cô nên biết điều một chút, anh ấy chẳng xem cô ra gì đâu
Đế Cảnh Hoa Mỹ,
Thân Hạo Thiên hôm nay sức lực đã bình phục hoàn toàn, trong đầu anh chỉ có hình bóng Ninh Ninh bảo bối. Vừa thức dậy, đã nhìn thấy Diệp Linh Yến ngồi trên ghế sofa. Cô làm gì ở đây?
Diệp Linh Yến giật mình, cô thật không ngờ anh có thể bình phục nhanh như vậy, Anh tỉnh rồi? Xem kìa, sắc mặt anh tốt lên nhiều rồi
Thân Hạo Thiên lạnh nhạt: Ừm. Cô đừng tới nhà tôi nữa, còn chìa khóa của tôi, đừng tùy tiện lấy
Diệp Linh Yến đỏ hoe mắt, rút chìa khóa trong túi ra thảy xuống đất : Tôi đi! Anh suốt ngày chỉ biết đến Tống Doãn Ninh. Rốt cuộc cô ta cũng lên giường với người khác, anh còn chờ mong cái gì? Cái gì hả?......
Anh đang chờ cái gì vậy? Một câu chuyện trong cổ tích ư?
Reng Reng reng!!!!
Alo! Thân Tổng, giám đốc Cố muốn hẹn gặp ngày tối nay ở nhà hàng Trường Tín
......
Sau khi tắm xong, Doãn Ninh cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hmm, tối nay mình ăn gì đây ? Hay là, đi nhà hàng một bữa xem
Tuệ Nhi! Cậu rảnh không?.......