Chiều chủ nhật, Doãn Ninh lái chiếc xe Thân Hạo Thiên tặng cho cô đến trung tâm thương mại mua ít quần áo. Trên người cô mặc một bộ váy trắng thanh nhã, tóc xoăn xõa tự nhiên, gương mặt trang điểm nhẹ càng làm tăng thêm nét xinh đẹp động lòng người. Bước chân thanh thản nhẹ nhàng vào khu thương mại.
Bãi đỗ xe,
Khánh Dạ Tước:''Cậu chắc không, cô ấy ở đây!''
''Tước, chắc chắn''.
Khánh Dạ Tước nhếch môi cười, đưa tay vuốt mái tóc rượu đỏ, sau đó lái xe đậu vào bãi. Xem ra, nếu cô thật sự ở đây, anh lại có thể bắt cô về. Không lẽ một cô gái nhỏ nhắn như vậy anh lại không chống đối nổi. Nghĩ vậy, anh liền nhanh chóng đi vào trong trung tâm. Các cô gái xung quanh nhìn thấy anh cũng muốn nhảy dựng lên, người đàn ông anh tuấn sang trọng và lạnh lùng khiến họ chịu không nổi.
Lúc này, Doãn Ninh đang chăm chú xem quần áo, nhưng vì bộ quần áo ấy quá lớn nên cô quyết định đi ra khỏi tiệm đó. Sắp tới sinh nhật của Hạo Thiên, cô nhất định sẽ tặng cho anh món quà hoàn hảo.
Trong lòng Khánh Dạ Tước lâng lâng khó tả, mới xa cô một tuần nhưng anh như không nhịn được. Hàng đêm hàng giờ anh đều nhớ tới dáng vẻ của cô, giọng nói của cô, tất cả thuộc về cô. Nếu bắt được cô, anh khẳng định sẽ không buông cô ra, bất cứ giá nào.
Một cô nhân viên từ cửa tiệm mang tên PERFECTION đi ra, vừa nhìn thấy cô liền nghĩ đây là một cô gái giàu có thanh nhã,:''Vị tiểu thư này, xin mời ghé vào cửa tiệm của chúng tôi''.
Doãn Ninh nhìn tên cửa tiệm:''Ừm, nơi này rất phù hợp với thứ mà tôi cần''. Nói rồi cô nở nụ cười tươi tắn nhẹ nhàng rồi đi vào trong. Cô nhân viên nét mặt ngưỡng mộ:''sao có thể có người xinh đẹp trắng trẻo như vậy, ôi, nhìn mình xem!''
Anh đang đi xung quanh, thật không biết cô đang ở đâu, trong lòng đang rối bời bỗng nhìn thấy cô nhân viên của tiệm Perfection đi ngang qua, hình như cô ta đang nói chuyện điện thoại:''Alo, Hứa Thâm, nói cho cậu biết lúc nãy mình gặp một cô gái rất xinh đẹp, tóc xoăn nhẹ, nước da trắng trẻo''.
Bước chân muốn lướt qua của anh chậm lại, anh quay ngược đầu đuổi theo cô nhân viên:''Cô kia, cô gái cô đang nói tới đang ở đâu?''
Cô nhân viên hơi giật mình:''A, anh là ai?''
Khánh Dạ Tước thấy phiền:''Mặc kệ tôi là ai, chỉ cần nói cho tôi biết cô ấy ở đâu!'
Cô nhân viên hơi sợ:''À, trong cửa hiệu PERFECTION, đi thẳng quẹo phải là tới''.
Vừa nghe xong 2 giây, anh liền giật người chạy thẳng đi, trông rất gấp gáp.
Uổng cho vẻ ngoài xuất chúng, xem ra tính tình cũng chẳng ra gì''.
....
Doãn Ninh đang chăm chú nhìn quần áo, xem ra cô đã chọn được bộ hợp ý. Cô đưa miệng cười nhẹ nhàng:''Hi, chắc chắn anh yêu sẽ thích''.
Phía sau lưng cô, hơi thở nhẹ nhàng nóng bỏng truyền đến, Một người nào đó cảm thấy hơi đau lòng, anh yêu là tên kia à? Có bao giờ cô nhớ tới anh dù chỉ là một chút, chắc là chưa!
Một khắc, anh liền xoay người cô lại, một nụ hôn thật cuồng dã giáng xuống
Ưm, ...buô...
Khánh Dạ Tước cảm thấy hài lòng:''Anh yêu đây''.
Cô giật nảy mình:''Khánh Dạ Tước, anh làm gì ở đây, buông tôi ra.''
Anh không vui đưa hai tay giữ cô lại:''Anh là cố tình đến đây tìm em, xem ra mấy ngày nay em sống rất tốt rất vui vẻ.''
Cô hất cằm:''Tất nhiên rồi, anh là cái gì mà nếu không có anh thì tôi không vui?''
Nghe lời nói của cô dường như có ngàn mũi kim đâm vào tim, anh không muốn nói nhiều liền đem cô áp chặt vào ngực:''Anh không nghĩ em có thể nhẫn tâm như thế. Ninh Ninh, anh yêu em, em li hôn với hắn, cái gì anh cũng cho em, dù là mạng sống''.
Cô cảm thấy phiền phức:''Anh bao nhiêu tuổi rồi mà sến lụa quá vậy!''
''Anh 28, sao ? Chê anh già à!''
Doãn Ninh cảm thấy buồn nôn:''Anh tới đây dẫn bạn gái đi chơi à, đi đi, tôi không rảnh nói chuyện với anh, tôi còn phải chuẩn bị quà sinh nhật cho chồng.''
Khánh Dạ Tước thật sự tức giận:''Ninh Ninh, chồng sao? Để tôi cho em biết ai là chồng em!''
Nói rồi anh ẵm ngang cô đi ra khỏi trung tâm thương mại dưới con mắt của rất nhiều người
''Tên điên này, anh bỏ tôi xuống''
''Em la đi, chửi đi, anh quyết không bỏ em xuống''.
.......
Trên đường về biệt thự của anh, lòng cô buồn bực không yên:''Anh dừng xe thả tôi xuống mau''
Khánh Dạ Tước chỉ cười:''Cái gì mà chồng, là anh yêu, mẹ nó đều bỏ hết đi, chỉ có Tước, Tước là của em''. Anh cố ý nhấn mạnh:''mãi mãi''.
Cô thật muốn ói:''Tôi không muốn nghe''.
''Không muốn nghe cũng phải nghe, nghe suốt kiếp''.
...
Hoàng Thất Li Hương,
Cơn giận trong anh vốn giảm đi phần nào nhưng khi nhìn thấy cô giãy giụa kịch liệt, anh liền tức giận.
Doãn Ninh vung chân, không choa nh ôm ngang đi vào trong:''Cầu xin anh, tha cho tôi''.
'Không''
''Doãn Ninh, em đẹp quá!''
''Tôi nghĩ anh nói câu này nhiều với nhiều người khác rồi''.
Anh nghĩ cô đang ghen, liền cười vui vẻ:'' Anh chưa từng, anh thề''
Nói rồi anh ẵm cô nhẹ nhàng bế lên giường lớn
Cô hốt hoảng:''Anh...tên cặn bã này...lúc nào cũng chỉ nghĩ những chuyện này''
Khánh Dạ Tước cười gian tà:''Là đàn ông phải như vậy, em xem, anh thật sự điên vì em, ngoan, cởi đi''
Anh đưa tay xé toạt quần áo của cô....