Vợ Hiền Bãi Công

Chương 6: Chương 6




Buổi sáng hôm sau, Trác Diệu Bang trước khi đi làm lái xe đi đến chỗ ở của Lương Nhược Duy.

"Sao anh lại tới đây?" Cô mở cửa, một mặt nhìn anh kỳ quái, thời gian này anh không ở công ty, nên ở trên đường tới công ty mới đúng.

Ai! Cô lại nhớ kỹ thời gian nghỉ ngơi của anh làm gì chứ. . . . . .

"Cám ơn em ngày hôm qua đã giúp anh sửa sang lại tủ quần áo." Anh dáng vẻ nhẹ nhàng, tươi cười đẹp trai, cả người sảng khoái tinh thần rất giống như ở trên quảng cáo kem đánh răng.

Bộ dạng thần thái toả sáng này thật sự đẹp trai làm cho cô nghiến răng, hận sáng sớm anh làm gì mà chạy đến "cản trở" mắt của cô, làm cho cô chậm chạp không thể quên được từng chút từng chút của anh, không thoát khỏi tình cảnh mê luyến anh.

"Em muốn lấy vài thứ, thuận tiện sắp xếp một chút. Về sau không cần lại gọi điện thoại đến làm phiền em, chúng ta đã ở riêng rồi." Cô xụ mặt nhấn mạnh, ngày hôm qua trở về cũng không phải vì anh, giữa hai người cũng sẽ không thể lại có chuyện xuất hiện cùng một lúc.

Anh không tiếp lời, chỉ mỉm cười.

"Không có việc gì chứ?" Cô chuẩn bị đóng cửa, không nghĩ đến việc nhỏ như hạt vừng cũng làm phiền được anh đến đây một chuyến, chuyện này cũng không giống tác phong làm việc tranh thủ thời gian của người bận rộn như anh. "Thật ra anh đến là vì một chuyện rất quan trọng khác."

"Cái gì?"

"Hôn em." Anh ôm cô vào lòng, đột nhiên ngăn chặn đôi môi đang kinh hô của cô, nhấm nháp mùi vị làm anh hoài niệm, làm chuyện anh đã sớm muốn làm.

Trước khi đi làm cùng cô hôn tạm biệt trước cửa, đối với anh trong quá khứ mà nói là loại phóng túng, nhưng anh ở hiện tại lại hưởng thụ đầy đủ loại này có thể thành thật với cảm giác của bản thân, không cần phải lúc nào cũng cân nhắc đến các loại khả năng làm cho nảy sinh nguy cơ làm quan hệ mất cân bằng nữa, Ngay cả hôn cô cũng có thể hôn rất tận hứng. . . . . .

Anh không hề do dự một chút nào, trực tiếp dùng cách thức nóng bỏng chiếm lĩnh cánh môi non mềm của cô, quấn quít lấy cái lưỡi đang sững sờ của cô, nếm thấy trong miệng cô có vị ngọt của mứt dâu, vị này thật sự là còn ngon miệng hơn khi bôi ở trên bánh mì.

Cô ở kinh ngạc trung bị anh hôn đến điên đảo, tâm thần hỗn loạn, giống như bỗng chốc ngã vào một không gian rất không chân thật, trước muốn chống lại anh, ý thức hoảng loạn đã bị hơi thở sở mê hoặc quen thuộc này, hơn nữa anh không để lại không gian mà kịch liệt xâm lược. . . . . .

Cô không có chỗ có thể trốn, thân thể đáp lại anh thật tự nhiên, thối quen phối hợp từng yêu cầu của anh, tùy theo hô hấp của anh, cho đến khi thật sự choáng váng đầu óc không theo kịp sự cuồng loạn này, một chút sức mạnh thở gấp cũng không có. . . . . .

Anh nới ra môi lưỡi dây dưa, vừa lòng khẽ vuốt cánh môi đỏ mọng kiều diễm ướt át cảu cô, đôi môi đẹp đẽ khẽ nhếch, cảm thấy trong lòng có bộ phận được thỏa mãn rồi.

"Anh thích mứt dâu tây."

Cô bừng tỉnh! Đầy mặt ửng hồng, bỗng chốc che miệng, bỗng chốc sờ mặt, lúc này sắc mặt cũng không khác biệt lắm so với dâu tây, không nghĩ tới anh sẽ ở giữa ban ngày ban mặt mà cường hôn cô —— được rồi, cô thừa nhận bản thân không có gì chống đối, nhưng mà cô cũng không có đồng ý để cho anh hôn a! Làm cái gì chứ. . . . . .

Thổ phỉ! Chuyện này đến cùng là cái gì?!

Lương Nhược Duy ngây ra như phỗng nhìn dáng vẻ người đàn ông kia lại có thể làm ra một bộ dáng như mới từ trong nhà đi ra, còn mỉm cười nói hẹn gặp lại với cô! Ai muốn cùng anh gặp lại, bọn họ rõ ràng đã ở riêng rồi. . . . . .

"Bạn trai của cô à?" Nội tâm reo hò của cô bị đánh gãy, quay đầu nhìn thấy nữ hàng xóm cũng đang định ra ngoài đi làm.

Đáng xấu hổ ! Nhìn vẻ mặt hiểu rõ tươi cười của đối phương, cô chỉ hận bản thân sẽ không vô hình, cũng không thể khoan cái lỗ mà chui xuống ——

"Đúng. . . .

"Vâng…” Hôn cũng đã hôn, lại không thể nói dối không biết, cô đành phải nhận anh làm bạn trai, bằng không nói là chồng, không cùng ở chung dường như rất kỳ quái, nhưng nói là chồng trước lại càng dễ dàng làm cho người ta bàn tán.

Cô xấu hổ nghĩ quan hệ nửa vời của hai người, nhắc nhở nhất định phải nhanh chóng bình phục tâm tình, làm ra một kết thúc rành mạch mới được.

Buổi sáng thứ hai của cuộc sống mới, suy nghĩ của Lương Nhược Duy vẫn là bị tên Trác Diệu Bang chán ghét kia biến thành rối tung rối mù, không an tĩnh được…

Rốt cuộc anh lại chạy đến hôn cô làm cái gì!

Cuộc sống bận rộn làm cho cô không chú ý và lãng quên, Lương Nhược Duy bắt đầu đi làm sau hơn một tuần lễ, trong đầu muốn lấp đầy nhiều tin tức, cơ hội nghĩ đến người đàn ông kia cũng không có, hơn nữa mấy ngày nay Trác Diệu Bang thật sự không có tung tích, ngoài việc gọi điện thoại cho cô vào ngày đầu tiên đi làm thì cũng không xuất hiện nữa, quả thật khiến tâm tình của cô bình tĩnh không ít.

Chỉ là tĩnh thì tĩnh, nhưng cách vui vẻ lại còn có một khoảng cách rất xa, trước mặt người khác cô chỉ có thể cười ha ha như thường, nhưng thời điểm chỉ có một mình thì cạn sạch sức lực, làm chuyện gì đều mệt mỏi. Nhìn điện thoại không có chút tin tức nào, trong lòng cô lại cảm thấy rất trống rỗng, rất thất vọng, không tự giác sẽ nhớ tới người đàn ông đã tin nhầm, yêu nhầm kia.

Nhớ anh làm gì chứ?

Đừng suy nghĩ nữa!

Cô tự hỏi tự đáp trong lòng mấy trăm lần, vẫn là không có biện pháp có thể khống chế thành công hình ảnh trong đầu óc, nhưng may mắn là, khi nghĩ đến trái tim của anh, có vẻ không đau đớn, chỉ là vẫn buồn khổ như cũ. Chẳng qua sự tin tưởng của cô chỉ cần thời gian dài một chút, cô nhất định có thể đem người đàn ông kia đuổi đi triệt để, để trái tim của bản thân hoàn toàn thanh thản.

Chỉ cần anh đừng xuất hiện trước mắt cô nữa!

“Anh…” Hôm nay cô tan tầm, vừa đi ra công ty thì gặp được Trác Diệu Bang, biểu cảm có chút giật mình.

“Anh đến đón em đi ăn cơm, chúc mừng em tìm được công việc.” Anh biết cô muốn hỏi điều gì.

Lương Nhược Duy thấy trên mặt anh nở một nụ cười ấm áp, suýt chút nữa lại làm cô quên mất lúc này chính là mùa đông, nhưng mà ánh mắt tò mò của đồng nghiệp nam bên cạnh nhắc nhở hiện tại không phải là lúc cô nên ngẩn người.

“Thật ngại quá, xin đợi tôi một chút.” Cô nói một tiếng với đồng nghiệp, lôi kéo Trác Diệu Bang sang một bên.

“Hôm nay em sẽ đi liên hoan cùng với đồng nghiệp, hơn nữa cũng không cần anh giúp em chúc mừng.” Cô không nhớ rõ từ khi nào anh lại chủ động thay cô chúc mừng rồi. Thường là đến lúc cô mở miệng, anh cũng không nhất định rảnh rỗi mà phối hợp, bây giờ đột nhiên như vậy làm cho cô cảm thấy rất không quen, cô không muốn lại tăng thêm càng nhiều kí ức có liên quan đến anh.

“Đi với anh ta?” Trác Diệu Bang yên lặng đáng giá người đàn ông đang đứng phía xa xa liên tục nhìn về phía này, ngữ khí không tốt.

Anh mới đi công tác vài ngày mà thôi, bên người cô lập tức có thêm Hộ Hoa Sứ Giả? Như vậy sao được! Xem ra cũng muốn điều tra nhân viên của công ty này một chút…

“Em đi cùng xe với anh ấy rất tiện… Anh không cần nhìn chằm chằm vào người khác như vậy, không quá lễ phép.” Cô nhỏ giọng nhắc nhở, phát hiện tầm mắt của anh lưu lại đã lâu, biểu cảm cũng không thân thiện chút nào, thật sự không giống như hiểu biết của cô về anh.

Anh thu hồi tầm mắt. “Anh đưa em đi, chờ em liên hoan xong lại đi đón em.”

“Từ khi nào anh đổi sang nghề lái xe taxi rồi hả?”Sự khác thường của vị tiên sinh này thật sự là rất nghiêm trọng nha, lại có thể làm ra chuyện không cần thiết này. Thời gian của anh không phải thật quý giá sao?

“Anh không thích em tùy tiện đi cùng xe với người đàn ông khác.” Anh thẳng thắn, chỉ là không muốn nhìn vợ của mình ngồi trên xe của người đàn ông khác. Đồng nghiệp nam… Dễ gặp chuyện không may nhất chính là bạn học nam và đồng nghiệp nam rồi! Bằng không ‘lâu ngày sinh tình; những lời này là thế nào tới?

Vừa nghe chuyện này, cô cũng phát hỏa…

“Trước đây anh đi ăn cơm cùng những người phụ nữ khác có hỏi qua em vui hay không vui sao?” Đây là cái tiêu chuẩn không công bằng gì vậy, anh cho rằng cô vẫn là người phụ nữ vâng lệnh nghe theo đối với anh sao?

Trước đây bất kể cô thấy ai nói, làm cái gì, anh đều chỉ trả lời, “Ừ, hừ, nha.” Hiện tại tách ra, mới đột nhiên biểu hiện giống như rất để ý đến tình hình của cô, có phần quá kì quặc và quản quá nhiều rồi!

"Không cho phép đi theo!" Cô dùng khuôn mặt đáng yêu nói ra lời nói nghiêm khắc, quay đầu về phía người đồng nghiệp nam đang chờ đợi kia, cùng rời đi với anh ta.

"Anh ấy là ai vậy?"

"Một người bạn bình thường, anh ấy vừa khéo đi qua chỗ này. . . . . ." Cô cố ý nói như vậy, âm lượng còn vừa vặn làm cho người đàn ông phía sau nghe được.

Trác Diệu Bang nghe được "giới thiệu" của vợ, trong lòng bị đả kích cũng không nhỏ, quả thực ở trong gió lạnh bị đóng băng thành một kem que.

Anh muốn đuổi theo để tự giới thiệu "Chính danh" , thì xa xa nhìn thấy vợ quay đầu trừng ——

Anh đứng nghiêm, không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiểu rõ nếu xông lên thế này, tình cảnh này nhất định làm cho cô thật xấu hổ, hơn nữa còn sẽ nổi giận, vì thể hiện bản thân để lấy lại thành ý của cô, anh không thể để cho cô khó chịu, nếu không tình cảnh anh khẳng định sẽ càng đáng lo lắng hơn. . . . . .

Xì, không nghĩ đến cô cũng là một người phụ nữ dễ mang thù, hơn nữa còn lôi chuyện cũ ra nói lại một cách thật sự trôi chảy, nói vậy công việc mới của cô chắc là rất vui vẻ.

Nghĩ về mặt tốt, cô sẽ ghen cũng không phải chuyện xấu. Có tình, mới có dấm chua; có dấm chua, anh mới có hi vọng. . . . . .

Chẳng qua nhìn vợ mình đi cùng người khác , trong lòng vẫn là thật hộc máu.

Hơn mười giờ đêm, Lương Nhược Duy tiễn đồng nghiệp dưới tầng, về đến của nhà lôi chìa khóa ra, ấn mật mã. . . . . .

Kỳ quái? Cô ra khỏi nhà khi không tắt đèn sao?

Cô nhìn ngọn đèn bên trong phòng , đi qua cửa ra vào. . . . . .

"Tại sao lại trễ như vậy?"

"Dọa!" Cô bị âm thanh thình lình xuất hiện dọa nhảy dựng lên, cả người áp vào trên vách tường, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đàn ông đang bày ra bộ mặt xấu xa trước mắt.

"Anh vào bằng cách nào? !" Cô không phải hỏi, là rống! Bởi vì Trác Diệu Bang hoàn toàn không nên xuất hiện trong phòng khách của nhà cô.

"Anh có chìa khóa dự phòng." Anh nói chuyện đương nhiên.

"Mật mã đâu?"

"Ngày kỷ niệm kết hôn của chúng ta." Anh nhếch môi cười yếu ớt, cũng biết cô vẫn không quên được anh.

Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc này của anh, cô vừa lúng túng vừa buồn phiền, lại một lần nữa hối hận bản thân đã làm một quyết định có liên quan đến anh. Ban đầu bởi vì ở một mình, không muốn dùng chữ số có liên quan đến bản thân, mà bình thường nhớ được rõ nhất chính là tổ hợp chữ số này cùng sinh nhật của anh, không nghĩ đến lại vì như vậy bị anh thoải mái đi vào như chốn không người. . . . . .

"Trác Diệu Bang, rốt cục anh có biết ở riêng là cái gì hay không a?" Thật quá mức rồi ! Người đàn ông này dám tiến dần từng bước, tùy ý ra vào chỗ ở của cô, giống như trở thành giống như hai người còn ở cùng một chỗ.

Đến tột cùng là anh không hiểu rõ tình huống bây giờ, hay là không coi ai ra gì? !

"Biết, ở riêng có nghĩa chính là sống tách nhau ra, nhưng anh cũng nói qua việc này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm anh đối với em và quan hệ hôn nhân của chúng ta, vợ à." Anh gọi thật sự thân mật, cười đến thật vui vẻ, nhấn mạnh chân tình bản thân đối với cô không thay đổi, vững chắc không thay đổi.

Đây là người đàn ông mà cô đã quen biết sao? Tại sao bây giờ thoạt nhìn nhưng lại giống cái tự mình cảm giác quá độ tốt vô lại si hán, bộ dạng chuẩn bị muốn dây dưa với cô đến cùng! "Không đúng! Ở riêng đại diện cho tình cảm hai vợ chồng biến chất, không cách nào có thể sống chung với nhau liên tục nữa, cho nên mới cắt hết đi tất cả những thứ có liên quan đến nhau, chuẩn bị kết thúc quan hệ hôn nhân này.” Cô nói chuyện rất nặng nề, ý tứ mang chút giận dỗi, nhưng là muốn nhắc nhở sâu sắc bản thân đừng một lần nữa lâm vào ảo giác, thật vất vả mới bước ra một bước, không thể lại bị anh nói hai ba câu lừa gạt mà trở về.

Cô không nên tin kẻ lừa đảo này… Ngay từ đầu anh đã lấy cô ra làm kẻ ngu ngốc, hiện tại đừng nghĩ lại đùa bỡn cô!

Cô ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên phía trước, vươn tay~~

“Lấy chìa khóa ra.” Cô ép bản thân phải dùng giọng điệu cứng rắn, thái độ kiên quyết đối mặt với anh.

Tuy rằng lúc này vẻ mặt anh nhìn có chút bi thương, dường như đang cảm thấy khổ sở vì lời cô vừa mới nói, nhưng cô nhắc nhở bản thân không để ý, không thể mềm lòng, đừng quên người đàn ông này vốn là rất biết diễn trò, cho nên mới làm cô nghĩ lầm là bọn họ yêu nhau.

“Mau.”

Anh nhìn cô thật sâu, biết rằng bản thân không trách được cô lúc này nhẫn tâm gây sự, bởi vì là anh biến cô từ mềm mại trở nên sắc nhọn như thế, trong lòng kết một tầng băng.

Nhưng mà nghe được cô chính miệng nói ra muốn kết thúc quan hệ hôn nhân của hai người, mặc dù không có khả năng anh đồng ý, trong lòng vẫn bị ảnh hưởng, ngực cảm thấy buồn bã.

Anh không tình nguyện giao ra chìa khóa, biết chuyện này không thể thương lượng.

“Không có chìa khóa dự phòng khác chứ?” Mặc kệ nhìn thế nào, người đàn ông này hiện tại đều làm cho người ta không tin được.

“Không có, không tin em lục soát túi của anh.” Anh tự nguyện cho cô kiểm tra túi quần.

Cô lạnh lùng xem xét anh, mới không nghĩ lục soát túi của anh nha, ngộ nhỡ sờ tới nơi không nên sờ… Aizz, cô lại nghĩ lung tung cái gì! Đều là lỗi của người đàn ông này~~

“Anh có thể trở về, không tiễn.” Mau đuổi anh đi, cô có thể thanh tĩnh.

“Nhưng mà anh rất đói, có thể cơm nước xong mới trở về hay không?” Anh đột nhiên ấn tay vào bụng, ngồi vào trên sofa.

“Anh còn chưa ăn cơm?” Bây giờ cũng đã muộn rồi!

“Bởi vì phải đợi em…” Anh dùng một bộ mặt thật đáng thương nhìn cô, giọng nói có chút yếu ớt. “Vừa rồi chỉ có một mực lo lắng, đã quên ăn cơm.” Vì có thể ở lại bên cạnh cô nhiều hơn một lát, lúc này tuyệt đối không thể nói cho cô vừa rồi đợi, có bao nhiêu tức giận, bi thương binh kế mới là thượng sách, bởi vì bản tính trời cho của vợ anh là thiện lương, chính là có lòng tốt đồng cảm với kẻ yếu.

Anh mỉm cười yếu ớt, hợp với ánh mắt hơi lo lắng, quả nhiên làm cho lương tâm của cô cảm thấy có chút tội ác, không nghĩ đến anh sẽ bụng đói chờ cô tới bây giờ…

“Vậy anh mau trở về ăn nha, em lại không nấu cơm…” Trong phút chốc, khí thế hung ác của cô từ mạnh chuyển thành yếu.

“Trong nhà cũng không có cái gì ăn. Anh thấy trong tủ lạnh của em có đồ ăn thừa, anh ăn cái đó cũng tốt rồi.” Anh nói xong thì đi tới tủ lạnh, mang sang hai đĩa thức ăn thừa.

Cô còn chưa có nghĩ đến muốn trách anh lật lung tung tủ lạnh của cô, đã theo bản năng lo lắng cho dạ dày của anh.

“Thời tiết lạnh như thế, sao có thể ăn đồ cũ đó?” Cô lấy đi cái đĩa trong tay anh, để chúng vào trong lò vi ba đun nóng trước.

“Không quan trọng, anh không sợ lạnh.” Trên miệng anh nói như vậy, nhưng mà trên mặt tươi cười thật vui vẻ.

Cô quay đầu, anh lập tức thu hồi ý cười, thay một bộ mặt thật ấm áp vẻ cảm ơn.

Cô nhìn người đàn ông ở bên cạnh bàn ăn cẩn thận dọn xong bát đũa kia, trong lòng cảm thấy thật phức tạp, nghĩ đến trước kia giúp anh làm một bàn đồ ăn nóng hầm hập, anh giống như cũng không hãnh diện như vậy, hơn nữa thường lỡ hẹn với cô, làm cho cô ăn cơm một mình. Nhưng hiện tại là chờ hai đĩa thức ăn thừa được đun nóng lại lộ ra vẻ mặt chờ mong.

Cô giận anh vì sao trước đây không hiểu, không quý trọng việc cô chờ anh, cũng giận anh hoàn toàn không nên lại xuất hiện ở trong này. Nhưng về phương diện khác… Cô cũng lại có chút vui vẻ ở trong lòng, bởi vì không nhìn thấy cuộc sống của anh thì thật sự rất đau khổ, thực ra cô thích ứng có chút vất vả…

“Trong tủ lạnh còn có cơm dư, giúp anh làm cơm rang trứng được không?” Xem, xem, trong lòng cô lại có thêm chút không đành lòng, cảm thấy anh ăn hai đĩa thức ăn nhỏ chắc là sẽ không no.”

“Được, anh giúp em đánh trứng.” Anh vui mừng quá đỗi, tự nguyện hỗ trợ, bởi vì vậy lại có thể có thêm một chút thời gian ở chung với cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.