Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 294: Chương 294: Ngô Chính lại diễn xuất




Bất quá sở tác sở vi của hắn lại không qua mắt được Khu Ni Cơ. Hướng theo một thoáng ánh mắt của Đình Phàm nhìn về phía Ngô Chính, Khu Ni Cơ chậm rãi từng bước đi về phía đó, đồng thời phát ra khí thế bức người của mình.

Đám người thôn dân chịu phải áp lực kinh nhân đàn áp tinh thần, ai nấy đều kinh hoảng sợ hãi không thôi, hai tay bấu víu vào y phục, cúi vập đầu nhìn xuống mũi chân thậm chí không dám có nửa phần hơi ngẩng lên.

Trông thấy cảnh này, Ngô Chính không khỏi dở khóc dở cười, đành phải giả vờ giả vịt mà làm theo đám người này. So với những người thôn dân, thần sắc của hắn càng nhợt nhạt xanh xao, tựa hồ là đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía không có nửa điểm chống cự.

Nói về trình độ diễn xuất, từ lâu Ngô Chính đã đạt đến thành tựu minh tinh điện ảnh của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể dùng ba từ “diễn như thật” để miêu tả về cử chỉ và biểu cảm của hắn lúc này.

Nhìn lướt qua đám người thôn dân sợ hãi tụm lại với nhau, Khu Ni Cơ không phát giác được điều gì bất thường, có phần cảm thấy hơi thất vọng.

“Là ta quá đa nghi chăng!?”

Khu Ni Cơ thầm nghĩ.

Lại quan sát thêm một lượt, bỗng nhiên ánh mắt phụ nhân dừng lại trên người một tên thiếu niên.

Biểu hiện của thiếu niên không có gì quá khác biệt, thậm chí là rất mờ nhạt không đáng chú ý. Thế nhưng bề ngoài của hắn lại đặc biệt khác xa với những thôn dân nơi này. Da dẻ hắn trắng trẻo hồng hào đến cả nữ nhân cũng phải thèm muốn bộ da này, còn có mái tóc ngắn ngủn không cần phải búi lên như nam nhi thời đại này cũng để Khu Ni Cơ dấy lên nghi hoặc trong tâm.

“Ngươi, nói cho ta biết, hắn là ai?”

Khu Ni Cơ tinh ý ra lệnh cho một thôn nữ lẫn trong đám người.

Thôn nữ này là người biểu hiện kinh hãi nhất trong tất cả những người ở đây, nghe được giọng điệu uy hiếp nhắm về phía mình, liền thất thố giật thót đến run rẫy tay chân.

“Tiểu, tiểu nữ, chỉ, biết rằng, hắn được đoàn trưởng, thợ săn, cứu về...”

Thôn nữ run giọng ấp a ấp úng nói.

“Không xong rồi, chết tiệt!”

Nghe qua thôn nữ trả lời, tâm tình Đình Phàm càng thêm tán loạn, âm thầm hét lên trong đầu.

Bất chợt, mục nhãn Khu Ni Cơ trở nên lăng lệ khôn cùng, chậm rãi quay đầu liếc qua Ngô Chính.

Dường như cảm nhận được ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình, Ngô Chính kinh hồn lảo đảo thối lùi về sau, toàn thân run rẫy đến không thể kiểm soát, té ngã ngồi bệt dưới mặt đất mới có thể ổn định lại thân hình.

Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy thần sắc lạnh như băng của Khu Ni Cơ, liền thụt đầu vào cổ, tay ôm lên đầu, cả người co quắp lại y hệ như con cuốn chiếu, còn nhu nhược hèn nhát hơn cả thôn nữ vừa rồi.

Những người khác sợ họa dấn thân, đồng loạt xa lánh Ngô Chính hết mức có thể. Chẳng mấy chốc nơi đám người tụm lại với nhau bây giờ chỉ còn Ngô Chính một mình trơ trọi.

Trông thấy cảnh này, Khu Ni Cơ khinh thường không thôi. Ngô Chính thân làm nam nhi, ấy vậy mà lá gan so với nữ nhi còn thua kém một trời một vực. Bất quá điều này lại để Khu Ni giảm bớt nghi ngờ phần nào, cho rằng hắn chỉ là một tên công tử phú gia quần là áo lượt nào đó, tình cờ gặp phải hoạn nạn mà lưu lạc đến tận nơi đây.

“Tiểu tử, ngươi không phải là người trong thôn?”

Khu Ni Cơ ánh mắt vô thần nhìn xuống chất vấn.

“Ta, ta không phải, ta không liên quan... ngươi đừng, đừng làm hại ta...”

Ngô Chính nghẹn ngào như muốn khóc, nài nỉ van xin.

Nói xong, trông thấy ánh mắt sắc bén của Khu Ni Cơ lăm lăm nhìn thẳng vào mình mà tra xét, hắn lại thụt đầu vào cổ co quắp như con cuốn chiếu, thể hiện bộ mặt tiểu nhân vô tích sự của mình.

Mắt thấy bộ dáng Ngô Chính bất chấp sĩ diện cầu sinh, Diêu Tắc xì một tiếng khinh miệt nói:

“Đừng tốn thời gian, để hắn mau cút đi thôi, càng nhìn càng chướng mắt ta.”

“Đúng là ngộ nhân không thục, được ta hảo tâm dạy dỗ một phen vẫn còn giữ lấy cái điệu bộ cao cao tại thượng này, quả thực là dụng tâm lương khổ rồi.”

Nghĩ là vậy nhưng nội tâm Ngô Chính rất hả hê khoái chí. Hắn còn ước gì địch nhân trên thế gian ai nấy đều hậu tri hậu giác như Diêu Tắc, nếu được như vậy thì đỡ phải tổn hao rất nhiều tâm sức của hắn.

Nghe vậy, nghi hoặc trong lòng Khu Ni Cơ đối với Ngô Chính đã không còn, liền dời ánh mắt đi nơi khác khẽ phất tay, ngụ ý là bảo Ngô Chính “cút đi thôi”.

Hiển nhiên Ngô Chính rất vui lòng được “cút”, liền nhanh như thố vắt giò lên cổ mà chạy, phóng vào đám người thôn dân đang tụm lại, lẫn trốn vào trung tâm.

(Ngộ nhân không thục: không có mắt nhìn người, hậu tri hậu giác: đần độn ngu ngốc, thố: con thỏ.)

Bên kia đường, Đình Phàm thấy vậy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng khâm phục kỹ năng diễn xuất của Ngô Chính phi thường lợi hại. Mới đó trong lúc trò chuyện với Đình Phàm, thần thái Ngô Chính vân đạm phong khinh như thể trên đời này không có chuyện gì làm khó được hắn, để Đình Phàm cảm thấy rất đáng tin cậy. Nguyên lai Ngô Chính là có cơ sở để tự tin như vậy, diễn xuất mười phần như thật của hắn quả thực không thể chê vào đâu.

Không để tâm đến Đình Phàm và Ngô Chính nữa, Khu Ni Cơ trong tâm thất vọng vô cùng. Ba người bọn họ thân mang nhiệm vụ trọng đại, bây giờ không những không bắt giữ được Đại Ỷ Ti lại còn đánh mất cả Thánh Hỏa Lệnh, một khi tay trắng trở về khó nói sẽ bị trách phạt nặng nề, thậm chí là bị buộc vào tử tội.

Tình cảnh mấy người sứ giả Minh giáo Ba Tư lúc bấy giờ đã không còn đường lùi, ba người âm thầm nhìn nhau trao đổi ánh mắt, dường như là đang cân nhắc quyết định một việc gì đó rất khó khăn.

Ngô Chính mỗi thời khắc đều chú tâm quan sát, liền phán đoán được ý định của ba người bọn họ, trong đầu thầm nghĩ:

“Hẳn là đang muốn bắt lấy thôn dân uy hiếp hòng khiến ta xuất đầu lộ diện!? Nếu ta xuất hiện khó nói từ nay Minh giáo Ba Tư lại có thêm một nhiệm vụ trọng yếu, chính là truy sát ta đồng thời thu hồi lại Thánh Hỏa Lệnh. Như vậy thì thật phiền toái, chi bằng sát nhân diệt khẩu!?”

Sứ giả Minh giáo Ba Tư đang cân nhắc làm chuyện mạo hiểm, Ngô Chính tương tự cũng đang cân nhắc quyết định của mình.

Một khi Ngô Chính sát nhân diệt khẩu thì không thể tránh khỏi tin tức sẽ truyền về tổng đàn Minh giáo Ba Tư, đến lúc đó thế lực này sẽ ráo riết điều tra truy sát hắn. Muốn chuyện này không xảy ra trừ phi hắn đủ nhẫn tâm để giết chết toàn bộ thôn dân trong làng, một lượt nhổ cỏ tận gốc.

Bất quá những người này không những có ân cứu mạng với hắn, còn hữu tâm để hắn lưu lại nơi này an ổn dưỡng thương. Mặc dù những việc này phần nhiều là có điểm danh vọng tác động bên trong, nhưng là Ngô Chính quả thực không thể làm những việc táng tận lương tâm này.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bất quá sở tác sở vi của hắn lại không qua mắt được Khu Ni Cơ. Hướng theo một thoáng ánh mắt của Đình Phàm nhìn về phía Ngô Chính, Khu Ni Cơ chậm rãi từng bước đi về phía đó, đồng thời phát ra khí thế bức người của mình.

Đám người thôn dân chịu phải áp lực kinh nhân đàn áp tinh thần, ai nấy đều kinh hoảng sợ hãi không thôi, hai tay bấu víu vào y phục, cúi vập đầu nhìn xuống mũi chân thậm chí không dám có nửa phần hơi ngẩng lên.

Trông thấy cảnh này, Ngô Chính không khỏi dở khóc dở cười, đành phải giả vờ giả vịt mà làm theo đám người này. So với những người thôn dân, thần sắc của hắn càng nhợt nhạt xanh xao, tựa hồ là đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía không có nửa điểm chống cự.

Nói về trình độ diễn xuất, từ lâu Ngô Chính đã đạt đến thành tựu minh tinh điện ảnh của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể dùng ba từ “diễn như thật” để miêu tả về cử chỉ và biểu cảm của hắn lúc này.

Nhìn lướt qua đám người thôn dân sợ hãi tụm lại với nhau, Khu Ni Cơ không phát giác được điều gì bất thường, có phần cảm thấy hơi thất vọng.

“Là ta quá đa nghi chăng!?”

Khu Ni Cơ thầm nghĩ.

Lại quan sát thêm một lượt, bỗng nhiên ánh mắt phụ nhân dừng lại trên người một tên thiếu niên.

Biểu hiện của thiếu niên không có gì quá khác biệt, thậm chí là rất mờ nhạt không đáng chú ý. Thế nhưng bề ngoài của hắn lại đặc biệt khác xa với những thôn dân nơi này. Da dẻ hắn trắng trẻo hồng hào đến cả nữ nhân cũng phải thèm muốn bộ da này, còn có mái tóc ngắn ngủn không cần phải búi lên như nam nhi thời đại này cũng để Khu Ni Cơ dấy lên nghi hoặc trong tâm.

“Ngươi, nói cho ta biết, hắn là ai?”

Khu Ni Cơ tinh ý ra lệnh cho một thôn nữ lẫn trong đám người.

Thôn nữ này là người biểu hiện kinh hãi nhất trong tất cả những người ở đây, nghe được giọng điệu uy hiếp nhắm về phía mình, liền thất thố giật thót đến run rẫy tay chân.

“Tiểu, tiểu nữ, chỉ, biết rằng, hắn được đoàn trưởng, thợ săn, cứu về...”

Thôn nữ run giọng ấp a ấp úng nói.

“Không xong rồi, chết tiệt!”

Nghe qua thôn nữ trả lời, tâm tình Đình Phàm càng thêm tán loạn, âm thầm hét lên trong đầu.

Bất chợt, mục nhãn Khu Ni Cơ trở nên lăng lệ khôn cùng, chậm rãi quay đầu liếc qua Ngô Chính.

Dường như cảm nhận được ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình, Ngô Chính kinh hồn lảo đảo thối lùi về sau, toàn thân run rẫy đến không thể kiểm soát, té ngã ngồi bệt dưới mặt đất mới có thể ổn định lại thân hình.

Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy thần sắc lạnh như băng của Khu Ni Cơ, liền thụt đầu vào cổ, tay ôm lên đầu, cả người co quắp lại y hệ như con cuốn chiếu, còn nhu nhược hèn nhát hơn cả thôn nữ vừa rồi.

Những người khác sợ họa dấn thân, đồng loạt xa lánh Ngô Chính hết mức có thể. Chẳng mấy chốc nơi đám người tụm lại với nhau bây giờ chỉ còn Ngô Chính một mình trơ trọi.

Trông thấy cảnh này, Khu Ni Cơ khinh thường không thôi. Ngô Chính thân làm nam nhi, ấy vậy mà lá gan so với nữ nhi còn thua kém một trời một vực. Bất quá điều này lại để Khu Ni giảm bớt nghi ngờ phần nào, cho rằng hắn chỉ là một tên công tử phú gia quần là áo lượt nào đó, tình cờ gặp phải hoạn nạn mà lưu lạc đến tận nơi đây.

“Tiểu tử, ngươi không phải là người trong thôn?”

Khu Ni Cơ ánh mắt vô thần nhìn xuống chất vấn.

“Ta, ta không phải, ta không liên quan... ngươi đừng, đừng làm hại ta...”

Ngô Chính nghẹn ngào như muốn khóc, nài nỉ van xin.

Nói xong, trông thấy ánh mắt sắc bén của Khu Ni Cơ lăm lăm nhìn thẳng vào mình mà tra xét, hắn lại thụt đầu vào cổ co quắp như con cuốn chiếu, thể hiện bộ mặt tiểu nhân vô tích sự của mình.

Mắt thấy bộ dáng Ngô Chính bất chấp sĩ diện cầu sinh, Diêu Tắc xì một tiếng khinh miệt nói:

“Đừng tốn thời gian, để hắn mau cút đi thôi, càng nhìn càng chướng mắt ta.”

“Đúng là ngộ nhân không thục, được ta hảo tâm dạy dỗ một phen vẫn còn giữ lấy cái điệu bộ cao cao tại thượng này, quả thực là dụng tâm lương khổ rồi.”

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những member của truyen cv. com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và đọc truyện này ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!

Nghĩ là vậy nhưng nội tâm Ngô Chính rất hả hê khoái chí. Hắn còn ước gì địch nhân trên thế gian ai nấy đều hậu tri hậu giác như Diêu Tắc, nếu được như vậy thì đỡ phải tổn hao rất nhiều tâm sức của hắn.

Nghe vậy, nghi hoặc trong lòng Khu Ni Cơ đối với Ngô Chính đã không còn, liền dời ánh mắt đi nơi khác khẽ phất tay, ngụ ý là bảo Ngô Chính “cút đi thôi”.

Hiển nhiên Ngô Chính rất vui lòng được “cút”, liền nhanh như thố vắt giò lên cổ mà chạy, phóng vào đám người thôn dân đang tụm lại, lẫn trốn vào trung tâm.

(Ngộ nhân không thục: không có mắt nhìn người, hậu tri hậu giác: đần độn ngu ngốc, thố: con thỏ.)

Bên kia đường, Đình Phàm thấy vậy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng khâm phục kỹ năng diễn xuất của Ngô Chính phi thường lợi hại. Mới đó trong lúc trò chuyện với Đình Phàm, thần thái Ngô Chính vân đạm phong khinh như thể trên đời này không có chuyện gì làm khó được hắn, để Đình Phàm cảm thấy rất đáng tin cậy. Nguyên lai Ngô Chính là có cơ sở để tự tin như vậy, diễn xuất mười phần như thật của hắn quả thực không thể chê vào đâu.

Không để tâm đến Đình Phàm và Ngô Chính nữa, Khu Ni Cơ trong tâm thất vọng vô cùng. Ba người bọn họ thân mang nhiệm vụ trọng đại, bây giờ không những không bắt giữ được Đại Ỷ Ti lại còn đánh mất cả Thánh Hỏa Lệnh, một khi tay trắng trở về khó nói sẽ bị trách phạt nặng nề, thậm chí là bị buộc vào tử tội.

Tình cảnh mấy người sứ giả Minh giáo Ba Tư lúc bấy giờ đã không còn đường lùi, ba người âm thầm nhìn nhau trao đổi ánh mắt, dường như là đang cân nhắc quyết định một việc gì đó rất khó khăn.

Ngô Chính mỗi thời khắc đều chú tâm quan sát, liền phán đoán được ý định của ba người bọn họ, trong đầu thầm nghĩ:

“Hẳn là đang muốn bắt lấy thôn dân uy hiếp hòng khiến ta xuất đầu lộ diện!? Nếu ta xuất hiện khó nói từ nay Minh giáo Ba Tư lại có thêm một nhiệm vụ trọng yếu, chính là truy sát ta đồng thời thu hồi lại Thánh Hỏa Lệnh. Như vậy thì thật phiền toái, chi bằng sát nhân diệt khẩu!?”

Sứ giả Minh giáo Ba Tư đang cân nhắc làm chuyện mạo hiểm, Ngô Chính tương tự cũng đang cân nhắc quyết định của mình.

Một khi Ngô Chính sát nhân diệt khẩu thì không thể tránh khỏi tin tức sẽ truyền về tổng đàn Minh giáo Ba Tư, đến lúc đó thế lực này sẽ ráo riết điều tra truy sát hắn. Muốn chuyện này không xảy ra trừ phi hắn đủ nhẫn tâm để giết chết toàn bộ thôn dân trong làng, một lượt nhổ cỏ tận gốc.

Bất quá những người này không những có ân cứu mạng với hắn, còn hữu tâm để hắn lưu lại nơi này an ổn dưỡng thương. Mặc dù những việc này phần nhiều là có điểm danh vọng tác động bên trong, nhưng là Ngô Chính quả thực không thể làm những việc táng tận lương tâm này.

-------*-*-------

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống: Mỗi ngày vào lúc 19h sẽ upload chương mới, từ 4 -> 9 chương tùy thời! Mọi người có hảo tâm nhớ vote 9 -> 10 sao để ủng hộ mình nhé, như mọi khi mình sẽ cố gắng ra chương đều đặn.

Bất quá sở tác sở vi của hắn lại không qua mắt được Khu Ni Cơ. Hướng theo một thoáng ánh mắt của Đình Phàm nhìn về phía Ngô Chính, Khu Ni Cơ chậm rãi từng bước đi về phía đó, đồng thời phát ra khí thế bức người của mình.

Đám người thôn dân chịu phải áp lực kinh nhân đàn áp tinh thần, ai nấy đều kinh hoảng sợ hãi không thôi, hai tay bấu víu vào y phục, cúi vập đầu nhìn xuống mũi chân thậm chí không dám có nửa phần hơi ngẩng lên.

Trông thấy cảnh này, Ngô Chính không khỏi dở khóc dở cười, đành phải giả vờ giả vịt mà làm theo đám người này. So với những người thôn dân, thần sắc của hắn càng nhợt nhạt xanh xao, tựa hồ là đã bị dọa đến kinh hồn bạt vía không có nửa điểm chống cự.

Nói về trình độ diễn xuất, từ lâu Ngô Chính đã đạt đến thành tựu minh tinh điện ảnh của thế kỷ hai mươi mốt, chỉ có thể dùng ba từ “diễn như thật” để miêu tả về cử chỉ và biểu cảm của hắn lúc này.

Nhìn lướt qua đám người thôn dân sợ hãi tụm lại với nhau, Khu Ni Cơ không phát giác được điều gì bất thường, có phần cảm thấy hơi thất vọng.

“Là ta quá đa nghi chăng!?”

Khu Ni Cơ thầm nghĩ.

Lại quan sát thêm một lượt, bỗng nhiên ánh mắt phụ nhân dừng lại trên người một tên thiếu niên.

Biểu hiện của thiếu niên không có gì quá khác biệt, thậm chí là rất mờ nhạt không đáng chú ý. Thế nhưng bề ngoài của hắn lại đặc biệt khác xa với những thôn dân nơi này. Da dẻ hắn trắng trẻo hồng hào đến cả nữ nhân cũng phải thèm muốn bộ da này, còn có mái tóc ngắn ngủn không cần phải búi lên như nam nhi thời đại này cũng để Khu Ni Cơ dấy lên nghi hoặc trong tâm.

“Ngươi, nói cho ta biết, hắn là ai?”

Khu Ni Cơ tinh ý ra lệnh cho một thôn nữ lẫn trong đám người.

Thôn nữ này là người biểu hiện kinh hãi nhất trong tất cả những người ở đây, nghe được giọng điệu uy hiếp nhắm về phía mình, liền thất thố giật thót đến run rẫy tay chân.

“Tiểu, tiểu nữ, chỉ, biết rằng, hắn được đoàn trưởng, thợ săn, cứu về...”

Thôn nữ run giọng ấp a ấp úng nói.

“Không xong rồi, chết tiệt!”

Nghe qua thôn nữ trả lời, tâm tình Đình Phàm càng thêm tán loạn, âm thầm hét lên trong đầu.

Bất chợt, mục nhãn Khu Ni Cơ trở nên lăng lệ khôn cùng, chậm rãi quay đầu liếc qua Ngô Chính.

Dường như cảm nhận được ánh mắt bất thiện nhìn về phía mình, Ngô Chính kinh hồn lảo đảo thối lùi về sau, toàn thân run rẫy đến không thể kiểm soát, té ngã ngồi bệt dưới mặt đất mới có thể ổn định lại thân hình.

Hắn khẽ ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy thần sắc lạnh như băng của Khu Ni Cơ, liền thụt đầu vào cổ, tay ôm lên đầu, cả người co quắp lại y hệ như con cuốn chiếu, còn nhu nhược hèn nhát hơn cả thôn nữ vừa rồi.

Những người khác sợ họa dấn thân, đồng loạt xa lánh Ngô Chính hết mức có thể. Chẳng mấy chốc nơi đám người tụm lại với nhau bây giờ chỉ còn Ngô Chính một mình trơ trọi.

Trông thấy cảnh này, Khu Ni Cơ khinh thường không thôi. Ngô Chính thân làm nam nhi, ấy vậy mà lá gan so với nữ nhi còn thua kém một trời một vực. Bất quá điều này lại để Khu Ni giảm bớt nghi ngờ phần nào, cho rằng hắn chỉ là một tên công tử phú gia quần là áo lượt nào đó, tình cờ gặp phải hoạn nạn mà lưu lạc đến tận nơi đây.

“Tiểu tử, ngươi không phải là người trong thôn?”

Khu Ni Cơ ánh mắt vô thần nhìn xuống chất vấn.

“Ta, ta không phải, ta không liên quan... ngươi đừng, đừng làm hại ta...”

Ngô Chính nghẹn ngào như muốn khóc, nài nỉ van xin.

Nói xong, trông thấy ánh mắt sắc bén của Khu Ni Cơ lăm lăm nhìn thẳng vào mình mà tra xét, hắn lại thụt đầu vào cổ co quắp như con cuốn chiếu, thể hiện bộ mặt tiểu nhân vô tích sự của mình.

Mắt thấy bộ dáng Ngô Chính bất chấp sĩ diện cầu sinh, Diêu Tắc xì một tiếng khinh miệt nói:

“Đừng tốn thời gian, để hắn mau cút đi thôi, càng nhìn càng chướng mắt ta.”

“Đúng là ngộ nhân không thục, được ta hảo tâm dạy dỗ một phen vẫn còn giữ lấy cái điệu bộ cao cao tại thượng này, quả thực là dụng tâm lương khổ rồi.”

Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống được viết bởi kieulao một trong những member của truyen cv. com, nếu bạn nhìn thấy được dòng này hãy truy cập và đọc truyện này ở website chính chủ như một sự tôn trọng dành cho tác giả!

Nghĩ là vậy nhưng nội tâm Ngô Chính rất hả hê khoái chí. Hắn còn ước gì địch nhân trên thế gian ai nấy đều hậu tri hậu giác như Diêu Tắc, nếu được như vậy thì đỡ phải tổn hao rất nhiều tâm sức của hắn.

Nghe vậy, nghi hoặc trong lòng Khu Ni Cơ đối với Ngô Chính đã không còn, liền dời ánh mắt đi nơi khác khẽ phất tay, ngụ ý là bảo Ngô Chính “cút đi thôi”.

Hiển nhiên Ngô Chính rất vui lòng được “cút”, liền nhanh như thố vắt giò lên cổ mà chạy, phóng vào đám người thôn dân đang tụm lại, lẫn trốn vào trung tâm.

(Ngộ nhân không thục: không có mắt nhìn người, hậu tri hậu giác: đần độn ngu ngốc, thố: con thỏ.)

Bên kia đường, Đình Phàm thấy vậy cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng khâm phục kỹ năng diễn xuất của Ngô Chính phi thường lợi hại. Mới đó trong lúc trò chuyện với Đình Phàm, thần thái Ngô Chính vân đạm phong khinh như thể trên đời này không có chuyện gì làm khó được hắn, để Đình Phàm cảm thấy rất đáng tin cậy. Nguyên lai Ngô Chính là có cơ sở để tự tin như vậy, diễn xuất mười phần như thật của hắn quả thực không thể chê vào đâu.

Không để tâm đến Đình Phàm và Ngô Chính nữa, Khu Ni Cơ trong tâm thất vọng vô cùng. Ba người bọn họ thân mang nhiệm vụ trọng đại, bây giờ không những không bắt giữ được Đại Ỷ Ti lại còn đánh mất cả Thánh Hỏa Lệnh, một khi tay trắng trở về khó nói sẽ bị trách phạt nặng nề, thậm chí là bị buộc vào tử tội.

Tình cảnh mấy người sứ giả Minh giáo Ba Tư lúc bấy giờ đã không còn đường lùi, ba người âm thầm nhìn nhau trao đổi ánh mắt, dường như là đang cân nhắc quyết định một việc gì đó rất khó khăn.

Ngô Chính mỗi thời khắc đều chú tâm quan sát, liền phán đoán được ý định của ba người bọn họ, trong đầu thầm nghĩ:

“Hẳn là đang muốn bắt lấy thôn dân uy hiếp hòng khiến ta xuất đầu lộ diện!? Nếu ta xuất hiện khó nói từ nay Minh giáo Ba Tư lại có thêm một nhiệm vụ trọng yếu, chính là truy sát ta đồng thời thu hồi lại Thánh Hỏa Lệnh. Như vậy thì thật phiền toái, chi bằng sát nhân diệt khẩu!?”

Sứ giả Minh giáo Ba Tư đang cân nhắc làm chuyện mạo hiểm, Ngô Chính tương tự cũng đang cân nhắc quyết định của mình.

Một khi Ngô Chính sát nhân diệt khẩu thì không thể tránh khỏi tin tức sẽ truyền về tổng đàn Minh giáo Ba Tư, đến lúc đó thế lực này sẽ ráo riết điều tra truy sát hắn. Muốn chuyện này không xảy ra trừ phi hắn đủ nhẫn tâm để giết chết toàn bộ thôn dân trong làng, một lượt nhổ cỏ tận gốc.

Bất quá những người này không những có ân cứu mạng với hắn, còn hữu tâm để hắn lưu lại nơi này an ổn dưỡng thương. Mặc dù những việc này phần nhiều là có điểm danh vọng tác động bên trong, nhưng là Ngô Chính quả thực không thể làm những việc táng tận lương tâm này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.