Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 280: Chương 280: Nguyên cớ




Đoàng!

Đó là âm thanh sau cùng mà Phiêu Hồng Vũ còn có thể nghe thấy, thiên linh đã hoàn toàn vỡ vụn, ý thức dần dần tiêu thất, mặc dù đôi mắt vẫn mở to không thể tin được, nhìn chằm chằm vào thiếu niên, chỉ có... tiếu dung nhàn nhạt trên gương mặt.

“Chúc mừng túc chủ thành công vượt cấp chém giết tông sư sơ kỳ cao thủ, nhận được điểm sát lục tích lũy x 1 0 0”

Giọng nói hệ thống vang lên trong đầu.

Ngô Chính không để tâm đến thông báo, từ trên thi thể Phiêu Hồng Vân lục lọi, tìm được một tiểu bình có chứa bột dược, mở nắp liền trút một nửa vào miệng nuốt xuống, một nửa còn lại trút hết lên đôi đồng tử không cần nghĩ ngợi, dù sao loại bột dược này cũng chỉ có hai cách dùng, hơn nữa có Cửu Dương Chân Kinh chống đỡ, không sợ độc dược thâm nhập vào nội thể.

“Vận khí rất không tồi.”

Ngay khi bột dược rắc lên đồng tử, hơi ngứa ngáy chớp nháy đôi mắt vài cái, chốc lát liền đã khôi phục lại thị giác, Ngô Chính lại quay đầu nhìn sang lão giả che mắt và trung niên cường tráng kia, đang vui vẻ chơi đùa với mấy đạo kiếm khí của mình.

Bời vì Ngô Chính không trực tiếp khống chế Lục Mạch Thần Kiếm, cho nên hai người Tường Vỹ không mất bao lâu thời gian liền có thể cường ngạnh đánh tan, nhưng vẫn là quá chậm chạp, mọi chuyện đã là muộn màng không thể cứu vãng được nữa.

Hai người Tường Vỹ sắc mặt toàn là sát khí, trông rất ghê rợn, nhìn chằm chằm lấy Ngô Chính, như thể là muốn băm vằm thành trăm mảnh, ăn tươi nuốt sống mới thôi.

“Nhìn ta làm cái gì? Không phải là các ngươi muốn động thủ trước? Đến đây, đến đây!”

Thần thái Ngô Chính như thật như đùa không thể phân biệt, ngoắt ngoắt tay nói.

Tuy nhiên, hai người Tường Vỹ bất động thanh sắc không hé một lời. Trải qua một hồi chiến đấu, hai người liền minh bạch mình không phải là đối thủ của Ngô Chính. Nếu còn ngoan cố xông lên, chẳng khác nào là muốn tự tận, tuyệt luôn chút ít cơ may báo thù của mình.

“Sợ hãi? Không giống, là lý trí. Hai tên này rất không tầm thường, nếu có thể nhất định phải diệt trừ.”

Nội tâm Ngô Chính âm thầm đánh giá.

Song Ngô Chính lại vẫn tươi cười nói:

“Rốt cuộc là muốn chiến nữa hay không? Ta còn rất ngứa ngáy trong người a.”

“Ngươi sớm muộn cũng phải chết, chỉ tiếc là ta không thể tự tay mà thôi.”

Tường Vỹ âm trầm nói.

Vốn dĩ lão giả có thể dễ dàng tẩu thoát khỏi tay Ngô Chính, nhưng là vì Hồ Thường Nghị có khả năng sẽ không được như vậy, cho nên lão giả là đang dục hoãn cầu mưu, mong muốn tìm được một biện pháp nhất cử lưỡng tiện.

“Lại là nói về cái quy tắc ngớ ngẩn ấy?”

Ngô Chính nhàm chán lấy tay che miệng, ngáp ngáp nói:

“Thủ cấp của ta đặt trên cổ, ai có bản lĩnh cứ việc đến lấy mà thôi. Nhưng là ta rất thắc mắc, lẽ nào tất cả những người đạt đến cảnh giới tông sư đều sẽ tuân thủ quy tắc này?”

“Ta việc gì phải nói cho ngươi biết?”

Tường Vỹ bất hợp tác nói.

“Ngươi không muốn ta tha cho hắn ư?”

Ngô Chính thản nhiên nói.

Thế nhưng lời nói thản nhiên này lại khiến Tường Vỹ tâm tình đảo loạn một hồi, nhất thời không thể lấy lại được bình tĩnh, có cảm giác như bị đi guốc trong bụng, rất bất an sốt ruột.

Từ đầu chí cuối, Ngô Chính giữ nguyên bộ dạng tươi cười ôn hòa đấy, thậm chí cả lúc giết người còn không bộc lộ ra sát khí, đây là cỡ nào tâm trí thâm trầm giấu bên trong vẻ ngoài thiếu niên!? Lại nói chân nguyên của Ngô Chính cơ hồ là vô cùng vô tận, hai lần liên tiếp bị bức vào đường cùng, phải dùng phương thức phóng thích toàn bộ chân nguyên để chống đỡ, ấy vậy mà bây giờ sắc mặt vẫn hồng hào, khí tức ổn định, hoàn toàn không có dấu hiệu hư thoát.

Bực này yêu nghiệt thiếu niên, thử hỏi mấy ai mà không sợ hãi?

“Ta không dễ dàng chết như vậy, không cần lo lắng.”

Giọng nói của nam tử trầm dày lại hơi cứng nhắc vang lên, Hồ Thường Nghị thần sắc kiên định không đổi.

Nghe vậy, Tường Vỹ liền nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nhưng không đáp lời, chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của tên thiếu niên trước mắt.

“Ngươi không nói ta còn tưởng ngươi bị câm a.”

Nguyên bản Ngô Chính còn muốn lợi dụng tính cách lo trước tính sau của Tường Vỹ, moi móc thêm chút ít thông tin từ lão nhân này. Nào ngờ Hồ Thường Nghị bề ngoài chất phát thiểu ngôn quả ngữ, lại có thể bình tĩnh quyết đoán như vậy. Nếu không phải Hồ Thường Nghị lên tiếng trấn an vào lúc này, tin chắc Ngô Chính có thể dẫn dắt Tường Vỹ, nói ra hết thảy những gì lão giả biết.

“Tiểu tử ngươi tâm cơ thật tốt.”

Tường Vỹ âm trầm nói, quả nhiên đã phát hiện được ý đồ của Ngô Chính.

“Ha ha, quá khen, quá khen. Không phải ngươi nói ta sớm muộn cũng phải chết? Nếu thực sự không thể tránh khỏi, chí ít cũng phải cho chết một cách minh bạch chứ?”

Ngô Chính vẫn bình thản nói.

“Được thôi!”

Dường như là muốn thỏa hiệp, sát khí trên người Tường Vỹ phần nào hòa hoãn, lại từ tốn nói:

“Trước đây, không thiếu những người không tuân thủ quy tắc như ngươi, nhưng kết cục của bọn hắn đều giống như nhau, đều đã xuống hoàng tuyền xám hối cả rồi.”

“Tại sao lại như vậy?”

Ngô Chính ngây ngô hỏi.

“Còn cần phải có nguyên do ư?”

Tường Vỹ thần sắc có phần ảm đạm, tang thương nói:

“Hậu sinh như ngươi tất nhiên là không thể minh bạch. Năm xưa biết bao môn phái thế lực nội tình thâm hậu, căn cơ vững chắc, tưởng chừng như có thể đứng vững qua mọi sóng gió. Ấy vậy mà, bây giờ đây còn lại bao nhiêu? Hầu hết đều đã biến mất, bị quên lãng theo tuế nguyệt trường hà. Nhờ vậy, một đám nít ranh hậu bối hỉ mũi chưa sạch như các ngươi, mới có thể hoành hành xưng bá trên giang hồ.”

Nhãn quang bất chợt trở nên lăng lệ, Tường Vỹ nhìn chằm chằm Ngô Chính nói tiếp:

“Ngươi hẳn là biết nguyên cớ rồi chứ? Đạt đến cảnh giới như ta và ngươi, một khi xảy ra tranh chấp, giang hồ khẳng định phải đón nhận cơn đại hồng thủy, nhấn chìm hết thảy.”

Nghe qua những lời này, Ngô Chính không khỏi sững sốt một phen, trầm mặc nghiền ngẫm không nói một lời. Lấy trí tuệ và thực lực của Ngô Chính giờ phút này đây, dĩ nhiên là minh bạch thâm ý bên trong lời nói của Tường Vỹ.

Thử nghĩ mà xem, nếu như hai thế lực đều có ẩn tàng một tên tông sư tọa trấn, một khi diễn ra tranh chấp không thể hóa giải, cho dù hai người tông sư thực lực tương đương không có cách nào làm khó được nhau, nhưng vẫn có thể dễ dàng hủy diệt đi môn phái của đối phương, sau đó nhẹ nhàng rời đi không một chút khó khăn.

Tương tự như cách mà Ngô Chính một kiếm tiêu diệt hết thảy đám người Lục Liễu sơn trang, mặc kệ là Huyền Minh nhị lão lúc bấy giờ có còn tại thế hay không, cũng vô phương có thể ngăn cản Ngô Chính thảm sát.

Tất nhiên, chuyện này chỉ xảy ra trong trường hợp “không thể hóa giải”, phải chiến đến một sống một còn mới thôi. Nhưng là nợ máu trả máu trên giang hồ từ trước đến nay vốn dĩ là vậy, có khi nào dừng lại nhất thời nhất khắc đâu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.