Tối hôm đó,Thư Kỳ năn nỉ Minh Quân cho ả ở lại.Minh Quân thấy Tiểu Phương
không có ở nhà nên gật đầu 1 cái rụp.Vừa lên tới phòng ả đã ấn Minh Quân vào tường và đặt lên môi anh 1 nụ hôn nồng cháy.Minh Quân do hơi bất
ngờ nhưng anh cũng đáptrả lại nụ hôn ấy bằng tất cả đam mê.Anh bế xốc
Thư Kỳ lên giường và hai người đó đang trao nhau những gì thiêng liêng
nhất.
Sáng hôm sau.
Khi mặt trời đã đứng bóng.
Tiểu Phương mới từ từ mở mắt dậy.Hai tay cô ôm chặt đầu.Cô chẳng nhớ tối qua cô đã làm gì??Nói gì nữa??Cô nhận ra nơi cô đang ngủ không phải là căn
phòng ở biệt thự Minh Thị.Đang ngẩn ngơ không biết mình đang ở đâu chợt
cô thấy 1 tờ giấy trắng được đặt trên cái tủ nhỏ kế bên mình.
“Chào em.Chắc là em đã thức dậy rồi phải không??Hôm qua do em say quá nên anh đưa em đến khách sạn nghỉ ngơi.Em thức dậy nhớ uống viên thuốc anh để
sẵn trên bàn nó sẽ giúp em giải rượu đấy.Nếu đói bụng thì cứ gọi điện
nhân viên khách sạn sẽ mang bữa sáng lên cho em.Xin lỗi vì anh có chút
việc nên không ở lại chăm sóc cho em được.Em cứ việc ở đây nghỉ ngơi
tiền phòng anh đã thanh toán rồi.
Anh, Quang Kiệt” Cô khẽ mỉm cười.Hình như cô đã nhớ ra vài điều gì đó.
_Quang Kiệt và mình đi xem phim xong rồi đi…đi…đâu….trời ơi sao không nhớ gì hết vậy????-Tiểu Phương hét lên.
Cô mới nhận ra bây giờ là đã là 11h sáng.Cô đã trễ giờ làm.Cô đứng
dậy,chải đầu,mang giầy,uống vội viên thuốc vào rồi bước nhanh ra khỏi
phòng.
_Mình ngủ cái kiểu gì thế này???Minh Quân sẽ cho mình 1 trận mất.Tên đó là chuyên gia bắt nạt người khác mà.
Tiểu Phương cho xe chạy nhanh qua Minh Thị.
Két….
Cô đi vào đại sảnh nhưng chẳng thấy ai cả.Ngay cả cầu thang máy cũng chưa
hoạt động.Tiểu Phương chạy ra hỏi bác bảo vệ và gần như té ngửa vì hôm
nay là ngày chủ nhật.Tất cả mọi người đều nghỉ ở nhà có ai đi làm
đâu.Tiểu Phương cốc vào trán mình 1 cái rõ đau rồi leo lên taxi đi về
nhà.Dưới phòng khách chẳng có ai cả vì Quản Gia và người hầu đã đi hết
rồi chỉ có mỗi chị bếp nên ngôi biệt thự hơi trống vắng.Vừa định mở cửa
phòng cô thấy Thư Kỳ bước ra từ phòng Minh Quân trong chiếc áo sơ mi
trắng quá khổ,tóc tai thì rối bù.Ả nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ.Minh
Quân cũng đi ra theo sau.Anh ngạc nhiên khi thấy Tiểu Phương đứng đó.Cô
nhìn anh bằng cặp mắt đầy thất vọng lẫn trách móc nhưng chỉ có anh mới
nhận ra thôi.Cô vội đi vào phòng và khóc.Cô thật sự thất vọng về Minh
Quân.Cô không nghĩ rằng anh có thể đưa Thư Kỳ về nhà và làm cái chuyện
đó.Mặc dù cô không là vợ danh chánh ngôn thuận của anh và Thư Kỳ đã biết được bí mật giữa Minh Quân và cô nhưng anh cũng phải nghĩ đến lòng tự
trọng của cô nữa chứ.Cô nhớ như in ánh mắt mà Thư Kỳ nhìn cô.Ánh mắt dè
bỉu hàm ý rằng cô đã thua rồi.Nước mắt cô cứ vô tư lự lăn trên má.1 hồi
do quá mệt cô thiếp đi lúc nào mà cũng không biết.Minh Quân thì tìm cách đưa Thư Kỳ về nhà.Ánh mắt Tiểu Phương nhìn anh cứ lẫn quẩn trong đầu
Minh Quân.Anh tự hỏi mình sao cô lại nhìn anh với anh mắt ấy???1 ánh mắt đầy sự thất vọng và trách móc.Và sao khi nhìn vào ánh mắt ấy thì cảm
giác tội lỗi lại tràn ngập trong anh.Anh thấy mình có lỗi với Tiểu
Phương khi đã đưa Thư Kỳ về nhà và làm cái chuyện đê tiện đó.
Reng…reng…reng…
Tiếng chuông điện thoại reo inh ỏi bên tai làm Tiểu Phương chợt tỉnh.Cô bắt máy.
_Alo Tiểu Phương hả con???Con sao rồi có khỏe không???Thời gian đầu chắc là
mệt lắm phải không???Minh Quân gọi sang cho mẹ bảo con mang thai được 3
tuần.Mẹ mừng lắm định gọi điện về hoài mà do công việc bận nên chưa có
dịp.
_Dạ con cám ơn mẹ.Con vẫn bình thường.Lâu lâu có hơi buồn nôn 1 chút với lại hay thèm ăn ngọt.-Tiểu Phương thều thào nói.
_Ồ vậy à.Vậy nếu con có thèm gì thì nhớ nói chị bếp làm cho nhé rồi đừng
làm việc quá sức kẻo ảnh hưởng đến cái thai.Con phải cẩn thẩn nhất là
trong thời gian đầu.-Bà Triệu dặn dò cặn kẽ còn Tiểu Phương thì chỉ biết nói dạ con biết rồi.
Sau khi nói chuyện với bà Triệu,Tiểu Phương nhận ra bây giờ đã 9h tối
rồi.Cô đến bên cửa sổ nhìn bầu trời đêm.Những vì tinh tú sáng lấp lánh
trên bầu trời đêm.Cô thích nhìn ngắm bầu trời vào đêm hơn là vào ban
ngày tuy ban đêm là lúc cô cô đơn 1 mình trên chiếc giường và trong ngôi biệt thự lạnh lẽo này nhưng nó mang lại cho cô cảm giác yên tĩnh.Cô có
thể trầm tư suy nghĩ mà không bị ai quấy rầy còn ban ngày cô phải đi ra
cuộc sống nhộn nhịp,xô bồ ở ngoài kia.Nhìn những vì sao trên trời cô
chợt nhớ đến ước mơ hồi nhỏ của mình là sẽ có 1 ngày cô sẽ chạm lên tới
những vì sao đó và hái nó xuống.Nhưng sao bây giờ cô thấy nó thật xa
vời.Những ngôi sao đó cũng giống như là Minh Quân vậy lúc nào cũng sáng
lấp lánh và nó sẽ sáng mãi sáng mãi.Còn cô chỉ là 1 con ngốc đứng từ xa
nhìn ngắm những ngôi sao đó và luôn luôn ấm ủ 1 giấc mơ là sẽ được chạm
vào những vì sao đó nhưng giấc mơ vẫn mãi là giấc mơ sẽ chẳng bao giờ
thành hiện thực.