Minh Quân phóng với tốc độ cực cao khiến ai cũng phải khiếp sợ Tiểu Phương ngồi đằng sau chỉ dám ôm chặt anh rồi nhắm mắt lại.
Tại cổng khu giải trí.
_Tới rồi đó cô xuống đi cho tôi còn đi gửi xe nữa.
_Hả????Tới rồi à…-Tiểu Phương lắc lắc cái đầu lấy lại tinh thần rồi bước xuống xe.
_Mình chơi cái đó đi.-Tiểu Phương chỉ tay về trò cầu lượn siêu tốc rồi kéo tay Minh Quân về phía phòng vé.
_Mời quý khách thắt dây an toàn vào.-Tiếng người phục vụ vang lên.
1…2…3…Xuất phát…..
Tiểu Phương cứ hú hét như 1 người điên còn Minh Quân chỉ ngồi đó khoanh tay
chẳng nói gì.Sau đó,cô và anh đi chơi hết trò này tới trò khác.
_Wow….lạnh quá…….-Tiểu Phương rú lên khi vừa bước vào nhà băng.
_Anh chụp hộ tôi 1 tấm đi.-Tiểu Phương đưa máy ảnh cho Minh Quân rồi đứng tạo dáng.
Tách…..
_Lại đây chụp chung đi chẳng lẽ gửi hình cho ba mẹ mà chỉ có mình tôi thôi à.
Tách….Tách….Tách….
Vừa
ra khỏi khu nhà băng Tiểu Phương lại lôi Minh Quân đi tới cái thác nước
gần đó miệng lẩm bẩm cái gì đó rồi ném 1 đồng xu xuống thác nước.
_Cô làm cái trò gì thế?-Minh Quân thắc mắc.
_Anh không biết à???Cái thác nước này linh lắm đó.Mình muốn ước cái gì chỉ
việc tới đây cầu nguyện và ném 1 đồng xu xuống dưới thì điều ước sẽ
thành sự thật.
_Ấu trĩ.-Minh Quân bỏ đi.
_Anh nói ai ấu trĩ???-Tiểu Phương tức giận.
_Minh Quân lại đây đi tôi muốn ăn chả cá.-Tiểu Phương lại lôi Minh Quân tới xe chả cá.
_Thôi muốn ăn về nhà tôi nói chị bếp làm cho ăn ở đây mất vệ sinh lắm.
_Xí….nhưng tôi không thích anh thích thì về ăn 1 mình đi.-Tiểu Phương bỏ đi.
_Cô ơi cho con 10 xâu chả cá loại đặt biệt nha.
_Đây 10 xâu đặc biệt của cô đây.-Người bán hàng đưa cho Tiểu Phương cái túi.
_Dạ cô cho cháu gửi tiền.
Thanh toán xong Tiểu Phương mở hộp ra rồi ăn ngon lành chẳng quan tâm Minh Quân đang nhìn cô với ánh mắt kinh tỡm.
_Ăn thử đi tôi đảm bảo anh sẽ ghiền luôn đó.-Tiểu Phương đưa cho Minh Quân 1 xâu.
_Ăn
đi hay còn đợi tôi đút cho hả???Ok thích thì chiều.-Tiểu Phương đưa xâu
chả cá lên miệng Minh Quân và luôn miệng bảo Há miệng ra nào.
Cuối cùng Minh Quân cũng chịu há miệng ra nuốt miếng chả cá vào.
_Thấy sao???
_Cũng được.-Minh Quân vờ nói vậy chứ trong lòng thì khác anh thấy chả cá hàng rong không khác gì chả cá anh ăn ở nhà hay trong các nhà hàng nhiều khi còn ngon hơn nữa đấy.
_Xí dối lòng.
_Cô nói cái gì????-Minh Quân tức giận.
_Có nói gì đâu????
_Quay sang đây.Miệng cô dính đầy tương ớt kìa.-Minh Quân rút trong túi ra chiếc khăn rồi ân cần lau miệng cho cô.
Tiểu Phương hơi bất ngờ với hành động của Minh Quân.Nhưng cũng đứng yên để anh cặm cụi lau cho mình.
Sau khi tham quan và chụp ảnh đủ thứ,Tiểu Phương và Minh Quân lại ghế đá ngồi nghỉ.
_Anh ngồi đây nhé.Tôi đi mua nước.-Tiểu Phương nói rồi chạy đi.
Khi cô vừa đi khỏi thì có 1 cô gái trẻ tiến lại chỗ Minh Quân ngồi.
_Cho hỏi anh có phải là Minh Quân không?-Cô gái tươi cười.
_Cô bị cái gì……-Minh Quân chết sững khi thấy trước mặt mình Thư Kỳ đang xuất hiện.
_Cô đến đây làm gì?Lừa tôi như thế chưa đủ hả?-Minh Quân cười khẩy.
_E…m….đến…..đ….ây….để….x…in….l…ỗi….a…nh…..-Thư Kỳ lúng túng.
_Xin lỗi???Cô mà cũng biết lỗi ư?????-Minh Quân mắt vẫn lạnh tanh.
Khi
ấy Tiểu Phương cũng tung tăng đi về nhưng chợt cô đứng lại khi thấy kế
bên Minh Quân có 1 cô gái đang khóc bù lu bù loa .Cô liền núp đằng sau
cây cổ thụ gần đó.Cô chẳng muốn ra mặt để làm gì.
_N…ăm..đó…em…k..hông…có…ý…l..ừa….d…ối….a….nh….n…hưng…dogia…đì…nh…e…m…p…hải…làm…thế thực….ra…em rất yêu anh……. …b…a…mẹ….e…m…đã…m…ất…sau 1 vụ tai
nạn…..e..m..r..ất…muốn tới…gặp…a..nh….như…ng…nghe
nói….a..nh…đã….c…ó…vợ…r..ồi.C..ô
ấy…th..ực..sự…r…ất…xi…nh.Chắc…l…à….a…nh…h…ạnh…phúc…lắm.-Thư Kỳ nói trong nước mắt.
_Nói dối???Tôi không dễ dàng bị cô lừa 1 lần nữa đâu.-Minh Quân đứng lên.
_Những lời em nói là sự thật anh hãy tin em 1 lần nữa thôi được không?Em thực sự cần anh.-Thư Kỳ níu tay Minh Quân lại.
_Cần tôi hay tiền của tôi.Cô có biết tôi đã sống cực khổ như thế nào sau khi cô bỏ đi không???Tôi đã sống như 1 thằng điên lúc nào cũng lao vào nhậu nhẹt có lúc tôi gần như muốn chết lúc đó cô như thế nào?Cô có nghĩ đến
cảm nhận của tôi không????-Minh Quân hét lớn lên làm mọi người xung
quang quay lại nhìn anh 1 ánh mắt khiếp sợ.
_Xin lỗi, em biết là em đã sai khi bỏ rơi anh nhưng em xin anh hãy cho em ở
bên anh chăm sóc cho anh cho dù chỉ là người tình thôi cũng được.-Thư Kỳ quỳ xuống khóc lóc van xin Minh Quân.
Nghe Thư Kỳ nói lòng thù hận của anh không thể đánh quật tình yêu anh dành
cho Thư Kỳ.Nhìn Thư Kỳ khóc lóc như vậy khiến tình yêu mà anh đã cố chôn vùi bấy lâu nay liền trổi dậy.
_Anh xin lỗi.Đừng khóc nữa.-Minh Quân ôm chầm lấy Thư Kỳ rồi lau nước mắt cho ả.
Tiểu Phương đứng sau cây cổ thụ đã chứng kiến hết mọi chuyện.Cô cảm thấy có
cái gì đó đâm vào tim khiến cô đau lắm nó còn đau hơn so với lúc ông
Dương bỏ rơi cô nữa.Cô lặng lẽ quay lưng bước đi.Cô lê thê bước từng
bước nặng nề .
“Chắc có lẽ bây giờ Minh Quân đang rất hạnh phúc.Anh ta đã quay về với Thư
Kỳ-người con gái mà anh ta đã chờ đợi trong suốt thời gian qua.Đồ ngốc
anh bảo tôi ngốc hóa ra anh còn ngốc hơn tôi.Suốt ngày sống với cái lốt
lạnh lùng không quan tâm tới ai chỉ vì anh đang chờ đợi cô ta 1 người đã từng phản bội anh ư?Đúng là đồ ngốc.Nhưng mà dù sao bây giờ anh ta sẽ
không cần mày nữa đâu Tiểu Phương à”.-Tiểu Phương vừa đi vừa suy nghĩ .
Cô
đi ra tới cổng đón taxi và về nhà.Lên phòng thay đồ rồi giả vờ gọi cho
Minh Quân nói rằng do lạc đường nên cô đã bắt xe về nhà rồi.Cô nghĩ làm
như vậy thì Minh Quân sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh Thư Kỳ hơn mà
không bận tâm tới cô nữa.
Tới tận 8h tối Minh Quân mới về nhà.Tiểu Phương giả vờ ngồi chơi xơi nước
như không có chuyện gì xảy ra cô không muốn anh khó xử khi biết được cô
đã nghe lén cuộc đối thoại của anh và Thư Kỳ.
_Anh về rồi đấy à???-Tiểu Phương chạy lại khoác tay Minh Quân như là vợ chồng.
_Ừ.Thôi anh lên phòng nghỉ đây.-Minh Quân nói nhỏ nhẹ rồi đi lên phòng.
_Anh ăn tối chưa?
_Anh ăn rồi.
_Ôi
đây là lân đầu tiên tôi thấy Thiếu Gia có thái độ nhẹ nhàng như thế
đấy.Ông bà chủ nhìn thấy chắc là vui lắm.Tiểu Thư là người có công lớn
lắm đấy.-Ông Quản Gia cười.
_Dạ….-Tiểu Phương gượng cười rồi đi lên phòng cô cảm thấy ngượng vì câu nói
củaQuản Gia vì cô có làm gì đâu người mà ông ấy nên cảm ơn là Thư Kỳ mới đúng.
Đêm
hôm đó,Tiểu Phương và Minh Quân có 2 cảm xúc khác nhau.Minh Quân thì
hạnh phúc miệng lúc nào cũng cười toe toét còn Tiểu Phương thì có cảm
giác gì đó lo sợ.Cô sợ Minh Quân sẽ đuổi cô ra khỏi nhà tới lúc đó cô
cũng chẳng biết phải làm gì khi không có ai bên cạnh.Mặc dù Minh Quân
không ưa gì cô nhưng thà có anh ta bên cạnh cô cảm thấy đỡ tủi thân hơn
là không có.
Sáng hôm sau,Tiểu Phương vẫn đến Minh Thị làm việc bình thường.Minh Quân thì ra vẻ bình thường như không có chuyện gì.Anh vẫn đi làm buổi trưa vẫn
xuống nhà ăn dùng bữa với cô.
_Lát nữa cô về nhà 1 mình đi.Tôi phải đi tiếp khách hàng.Tối cứ việc dùng bữa khỏi phải chờ.
_Ừ.-Tiểu Phương gượng cười cô biết tỏng Minh Quân chã có tiếp ai hết nhưng mà
có đó người khách đó là Thư Kỳ.Anh ta sẽ chẳng đi tiếp khách nào mà
không có mặt Tiểu Phương.
Và
cứ như thế nhịp sống của cô và anh bắt đầu như thế.Sáng thì đi làm trưa
thì ăn cơm chung buổi tối thì mỗi người 1 nơi chỉ có khi nào cần phải đi gặp đối tác thì anh ta mới cần đến cô thôi.Anh thì đắm chìm trong hạnh
phúc mà từ bấy lâu anh mong ước được có còn cô ngồi 1 mình bó gối trong
ngôi biệt thự cô đơn và lạnh lẽo.
Thấm thoát Tiểu Phương đã làm vợ Minh Quân được 3 tháng.Đối với những người
con gái khác thời gian đầu tiên làm vợ là cái khoảnh khắc hạnh phúc nhất lúc nào cũng có chồng kề bên chia sẽ niềm vui nỗi buồn rồi hằng đêm
được nằm cuộn tròn trong vòng tay vạm vỡ và ấm áp của anh thủ thỉ những
lời yêu thương nhưng đối với Tiểu Phương thì không 3 tháng đã trôi qua
đối với cô mà nói là 1 cơn ác mộng mà cô không tài nào thoát ra được
ngay cả cô còn không muốn nhắc tới chỉ nghĩ đến thôi đã làm cô run
mình.3 tháng không gia đình kề bên,chồng thì đi tìm hạnh phúc mới ,
trước mặt mọi người phải đóng giả như là đang hạnh phúc lắm.Nói chung 3
tháng đã qua cô chỉ sống trong nỗi cô đơn và nước mắt.