“Anh nói thật sao?”, Khả Di ngồi bên hàng ghế lái phụ của xe quay mặt ái ngại nhìn Ân Vương Hoàng.
“Chuyện gì?”, Ân Vương Hoàng không mấy để tâm đến biểu hiện của Khả Di mà chỉ chú tâm đến việc lái xe.
“Đi Bali.”, Khả Di đáp lời.
“Cô không muốn đi?”
“Không, không có, tôi muốn đi lắm chứ, chỉ là sợ nghe nhầm hoặc anh chỉ nói cho qua chuyện...”, Khả Di vội phản bác. Cô rất muốn đi, anh không biết rằng lúc nãy anh nói sẽ đưa cô đi Bali cô đã vui mừng đến thế nào đâu. Chẳng qua lúc nãy còn ngồi trong bàn ăn thôi chứ nếu không thì cô đã nhảy cẩng lên vì vui sướng rồi.
“Vậy thì đừng có nhiều chuyện. Lời tôi đã nói ra thì nhất định làm được.”, Ân Vương Hoàng lạnh lùng trả lời rồi xoay vô lăng rẽ trái.
“Được, vậy tôi sẽ chuẩn bị thật chu đáo. Lâu rồi tôi không đi chơi, thật sự lần này tôi rất vui và mong chờ.”, Khả Di ngồi cười tươi hẳn, cô xoay mặt nhìn ra phía ngoài cửa sổ nơi hiện lên những toà nhà cao tầng rực rỡ, thành phố quả là nhộn nhịp nhưng cô không muốn bị trói buột ở nơi đây, cô muốn thư giãn, cô muốn đi chơi khắp mọi nơi kìa.
Ân Vương Hoàng đang lái xe cũng bất giác nhìn về phía Khả Di. Lúc đầu anh cũng định nói ra sự thật rằng chuyến đi Bali tuần sau là do anh có cuộc họp tại đó nên khi ông Hải hỏi thì anh sẵn nói là đi trăng mật luôn, dắt cô theo cũng không thành vấn đề nhưng khi nhìn thấy gương mặt vui vẻ cười rạng rỡ của cô anh lại có chút gì đó không đành lòng, thà cứ để cô hiểu lầm chứ nếu Di biết được sự thật, chắc cô ta cũng buồn lắm. Ân Vương Hoàng nhìn cô một lát rồi suy nghĩ bâng quơ rốt cuộc cũng giật mình chú tâm đến việc lái xe hơn, anh bị làm sao thế này?
Phòng ngủ...
“Alo, em nghe nè chị hai.”, Khả Di vừa từ phòng tắm bước ra, trên đầu còn quấn chiếc khăn bông vừa đi đến chiếc tủ cạnh giường cầm chiếc điện thoại bắt máy rồi ngồi xuống mép giường trả lời.
“Em đang làm gì đó? Có Vương Hoàng ở cạnh không?”, Tú Di ở đầu dây bên kia mặc bộ đồ ngủ quyến rũ tựa vào đầu giường.
Khả Di vừa nghe câu hỏi liền đưa mắt nhìn xung quanh, cánh cửa phòng tắm đóng kín, bên ngoài còn có đôi dép đi trong nhà của Ân Vương Hoàng, thấy vậy cô liền trả lời:
“Anh ấy vào phòng tắm rồi, có gì không chị hai?”
“À, không có gì, chị chỉ muốn nói chuyện với em xíu thôi.”
“Vậy hả, thôi có gì mai chị em mình nói, chị đang có thai nghỉ ngơi sớm đi.”, Khả Di ngây thơ cười hạnh phúc vì được chị hai quan tâm.
“À thật ra là có chuyện này chị muốn nói với em.”, Tú Di chần chừ nãy giờ định có cơ hội thì mới nói nhưng không ngờ đứa em gái này lại có ý mau cúp máy nên cô đành nói luôn cho rồi.
“Có gì vậy chị? Mai nói không được à?”
“Chị muốn nói với em chứ để mai nói chồng em lại đi làm khó lắm.”, Tú Di đưa tay mân mê dây áo ngủ.
“Chồng em? Chị có chuyện gì muốn nói với em liên quan đến Vương Hoàng à?”, Khả Di ngạc nhiên.
“Em đừng hiểu lầm, là vầy. Vợ chồng em định đi hưởng tuần trăng mật ở Bali chị thấy có vẻ rất vui. Di à em cũng biết chị đang mang thai, thằng cha trời đánh của đứa con này trốn đi đâu biệt tích tìm mãi không ra nên chị cũng rất căng thẳng khi mỗi lần ba hỏi chuyện. Hơn nữa suốt ngày ở trong nhà và trong cái thành phố này thật sự rất ngột ngạt, không tốt cho thai nhi...”, Tú Di chỉ là mới bắt đầu phần dạo đầu.
“Cho nên là?”, Khả Di bắt đầu thấy không ổn.
“Chị muốn hỏi là chị có thể cùng vợ chồng em đi Bali được không?”, đây mới là lí do chính mà Tú Di gọi đến vào lúc này.
“Chuyện này, em...”, Khả Di ấp úng, đi cùng sao?
“Chị biết em khó xử, hay là tối nay em hỏi chồng em xem thế nào rồi mai báo cho chị biết được không?”, Tú Di tiếp tục mục đích của mình.
“Em nghĩ là...”
“Đi mà Di, cho chị theo với, chị thật sự rất nản, nếu tâm trạng chị không tốt thì thai nhi cũng sẽ không ổn, em cũng không muốn cháu em gặp vấn đề gì đúng không?”, Tú Di dư sức biết Khả Di là người yêu gia đình và thương người đến nhường nào, đánh đòn tâm lý này cô em của cô không thể không mở lời với Ân Vương Hoàng.
Sau một hồi im lặng thì Khả Di cũng lên tiếng:
“Được, em sẽ hỏi giùm chị, mai em sẽ trả lời. Giờ chị đi ngủ đi, ngủ trễ không tốt cho thai nhi đâu.”
“Được, cảm ơn em nhé Di.”, Tú Di cúp điện thoại, gương mặt bỗng xuất hiện một nụ cười thoã mản, có vẻ như sắp đạt được điều gì đó.
Khả Di cúp máy, đứng lên xoay lưng định đi về phía bàn trang điểm thì bỗng nhiên thấy Ân Vương Hoàng đã ra khỏi phòng tắm từ lúc nào, đứng yên ở trước cửa phòng tắm, nãy giờ gọi điện thoại cô đều xưng em-chị, nếu anh đứng ở khoảng cách ấy liệu có nghe được hay không? Khả Di bắt đầu lo sợ...Nhưng khoan, chắc có lẽ không nghe được đâu, vì nếu nghe được gì đó anh ấy đã nghi ngờ đi đến hỏi chuyện rồi chứ không im lặng như vậy đâu, Khả Di khẽ thở phào...
“Anh ra từ khi nào thế? Sao không gọi em một tiếng?”, Khả Di lắp bắp cẩn thận quan sát nét mặt của Ân Vương Hoàng.
“Tôi làm gì cũng phải nói với cô sao?”, Ân Vương Hoàng lạnh lùng đáp lời rồi đi đến bên tủ quần áo.
“Không phải, tại em cũng muốn đi vệ sinh, nếu anh ra rồi gọi em thì em có thể vào á mà.”, Khả Di viện cớ cho câu hỏi lạ của mình.
“Xong rồi, cô có thể vào.”, Ân Vương Hoàng lấy một bộ đồ rồi đóng cửa tủ định đi vào phòng sách ngủ như thường lệ.
“Em muốn nói chuyện với anh một chút được không?”, Khả Di thấy Ân Vương Hoàng định rời khỏi liền lên tiếng.
Ân Vương Hoàng nghe thấy thì nhìn Khả Di một lát rồi cất bước đến chiếc ghế sofa dài trong phòng ngủ ngồi xuống, chân phải vắt sang chân trái rồi khoanh hai tay trước ngực, giọng lạnh lùng:
“Chuyện gì?”
Khả Di cũng rời bàn trang điểm đi đến chỗ ghế sofa đối diện anh ngồi xuống, nhẹ nhàng mở lời:
“Chẳng qua là em của em biết đầu tuần sau chúng ta đi Bali nên là muốn hỏi anh....”, Khả Di e dè đưa ra lời đề nghị.
“Cô ta muốn theo cùng?”, Ân Vương Hoàng thừa biết ý định của Tú Di nên ngắt ngang câu nói của Khả Di mà hỏi thẳng.
“Đúng vậy, nếu anh cho phép thì em sẽ nói với em em.”, Khả Di hồi hộp đợi nghe câu trả lời từ Ân Vương Hoàng, trong lòng cô lúc này bỗng xuất hiện một cảm giác lạ, cô hình như mong chờ anh nói lời từ chối...
“Cô có muốn em gái đi cùng hay không?”, Ân Vương Hoàng không trả lời câu hỏi của Khả Di mà còn hỏi ngược lại.
“Em....”, Khả Di lúng túng, thật sự là hỏi khó cô rồi.
“Muốn hay không?”, Ân Vương Hoàng lặp lại lần nữa.
“Em thật sự...”, Khả Di vẫn không thể đưa ra câu trả lời.
“Một chữ thôi, muốn hay không?”, Ân Vương Hoàng nhìn thẳng gương mặt Khả Di mà hỏi thêm lần nữa, bình thường anh không nhắc lại một câu đến lần thứ ba, vậy mà lần này, anh làm sao vậy?
“Không.”, Khả Di sỡ hãi nhìn gương mặt của Ân Vương Hoàng mà trả lời câu nói sâu nhất trong lòng ra, cô không thể giấu được nữa, anh quả là có cách bắt người ta nói ra sự thật.
“Vậy theo ý cô, từ chối đi.”
Ân Vương Hoàng nói rồi đứng lên đi ra khỏi phòng, hình bóng cao lớn ấy đã thu vào tầm mắt của Khả Di. Tâm trạng của cô lúc này không ổn tí nào, cô vừa nói gì vậy? “Không” sao? Bình thường cô và chị cái gì cũng chia sẻ, đi đâu cũng có nhau, phải nói tình chị em rất thắm thiết nhưng tại sao khi Ân Vương Hoàng hỏi cô lại thẳng thừng từ chối? Khả Di không dám khẳng định bất cứ điều gì, chỉ là một thoáng suy nghĩ cô liền nghĩ đến hai chữ miêu tả tâm trạng cô lúc này đó là “ích kỉ“. Hình như cô chỉ muốn vợ chồng cô cùng nhau đi Bali, cô không muốn bất cứ người thứ ba nào xen vào. Cô điên rồi sao? Sao lại có suy nghĩ đó, chẳng lẽ cô đã yêu Ân Vương Hoàng nên sinh ra sự ích kỉ như vậy? Ích kỉ trong tình yêu không muốn san sẻ người mình yêu với bất kì ai? Dù là gì đi chăng nữa cô cũng đã nói “ không” rồi, bây giờ phải nói làm sao với chị hai đây? Liệu chị hai có giận mình hay không? Khả Di ngồi tựa lưng vào ghế sofa mà thở dài, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm...