Suốt đêm hôm qua Khả Di không một giây phút chợp mắt, cô luôn túc trực bên giường bệnh của Ân Vương Hoàng vì cô sợ, cô sợ anh sẽ có chuyện gì trong lúc cô ngủ hoặc đơn giản là vì cô muốn người anh nhìn thấy sau khi tỉnh dậy sẽ là cô. Bàn tay nhỏ bé ấy vẫn nắm chặt, đôi mắt long lanh cứ chăm chú nhìn Ân Vương Hoàng cho đến khi cô thấm mệt, ngủ đi lúc nào không hay...
Sáng hôm sau, khi ánh sáng chói chang chiếu rọi vào căn phòng, hắt lên chiếc giường bệnh nằm đối diện cửa sổ. Một người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng, trên cổ đeo ống tai nghe còn tay thì cầm tệp hồ sơ bệnh án bước vào. Nhìn cảnh tượng trong phòng bệnh với người đàn ông trẻ tuổi người đầy vết thương nằm trên giường còn bên cạnh là một cô gái vì mệt mỏi mà ngủ thiếp đi cạnh giường bệnh, bàn tay cô vẫn nắm chặt lấy bàn tay người đàn ông mà vị bác sĩ cười lắc đầu rồi khẽ nói:
“Đúng là sức mạnh của tình yêu nhỉ? Bà vợ tôi cũng từng lo cho tôi như thế nhưng mà bà ấy lại leo lên giường chen lấn tôi luôn ấy chứ!”
Vị bác sĩ ấy đi đến bên cạnh Khả Di, đưa tay lay nhẹ cô, giọng ôn tồn:
“Cô gái thức dậy đi, đến giờ khám bệnh sáng rồi.”
Khả Di giật mình đồng thời mệt mỏi tỉnh dậy. Tối hôm qua cô thức trắng nên giờ người mệt lã đi. Khả Di dụi mắt rồi mau chóng đứng dậy nhường chỗ cho vị bác sĩ. Sau khi bác sĩ khám xong, Khả Di lo lắng tiến đến hỏi thăm.
“Bác sĩ, có phải anh ấy bị nặng lắm không? Tại sao từ hôm qua đến giờ mà anh ấy vẫn chưa tỉnh?”, Khả Di vừa nói vừa nhìn Ân Vương Hoàng.
“Anh ấy không sao hết cô yên tâm. Chẳng qua vẫn còn tác dụng của thuốc đồng thời anh ấy làm việc quá sức nên sức khỏe không tốt, tôi đã cho thuốc để anh ấy nghỉ ngơi, chỉ trong hôm nay là anh ấy sẽ tỉnh thôi, đừng lo lắng quá.”
Vị bác sĩ ôn tồn giải thích rồi rời đi. Lúc này Khả Di mới có thể thở phào nhẹ nhõm khi biết tình trạng của Ân Vương Hoàng vẫn ổn định. Khi cô vừa định đi vào nhà vệ sinh rửa mặt thì chuông điện thoại reo lên báo hiệu có người gọi đến. Khả Di đi đến chỗ để điện thoại cầm điện thoại lên, giọng mệt mỏi:
“Alo?”
“Là tôi, Minh Triết, thưa cô Khả Di.”, giọng đàn ông quen thuộc vang lên trong điện thoại.
“Anh gọi vào sáng thế này có chuyện gì à?”, từ ngày sống cùng Ân Vương Hoàng Khả Di càng trở nên nhạy cảm với các cuộc gọi như thế này.
“Chủ tịch, ông ấy có gọi điện đến ạ.”, mới sáng thức dậy Minh Triết bất ngờ khi ông Tần gọi đến, anh sợ thông tin sếp Tổng vào viện truyền ra bên ngoài nên ông Tần biết gọi đến để tra hỏi.
“Ông nội? Ông gọi đến có việc gì không?”, Khả Di cũng lo lắng không khác gì tâm trạng của Minh Triết lúc sáng. Cô sợ ông biết chuyện lại lên cơn đau tim thì không ổn chút nào.
“Chủ tịch gọi đến để hỏi lý do tại sao sếp Tổng vẫn chưa đến gặp ông ấy, thưa cô.”
“Anh nói thế nào?”
“Tôi đã trả lời theo lời cô dặn nhưng có vẻ Chủ tịch không tin, nói giờ chiều sẽ đến nhà Tổng Giám Đốc xem sao. Tôi gọi để báo cho cô sắp xếp ạ vì chị cô đang ở nhà và không hề hay biết việc sếp nằm viện.” Minh Triết cũng biết mối quan hệ rắc rối giữa chị em Khả Di và Ân Vương Hoàng.
“Tôi biết rồi, tôi sẽ sắp xếp. Còn việc ở PYK lúc này tôi mong anh giúp Ân Vương Hoàng giải quyết cho ổn thỏa.”
“Tôi biết, đó là trách nhiệm của tôi, thưa cô.”
Khả Di cúp máy ngồi xuống ghế sofa trong phòng bệnh suy nghĩ hồi lâu. Bây giờ chuyện ông nội biết giải quyết làm sao đây? Không thể để ông đến nhà được, khi ấy mọi chuyện vỡ lỡ ra thì không biết làm sao. Còn cách nào để ngăn ông lại hay không đây? Khả Di à, động não đi nào. Có cách rồi, cô quyết định sẽ tự mình đi tìm ông nội. Cô biết đi gặp ông là như đi vào hang cọp, nếu thuận lợi có thể giải quyết được mọi chuyện, nhưng điều không ổn là bao năm không gặp lại ông cũng như mẹ con Minh Châu, nếu có sơ suất gì thì mọi chuyện sẽ bại lộ ngay lập tức. Liều thôi, nếu còn chần chừ thì sẽ bị ông phát hiện ngay, liều một lần biết đâu lại thành công? Nói rồi Khả Di đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị kĩ càng để sang nhà ông Tần.
*********
Biệt thự rộng lớn gần trung tâm thành phố...
Reng....reng...
Chuông cửa reo liên tục mãi một lúc sau mới có người ra mở cửa. Một người làm vừa mở cửa thấy Khả Di liền lễ phép cúi đầu:
“Chào cô Tú Di, cô đến rồi ạ.”
Khả Di vừa nhìn đã biết chị mình đã làm những người giúp việc này thay đổi như thế nào. Cô nhớ lúc trước đến đây cô không quan trọng việc lễ nghĩa, chỉ cần chào là được. Đằng này người làm này vừa cúi đầu vừa chào rất lễ phép, có lẽ chị cô đã “giáo huấn” họ rất khó khăn. Tú Di luôn như vậy, luôn muốn mình ở vị trí cao hơn tất cả mọi người, ai ai cũng phải cúi đầu lễ phép với chị ấy, điều đó Khả Di hiểu hơn ai hết. Khả Di gật đầu cười nhẹ cố gắng ra dáng và cách nói chuyện của Tú Di nhằm không để mọi người nhận ra.
“Ông có ở nhà chứ?”
“Dạ có ạ.”
Khả Di nói rồi tự tin sải bước vào nhà, không thèm để tâm đến bất kì ai. Như một thói quen, cô đi đến vườn hoa sau nhà để tìm ông Tần. Cô vẫn nhớ như in mọi kỉ niệm giữa cô và ông nội. Ông là một người rất thích hoa, hầu hết thời gian của ông đều dành cho chúng cả. Vì vậy đến vào giờ này, không cần hỏi chỉ cần ra vườn hoa là có thể tìm được ông rồi. Quả thật vậy, Khả Di vừa bước xuống bật thềm đầu tiền vào vườn đã thấy ông Tần ngồi trên chiếc xe lăn kế chiếc bàn làm bằng mây, trên bàn còn đặt bình trà ô long để ông Tần vừa uống vừa thưởng hoa. Khả Di xúc động từ xa nhìn ông, đã bao lâu rồi cô không được gặp ông rồi nhỉ? Lúc trước về làm dâu, ai cũng ghét bỏ cô, ngay cả Ân Vương Hoàng cũng thế nhưng duy nhất chỉ có ông Tần luôn yêu thương, che chở và thấu hiểu cô. Cho nên có thể nói ông là người đặc biệt, quan trọng và cô xem ông như là ông ruột của chính bản thân mình. Đưa tay lau khẽ nước mắt rơi, Khả Di nở nụ cười tươi đi đến chỗ ông Tần.
“Cháu chào ông ạ.”,Khả Di đi đến bên cạnh ông Tần, lễ phép cúi đầu chào.
Ông Tần nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy liền ngước mặt nhìn cô gái trẻ bên cạnh. Tâm tư của ông có chút xao động. Tự dưng đôi mắt ông như ngấn nước, bàn tay do tuổi già cũng trở nên yếu ớt run run đưa lên nắm lấy tay Khả Di, giọng ông tuy trầm ổn nhưng vẫn có chút nghẹn lại.
“Di, cháu đến rồi à?”
Ông Tần cười hiền từ, nắm chặt tay Khả Di kéo xuống ngồi bên cạnh ông. Ông đưa bàn tay còn lại lên sờ gương mặt trắng trẻo của Khả Di, ông nói một câu khó hiểu.
“Lâu rồi chúng ta mới gặp nhau đấy.”
Khả Di không nhận thấy sự bất thường trong câu nói, chỉ cười đáp lại và viện lý do phù hợp để ông có thể hiểu và tin được.
“Dạ tại vì dạo này cháu bận việc quá nên không thể đến thăm ông được ạ. Cháu hứa với ông, sau khi sắp xếp công việc ổn thoả, cháu sẽ thường xuyên đến thăm ông hơn ạ.”
Khả Di cũng cảm động không kém nhưng cô cố gắng kìm chế lại cảm xúc của mình, cô không muốn ông phát hiện ra cô đang đóng giả chị mình để đến đây thăm ông.
“Dạo này cháu thế nào? Vẫn khoẻ chứ? Trông cháu ốm đi nhiều quá.”
“Dạ có lẽ vì công việc nhiều nên cháu hay bỏ ăn nên xuống kí ạ. Mà con gái phải ốm vậy mới xinh phải không ông?”, Khả Di nói đùa.
“Haha, ông vẫn thích nhìn cháu như trước đây. Di à, đối với ông cháu lúc nào cũng xinh xắn cả. Mà con bé này biết nói xạo từ khi nào đấy?”, ông Tần vui vẻ vỗ đầu Khả Di.
“Mà sao hôm nay cháu lại đến đây? Công việc đã xong chưa?”
“Cháu nghe Vương Hoàng nói hôm qua sẽ đến sân bay đón ông nhưng đột nhiên trợ lý anh ấy gọi về bảo anh ấy có cuộc họp gấp, tối qua anh ấy vừa bay sang Singapore để thảo luận rồi ạ. Biết ông lo lắng nên cháu đến thăm ông thay anh ấy để ông an tâm ạ.”, Khả Di kiếm cái cớ phù hợp để hợp thức hoá việc Ân Vương Hoàng không thể đến gặp ông Tần trong lúc này.
“Được được, cháu nói vậy là ông yên tâm rồi. Mà Di à...”, ông Tần gật gật đầu như đã hiểu chuyện sau đó nói một câu ấp úng, dừng lại nửa chừng rồi đưa tay nhăn nheo nắm chặt lấy tay Khả Di một lần nữa như muốn gửi gắm một điều gì đó.
“Dạ thưa ông?”
“Có phải ông đã từng nói với cháu rồi không? Ân Vương Hoàng tuy bề ngoài nhìn nó cứng rắn lạnh lùng như thế nhưng trong lòng nó lại rất ấm áp. Nó có một tuổi thơ bất hạnh, thiếu thốn tình yêu thương, tình cảm của ông dành cho nó cũng không thể bù đắp được. Ông tin cháu, Di, cháu là người mà ông an tâm để ông tin tưởng có thể bên cạnh chăm sóc, yêu thương nó, cùng nó đi đến hết cuộc đời này. Cháu sẽ thấy nó rất khác so với vẻ ngoài ấy nếu cháu cố gắng hiểu nó. Và cũng chỉ có cháu mới có thể làm được điều đó. Di à, hứa với ông đi, đừng bỏ rơi Ân Vương Hoàng, hãy bên cạnh nó và cho nó một hạnh phúc mà nó đáng được nhận, có được không Di, hứa với ông đi!”, ông Tần nắm tay Khả Di, đôi mắt đầy sự yêu thương, lo lắng cho đứa cháu trai đồng thời là sự tin tưởng đặt lên Khả Di. Hiếm khi nào mà ông Tần lại trải lòng một cách sâu sắc đến thế.
Khả Di cảm động rơi nước mắt. Cô hiểu những gì ông nói, cô cũng có thể biết được những gì ông nói đều là sự thật. Ân Vương Hoàng có một tâm hồn ấm áp khác hẳn với vẻ lạnh lùng mà anh đang cố xây dựng. Cô cũng muốn như lời ông nói lắm, là người bên cạnh anh, là người mang đến cho anh niềm hạnh phúc mà anh xứng đáng được có. Nhưng mà...ông ơi...liệu ông có biết cháu là Khả Di không ạ? Người đáng lẽ ra nên nghe câu nói này phải là Tú Di-người chị của cháu cũng là người vợ chính thức của Ân Vương Hoàng. Ông à, cháu xin lỗi, cháu không thể làm được, cháu không thể là người vợ mà ông mong muốn vì cháu chỉ là người thế thân, mãi mãi cũng không được. Nhưng cháu sẽ là người thay ông nói với chị cháu, cháu tin chị ấy có thể trở thành người mà ông mong muốn và tin tưởng...
“Cháu hiểu thưa ông, cháu hứa với ông, cháu sẽ không làm cho ông thất vọng.”, Khả Di lúc này chỉ biết gạt đi giọt nước mắt đau đớn kia, nắm lấy tay ông mà hứa hẹn.
“Được được, giờ cũng trễ rồi, cháu về lo cơm nước đi. Lần sau lại đến thăm ông nữa nhé, Di.”
“Dạ, cháu chào ông.”
Khả Di gật đầu rồi rời đi, cô không hề biết cái nắm tay của ông Tần lại kì lạ đến mức nào, như thể ông biết trước được sau lần gặp này cô sẽ rời đi mất và không trở về nhưng vẫn như trấn an mình rằng không có chuyện đó...
Tíc...
Tiếng chuông điện thoại reo lên. Khả Di vừa ra khỏi cổng liền nhận được tin nhắn từ điện thoại. Cô đến một gốc cây rồi mở ra xem. Trong hộp thư chỉ có một tin nhắn gửi đến với một nội dung rất ngắn gọn:
“Về nhà, mẹ có chuyện cần nói.”