Mục đích của Khả Di trở về lần này là thay ba cô, trở thành người đại diện của tập đoàn Nhất Phát đảm nhận vai trò lãnh đạo trong dự án lớn lần này. Tất cả mọi người, từ nhân viên bình thường cho đến hội đồng quản trị đều biết tầm quan trọng của dự án này, nó sẽ là lá bài quyết định sự sống-còn, thịnh-suy của Nhất Phát, mọi trách nhiệm và trọng trách nặng nề đều đặt lên vai của Khả Di. Cô biết chứ, từ lúc sinh ra là con của một Chủ tịch tập đoàn lớn, cô đã biết trách nhiệm và vai trò của mình ở đâu, dù muốn hay không đều phải kế thừa và gánh vác cơ nghiệp của cha mẹ. Năm đó cô đang học năm cuối đại học thì phải bảo lưu kết quả để kết hôn cùng anh, cũng may sau đó Ân Vương Hoàng hiểu chuyện đã cho phép cô hoàn thành việc học, chứ nếu không tốt nghiệp, cô cũng không biết lấy gì để đảm nhận trọng trách này. Tiếc thay cho cô là chị cô- Tú Di từ nhỏ đã không có khả năng tiếp nhận, mọi hy vọng đều dồn vào cô, đó cũng là điều dễ hiểu khi bà Thuý chọn Khả Di để làm người điều hành. Lần này cô về, cô quyết tâm sẽ hoàn thành xong việc nhanh nhất có thể, lúc dự án thành công cũng sẽ là lúc cô và Bảo Bối quay lại Pháp. Cô không muốn ở đây một chút nào cả, vì từ lúc gặp lại Ân Vương Hoàng thì cô đã biết trái tim mình lại một lần nữa xao động, cô sợ, cô sợ cô lại không đủ can đảm để rời đi một lần nữa. Vì thế quyết tâm của cô càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Hôm nay là ngày đầu tiên Khả Di đến Nhất Phát với tư cách là Tổng giám đốc, toàn quyền thay thế vị trí ba cô để điều hành tập đoàn. Mọi nghi thức đón tiếp đều được hoàn thành suôn sẻ, Khả Di cũng cảm thấy có chút gì đó bối rối cùng hồi hộp khi lần đầu thấy có quá nhiều người đứng lễ phép cúi đầu chào cô, đồng thanh nói “Kính chào Tổng giám đốc.“.
Phòng làm việc của Khả Di được đặt ở lầu 9, một độ cao vừa đủ để cô có thể ngắm toàn cảnh xung quanh. Cô rất ưng ý căn phòng này, có lẽ đây sẽ là nơi ổn nhất để cô chuyên tâm làm việc. Một căn phòng lớn với màu trắng thanh khiết, từng nơi một đều được trang trí bằng hoa Lavender-loài hoa mà cô yêu thích. Sự xuất hiện của chúng đã đem lại cho Khả Di sự vui vẻ cùng thích thú, hương thơm thoang thoảng chiếm cả không gian phòng tuy dịu nhẹ nhưng cũng đủ làm cho người khác ấn tượng và thoải mái. Một chiếc bàn gỗ to được đặt ngay trung tâm căn phòng, theo đó là một chiếc ghế da lớn màu nâu hoàn toàn phù hợp với chức danh Tổng giám đốc của cô. Khả Di đi đến ngồi vào bàn, nghiêm túc ngồi thẳng lưng đưa bàn tay nhỏ lấy từng tệp hồ sơ trên bàn ngồi đọc. Tất cả những hồ sơ này là những thông tin liên quan đến dự án lớn mà tập đòan nhà cô đảm nhận, là hy vọng cuối cùng của Nhất Phát nên Khả Di không cho phép mình lơ là, bỏ sót chi tiết nào, phải hoàn thành thật chỉnh chu để mang về cơ hội tồn tại cho tập đoàn.
Cốc...cốc...
Một người đàn ông cao lớn bước vào, trên gương mặt anh là một nụ cười điềm đạm và đầy yêu thương. Anh chậm rãi bước đến trước bàn làm việc, nhìn cô gái nhỏ nhắn đang chăm chú đọc hồ sơ đến nỗi không nghe thấy tiếng gõ cửa của anh, đưa hai tay chống lên bàn, cúi người thấp xuống để gương mặt anh chạm gần đến gương mặt của cô gái đó, một giọng nói mê hoặc cất lên.
“Sao rồi? Cô Tổng giám đốc của tôi?”
Khả Di nghe tiếng nói liền giật mình, gương mặt nhỏ nhắn vội ngẩng lên liền chạm ngay gương mặt điển trai kia, chạm ngay ánh mắt sâu thẳm đang hiện lên rất rõ hình ảnh cô trong đáy mắt ấy. Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói một lời. Khung cảnh ấy tiếp tục trong khoảng vài giây rồi sau đó người đàn ông lên tiếng cắt ngang hành động ngơ ngác của cô gái đối diện, trong cổ họng còn bật lên tiếng cười thích thú.
“Anh biết anh đẹp trai rồi, em không cần nhìn anh thế đâu!”
Khả Di mặt đỏ ửng vì bị chọc quê, thu hồi tầm mắt của mình, đôi chân mày nhỏ nheo lại tỏ vẻ khó chịu.
“Tại sao anh vào mà không gõ cửa? Vậy là bất lịch sự đấy.”, Khả Di ngã lưng ra chiếc ghế da phía sau, hai tay khoanh trước ngực.
“Anh đã gõ và có người chăm chú quá nên không nghe, thế là anh vào luôn ấy mà.”, Phúc Nguyên nở nụ cười nhẹ, chăm chú nhìn Khả Di.
“Xí. Mà anh đến đây có việc gì à? Hôm nay anh không đi làm sao?”, Khả Di trề môi đáng yêu, ngồi thẳng lưng lại, ngẩng đầu nhìn Phúc Nguyên với hình bóng cao lớn đứng phía đối diện mà hỏi han.
“Anh xong việc rồi nên qua đây gặp em, định mời em đi ăn tối. Mà có lẽ với đống hồ sơ này em thì coi như lời mời anh trở thành vô nghĩa rồi.”, Phúc Nguyên đưa tay cầm một tệp hồ sơ dày cộm lên xem rồi khẽ lắc đầu.
“Không đi ăn được thì mua về đây ăn. Em sẽ gọi thư kí mua đồ ăn mang lên đây, em ăn cùng với anh. Được không?”, Khả Di cười tươi, cô không muốn làm Phúc Nguyên thất vọng.
“Không cần phiền người ta. Bây giờ anh đang rảnh nè, để anh đi mua cho.”
“Em ăn sand...”, Khả Di liền lên tiếng nói món mà mình muốn ăn cho Phúc Nguyên nghe để anh đi mua nhưng câu nói chưa kịp hoàn thành thì đã bị anh ngắt lời.
“Không được yêu cầu, anh mua gì thì ăn đó. Ăn thức ăn nhanh không tốt đâu.”
Phúc Nguyên nói rồi khẽ xoa đầu Khả Di, mỉm cười nói rồi rời đi, như thể không cho cô phản kháng. Anh lúc nào cũng vậy, luôn ấm áp, luôn để tâm và chăm sóc cho cô từng chút một. Nhìn bóng dáng Phúc Nguyên rời đi, Khả Di khẽ thở dài cùng cảm thấy sự khó chịu đang dâng lên trong lòng. Anh ấy quá tốt, tốt đến nỗi trở thành gánh nặng đối vớii cô. Khả Di thật sự không biết làm sao để có thể trả hết những gì anh đã dành cho cô, đã làm cho hai mẹ con cô suốt quãng thời gian vừa qua.
Một lúc sau Phúc Nguyên trở về, trên tay là hai hộp mì nóng hổi. Anh ngồi xuống ghế sofa đối diện, chăm chú mở từng nắp hộp ra, tuốt luôn cả miếng nilon bọc ngoài đôi đũa tre, trộn sẵn luôn. Tất cả đều được chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn đợi Khả Di ra ăn mà thôi. Phúc Nguyên xoay người lại phía sau, thấy Khả Di đang ngồi gục đầu xuống bàn. Phúc Nguyên liền đứng dậy, đi đến bên cạnh bàn làm việc, ánh mắt đầy yêu thương chăm chú nhìn Khả Di. Phúc Nguyên đi lại chỗ ghế sofa lấy chiếc áo vest đang vắt trên thành ghế tới chỗ cô, anh dịu dàng khoác lên người cho Khả Di như sợ cô sẽ bị cảm lạnh. Anh đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc đang rũ xuống bên mặt cho cô thoải mái hơn khi ngủ. Có lẽ cô đã quá mệt mỏi khi đọc xấp tài liệu này. Phúc Nguyên thở dài, ngay cả người đàn ông như anh, sức khoẻ tốt quen với lịch làm việc căng thẳng và dày đặc như thế còn không đủ sức mạnh để giải quyết huống chi là Khả Di-một cô gái yếu đuối hơn nữa lại mới tập quen với công việc này. Phúc Nguyên đau xót cùng yêu thương nhìn Khả Di, bàn tay đưa lên nhè nhẹ xoa đầu cô như thể sợ cô tỉnh giấc, phải chi anh có thể thay cô gánh tất cả thì hay biết mấy, anh không muốn thấy cô phải cực nhọc như thế này đâu, bởi vì như thế lòng anh sẽ đau lắm, rất đau....
******
Reng...
Một tiếng chuông điện thoại reo lên báo tin nhắn được gửi tới. Một bàn tay to với đến cầm chiếc điện thoại lên, nhấn một phím gì đó trên màn hình. Chừng vài giây sau, một hình ảnh hiện lên bao phủ toàn màn hình. Trong điện thoại là hình ảnh chụp từ xa, trung tâm của bức ảnh là một cặp nam nữ đang tiếp xúc rất gần: người nữ nằm ngủ gục trên bàn làm việc, còn người nam thì cử chỉ dịu dàng xoa đầu chăm sóc cho người nữ, cảnh tượng này thật là tình cảm và mùi mẫn, người ngốc nhìn vào cũng dễ dàng nhận ra được họ đang có tình ý với nhau.
Rầm...
Ân Vương Hoàng tức giận đưa tay ném chiếc điện thoại xuống đất, tay còn lại siết chặt thành nắm đấm nện xuống bàn làm việc bằng gỗ bóng loáng, gương mặt đằng đằng sát khí, ánh mắt sắt bén như muốn chém toang tất cả những gì cản trở trước mặt, anh gằn giọng.
“Phúc Nguyên, sao lại vội vàng như thế? Tôi còn chưa ra đòn mà. Hãy đợi đấy, mọi thứ sẽ không dễ dàng như vậy đâu.”