Trong xe.
Thật sự không nghĩ ra được là ai theo dõi mình, cộng thêm cũng không có chứng cứ xác thực, Tần Hoài An dứt khoát không nghĩ nhiều nữa.
| Chử Châu thấy cô cả đoạn đường đều lãnh đạm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên nói đùa: " Không muốn biết, kết quả bỏ phiếu khi nãy của các chú sao?" | Tần Hoài An sững sờ, quay đầu nhìn ông ta, nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: " Chuyện như thế này không phải là cần giữ bí mật sao? Còn phải chờ thông báo chính thức chứ”
Thấy cô nghiêm túc nói ra câu này, Chử Châu bật cười.
Ngay lập tức, nhận ra bản thân đã thất lễ, ông ấy dùng tay che miệng, họ nhẹ. " Cái này sao, nếu như còn phải tranh luận, chú nhất định sẽ không nói cho cháu biết”
Tần Hoài An trong lòng cảm động nói, nói không để tâm đến kết quả chắc chắn là giả, trong khoảng thời gian này toàn đội đều dốc sức làm thí nghiệm, không phải chỉ để chờ một kết quả sao.
Cô nhìn Chử Châu chăm chú, " Vậy..."
Chử Châu ung dung nói: " Chú có thể nói với cháu một cách rất có trách nhiệm rằng, dự án của cháu, nằm chắc rồi”.
Với câu trả lời dứt khoát như vậy, tuy là Tần Hoài An bình thường vẫn luôn bình tĩnh, lúc này cũng không khỏi chắp tay phấn khích thốt lên: " Thật sự quá tốt rồi!”
Chử Châu tầm mắt rơi vào trên mặt cô, có thể rõ ràng cảm nhận được lúc này cô đang cười vô cùng vui vẻ. Mặc dù chiếc mặt khẩu trang che gần hết khuôn mặt nhưng cô vẫn để lộ hàng lông mày và đôi mắt sáng. Lúc này, lông mày cong vút, đôi mắt sáng như sao.
Chử Châu có chút kinh ngạc, trong lòng không khỏi nghĩ nếu như cởi bỏ khẩu trang chướng ngại, nụ cười của cô chắc chắn sẽ rất đẹp.
Khóe môi không khỏi hơi cong lên.
“ Nghe nói Chấn Phong định sau khi nhậm chức xong, sẽ chính thức ly hôn với cháu. Cháu yên tâm, đến lúc đó chú sẽ không để nhà họ Chử làm khó cháu đâu.”
" Cảm ơn! Chú hai Chử, chú thật sự là một người tốt”
Tần Hoài An chưa bao giờ nghĩ Chử Chấn Phong sẽ làm cho mình khó xử, dù sao hai người đã nói rõ ràng từ trước. Nhưng lời nói của Chử Châu vẫn khiến cô cảm động.
Chử Châu hai mắt hơi tối lại, người tốt, là ông ấy sao? Tần Hoài An không để ý đến sự kỳ lạ của ông ấy, khi cách biệt thự vẫn còn một khoảng cách liền yêu cầu tài xế dừng xe.
chú.”
" Cháu chỉ cần xuống đây là được rồi, cậu Chử trước kia từng nói rồi, không muốn cháu tiếp xúc quá nhiều với
Chử Châu hiểu rõ, cũng không nói nhiều,
Tần Hoài An lại cảm ơn ông ấy lần nữa, xuống xe, chầm chậm đi về phía biệt thự.
Nhìn thấy bóng dáng Tần Hoài An dần đi xa, tài xế cũng là trợ lý của Chử Châu nói: " Chú hai, ông và cô Tần rất hợp nhau, khi nãy thấy ông cười rất nhiều lần, có lẽ hai người có thể trở thành bạn thì sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Chử Châu lại lạnh đi, trở nên xa cách và thờ ơ.
Ông ta thu hồi tầm mắt, nâng cửa kính xe lên, giọng điệu có chút giễu cợt: " Tôi từ trước tới nay chưa từng tin tưởng thứ gọi là bạn bè”
Không ai có thể là bạn của ông ấy.
Không ai biết rằng dưới vẻ ngoài tốt bụng của ông ấy với người khác, lại là một trái tim lạnh giá như đóng băng đã hàng nghìn năm, không ai có thể làm tan chảy. | Chử Châu dập tắt suy nghĩ, khôi phục lại sự bình tĩnh trước đây, " Mạc Khúc Ôn, cậu nói với Smith một tiếng, tôi thay ông ta tìm được một ứng cử viên thích hợp rồi.”
" Người ông nói, có phải cô Tân không?” Mạc Khúc Ôn to gan đoán. Nhưng thấy Chử Châu không có ý nói thêm, ông ta cũng không dám hỏi thêm, lặng lẽ bấm gọi quốc tế. Trong sảnh biệt thự. Tần Hoài An vừa đi vào, đột nhiên cảm thấy một ánh mắt lạnh lùng rơi vào trên người mình.
Cô ngước mắt lên liền nhìn thấy Chử Chấn Phong đang khoanh tròn đôi chân dài trên sô pha, toàn thân toát ra khí chất mạnh mẽ khiến người ta không thể bỏ qua.
Cô chưa kịp nói thì giọng nói trầm thấp của anh đã vang lên: “ Cô đến công ty của Hàn Âu Dương?"
Tần Hoài An gật đầu, " Ừm, cuộc thi đấu lần trước tham gia, bước vào trận thi đấu cuối cùng, cần phải thi đấu diễn thuyết, thầy tạm thời gọi tôi qua đó”
* Chỉ có như vậy?" Chử Chấn Phong trong ngữ khí càng tăng thêm phần ý tứ.