Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 117: Chương 117: Chương 118






Trương Nhược Phi giật giật khóe môi, sau đó liếc nhìn Ôn Nhã Ly đáng thương, cắn răng gật đầu.

" Ôn Nha Ly, em đừng đi nữa, ở đây chờ bọn chị”

Tần Hoài An dặn dò một tiếng, sau đó đi về quán bar cùng với Trương Nhược Phi.

Trương Nhược Phi đi theo, đột nhiên nói: “Tại sao cô không đi dự bữa liên hoan cùng mọi người? Sợ bị lộ thân phận như vậy sao?”.

“Anh biết rồi?" Tần Hoài An nhướng mày liếc anh ta một cái, giống như đã dự đoán trước được, cũng không quá kinh ngạc.

Trước kia Trương Nhược Phi hai lần truy hỏi thân phận của cô, cô đã có linh cảm, chắc chắn anh ta sẽ đoán ra.

“Yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này ra đầu" Trương Nhược Phi hừ một tiếng.

Không nhịn được liền đem theo chút phàn này: “Bữa tối lần này, mọi người thực sự muốn cảm ơn cô, vì phần thi đấu diễn thuyết cuối cùng, nếu không hạng nhất của chúng ta cũng không thuận lợi lấy được như vậy. Cho dù cô không ăn cơm cùng chúng tôi, đến chào một tiếng cũng được, rõ ràng là ở phòng bên cạnh, lại không chịu lộ mặt, thực sự là không coi chúng tôi là bạn bè gì cả”.

“Mọi người ở cùng một nhà hàng sao?” Tần Hoài An giật mình, chẳng trách lại gặp anh ta ở

đây.

Trương Nhược Phi nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt cô không phải là giả, đột nhiên nghĩ tới bọn họ là tạm thời thay đổi địa điểm tụ họp, cũng không hề nói ở trong nhóm.

"A, lẽ nào là tôi hiểu lầm cô rồi?" Trương Nhược Phi gãi gãi đầu, cảm thấy có chút xấu hổ.

Tần Hoài An cuối cùng cũng hiểu ra, cười nói: “Tôi che giấu thân phận, chỉ là không muốn gây phiền phức cho mọi người”

Khi nghe điều này, Trương Nhược Phi theo bản năng liền lựa chọn tin tưởng cô.

Ngọn lửa không tên trong lòng tự nhiên tan biển.

Hai người lấy lại thẻ căn cước của Ôn Nhã Ly từ chủ quán bar.

Ông chủ đó là người ranh ma, lúc đầu cũng không chịu thua, Tần Hoài An cũng không tiện để lộ thân phận. Cuối cùng, Trương Nhược Phi trực tiếp tiết lộ thân phận của mình là cậu chủ nhà Trương, dọa cho đối phương một trận.

Nhà họ Trương ở Hải Lam, cũng được coi là một gia tộc có danh tiếng không nhỏ, một ông chủ quán bar nhỏ đương nhiên phải nể trọng vài phần.

Ôn Nhã Ly nhận lại chứng minh thư, lần nữa cảm ơn Tần Hoài An: " Cảm ơn chị Hoài An!"

Sau đó ngẩng đầu nhìn Trương Nhược Phi, lại xấu hổ cúi đầu xuống, “ Cảm ơn anh trai này.”

Đừng nhìn những lời nhận xét hăm dọa hung tợn vừa rồi của Trương Nhược Phi, nhưng thật ra da mặt anh ta cũng rất mỏng.

Anh ta ho một tiếng, nói: “ Không sao, sau này cô tốt nhất là đừng đến mấy nơi như quán bar để tìm việc, bên trong đó rất loạn, một cô gái trong sáng như cô rất dễ bị bắt nạt”

Câu nói này càng khiến Ôn Nhã Ly cúi đầu sâu hơn.

Tần Hoài An bất lực liếc nhìn Trương Nhược Phi, nhẹ giọng nói: “ Ôn Nhã Ly, chị nhớ em bây giờ học xong năm thứ nhất, chuyện tìm việc cũng không cần sốt ruột, có thể từ từ lựa chọn”

[ “Ừ” Ôn Nhã Ly ngoan ngoãn đáp lại, ngẩng đầu lên “ Chị Hoài An, khi nãy cảm ơn chị rất nhiều, em còn không trở về thì sẽ muộn quá mất”

Nói xong cô ấy vội vàng rời đi.

Tần Hoài An muốn trao đổi phương thức liên lạc với cô ấy cũng không kịp.

Cô thu hồi ánh mắt, nhìn sang Trương Nhược Phi bên cạnh, " Vậy tôi cũng về trước đây” Trương Nhược Phi định thần lại, buột miệng nói: “ Chúng ta có phải là bạn bè không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.