Sau sự kiện họp báo, Vương Thanh Hà đã từ bỏ hình tượng học giỏi, thiết kế lại một hình tượng mới, còn rất nhanh đã vững bước trong được làn giải trí.
Đương nhiên, trong đó cũng không ít những tài nguyên mà Chở Gia Mỹ đã dùng rất nhiều công sức mới đoạt được.
Tần Hoài An nghĩ đến bộ mặt thật của Vương Thanh Hà, sau đó nhìn nụ cười ngây ngô của cô ta trước ống kính, lòng cô chợt nôn nao.
Cô nhìn đi chỗ khác.
Sau khi chia tay với cô giáo Từ, Tần Hoài An rời khỏi quán trà và chuẩn bị quay về.
Khi đi ngang qua một quán trà, một cặp vợ chồng từ bên trong bước ra, có lẽ họ đã bị thua mất tiền, lúc này đang hùng hổ chỉ trích nhau kỹ năng đánh bài của đối phương không tốt.
Tần Hoài An nhíu mày nghi ngờ, khi đến gần thì hơi kinh ngạc: “Chú Ôn, dì Phùng, sao hai người lại ở đây?”
Vợ chồng Ôn Liễu Ninh nhìn Tần Hoài An đeo khẩu trang, sửng sốt, sau đó nhìn kỹ một hồi.
Phùng Nhạc Hoa vỗ đùi một cái, liền nhận ra Tần Hoài An, “Ô! Đây không phải là con nhóc mà bà Tần nhận nuôi sao?”
“Tần Hoài An!”Ôn Liễu Ninh sau khi nhận thức được liền phản ứng lại, lại nghĩ tới cái gì, kích động nói: “Cháu, chú nghe nói, cháu được gả vào nhà họ Chử rồi? Nhà đó giàu có lắm đấy!”
“Thật sao?” Vẻ mặt của Phùng Nhạc Hoa thay đổi, lập tức nắm lấy tay Tần Hoài An, “Trước đây dì chính là cảm thấy đứa nhỏ này không đơn giản, tương lại nhất định sẽ có tiền đồ, không ngờ rằng bây giờ còn được làm mợ chủ trong nhà giàu có rồi!”
“Không có, mọi người có lẽ là nghe lầm rồi.” Tần Hoài An phủ nhận, dù sao cô cũng sắp rời khỏi nhà họ Chử rồi.
Cả hai cùng sửng sốt, nhìn nhau.
Vẻ nhiệt tình trên mặt Phòng Nhạc Hoa đã vơi đi một nửa, bà ta buông tay.
Sau đó Tần Hoài An hỏi: "Mọi người chuyển đến Hải Lam rồi sao? Lúc trước cháu còn nhìn thấy Ôn Nhã Ly. Cô ấy đang làm công việc bán thời gian, nhưng vẫn chưa kịp lấy được phương thức liên lạc của cô ấy, cô ấy hiện tại thế nào rồi?”
Ôn Liễu Ninh do dự, nói: “Ôn Nhã Ly con bé đã kết hôn rồi.”
“Kết hôn?!” Tần Hoài An bởi vì ngạc nhiên, giọng điệu không khỏi nâng cao hơn "Cô ấy chỉ mới mười tám tuổi, làm sao mà kết hôn được?”
Ôn Liễu Ninh vẻ mặt có chút khó xử.
Phùng Nhạc Hoa trừng mắt nhìn ông ta, quay đầu cười nói với Tần Hoài An: “Hoài An, cháu
có thể là sống ở thành phố lớn lâu rồi, không biết nhiều về nông thôn. Trẻ con ở nông thôn chúng ta, phần lớn đều là mười bảy mười tám tuổi đã kết hôn rồi ấy chứ, gặp được người có điều kiện tốt, không phải là nên mau chóng kết hôn sao?”
Tân Hoài An không đồng ý với điều này.
“Ôn Nha Ly, cô ấy đã thi được vào đại học rồi, đợi tốt nghiệp ra ngoài tìm việc rồi mới kết hôn cũng không muộn, đến lúc đó còn sợ không tìm được đối tượng kết hôn có điều kiện tốt sao?”
Phùng Nhạc Hoa cười lạnh một tiếng, "Điều kiện tốt đến đâu, có thể sánh với nhà họ Hàn sao? Lễ vật hoành tráng tới 3 tỷ! Trong nhà còn có công ty y tế niêm yết, nắm trong tay vô số tài sản!”
Nhà họ Hàn, công ty y tế?
Không lẽ nào là...
“Công ty mà mọi người nói đến, ông chủ có phải là Hàn Âu Dương không?”
Ôn Liễu Ninh nhanh nhảu, buột miệng nói: "Sao cháu lại biết được?”
Sắc mặt Tần Hoài An lập tức chìm xuống, "Mọi người gả Ôn Nhã Ly cho Hàn Âu Dương? Có biết anh ta hơn cô ấy mười tuổi không, và quan trọng hơn là...”
Lời nói đằng sau, Tần Hoài An không thể nói ra được, thấy phản ứng của vợ chồng Ôn Liễu Ninh, bọn họ rõ ràng là biết.