Mặt Hàn Âu Dương đanh lại, lập tức thay đổi về mặt thờ ơ khi nãy của mình, ánh mắt quan sát vẻ mặt nghiêm túc của Tần Hoài An một hồi.
Đột nhiên khịt mũi, “Mợ Chủ tự tin có thể chữa khỏi bệnh cho tôi?”
“Tôi từng tìm hiểu qua, bệnh trạng của anh không phải bẩm sinh, cũng không phải do yếu tố tâm lý gây ra”.
Hàn Âu Dương cau mày, “Như vậy thì có sao chứ? Nhiều năm như vậy tôi đã từng gặp qua không ít bác sĩ rồi, mợ Chử làm sao mà khiến tôi tin tưởng, chuyện những bác sĩ chuyên nghiệp kia đều không làm được, cô lại có thể làm được?”.
Tần Hoài An nhàn nhạt cười nói: “Bởi vì trong sách cổ châm cứu của bà nội mà tôi từng xem qua những trường hợp tương tự.”
Đây là lý do tại sao cô dám bàn điều kiện với Hàn Âu Dương.
Trực tiếp dùng thân phận mợ chủ của nhà họ Chử để giải cứu Ôn Nha Ly, Hàn Âu Dương chưa chắc đã đồng ý. Phía nhà họ Chử, cũng sẽ không hài lòng với cô ấy.
Và những gì cô có thể cũng chỉ có thể dựa vào là y thuật của bản thân.
Cô lúc đầu có thể một châm phế bỏ Chử Tấn Phong, bởi vì cô hiểu rõ về phương diện này, cho nên mới có tự tin giao dịch với Hàn Âu Dương.
Chỉ cần chữa khỏi cho anh ta, sẽ không dùng đến Ôn Nhã Ly, đương nhiên có thể cứu được.
Bây giờ còn phụ thuộc vào việc Hàn Âu Dương có muốn tin cô hay không.
“Cô thực sự chắc chắn?”.
Sau một hồi im lặng, Hàn Âu Dương lại lên tiếng xác nhận.
Tân Hoài An gật đầu, “Tôi sẽ trị liệu cho anh bằng châm cứu và xoa bóp. Theo tình trạng của anh, có thể mất khoảng nửa tháng mới cho thấy hiệu quả?
Nửa tháng?
Hàn Âu Dương giật mình, anh ta nghi ngờ Tân Hoài An đang khoác lác.
Trước đó anh ta đã uống thuốc hơn một năm, cũng không có tác dụng! Bây giờ cô lại nói với anh ta, chỉ cần nửa tháng?
Hàn Âu Dương trong lòng dao động, nói: "Vậy thì.... Tôi sẽ tạm thời sẽ tin mợ Chử một lần”
“Cám ơn giám đốc Hàn.” Tần Hoài An thở phào nhẹ nhõm nói: “Hôm nay vừa hay có mang theo dụng cụ đến, hiện tại có thể giúp giám đốc Hàn châm cứu ngay, anh muốn bắt đầu từ hôm nay hay ngày khác?”
Hàn Âu Dương liếc nhìn túi xách trên tay cô, còn thực sự có chuẩn bị rồi mới tới!
“Hôm nay luôn đi.”Hàn Âu Dương nóng lòng muốn xem kỹ thuật của Tần Hoài An có thể giúp được gì cho anh ta hay không.
Tân Hoài An hơi trầm ngâm, “Được rồi, phiền giám đốc Hàn dẫn đường, đi tìm phòng có giường”
Hàn Âu Dương nhướng mày, không nói lời nào, đi đằng trước dẫn đường.
Khi vào đến phòng ngủ, người hầu đã đứng canh ngoài cửa.
Hàn Âu Dương toàn thân cứng đờ.
Nhìn thấy ánh mắt kỳ quái của Hàn Âu Dương, cô bình tĩnh cười, “Ở trong mắt tôi, giám đốc Hàn, anh chỉ là một bệnh nhân, cũng giống như tôi cứu chữa cho chó mèo hay phụ nữ, người già vậy, không có gì khác biệt cả. Anh đừng căng thẳng"
Đem phụ nữ người già ra để so sánh với anh ta cũng thôi đi, chó mèo là cái thứ gì chứ?
Hàn Âu Dương có thể coi như là lĩnh hội được mồm mép lém lỉnh lợi hại của mợ Chử này.
Anh ta không nói gì, im lặng cởi áo choàng.
Tần Hoài An quan sát đại khái tình hình của anh ta, phán đoán vị trí cần châm.