Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 126: Chương 126: Chương 127




Thái độ của anh ta đối với Tần Hoài An có chút thay đổi so với lúc trước, nói: “Cảm ơn mợ Chử.”

“Cảm ơn thì không cần đầu. Tôi hy vọng giám đốc Hàn sẽ luôn giữ lời hứa và để bạn tôi đi.”Tần Hoài An ung dung nói.

Hàn Âu Dương không ngờ cô lại nói thẳng như vậy, bất lực cười nói: “Được, vậy từ nay về sau … “Từ hôm nay, cách một ngày tôi sẽ tới giúp anh Hàn tiến hành châm cứu”

Chỉ là không biết Chử Chấn Phong có thể đồng ý hay không?

Tần Hoài An trong lòng nghĩ thầm, trở về nhất định phải tìm cách thuyết phục người đàn ông đó.

Hàn Âu Dương cũng coi như là người có chữ tín, anh ta thật sự cho người dẫn Ôn Nhã Ly ra ngoài.

Tuy nhiên, cô gái lại đang trong bộ dạng mê man. “Ôn Nhã Ly?!”Tần Hoài An ghé vào lỗ tại cô ấy, cô ấy cũng không hề đáp lại.

Chử Chấn Phong nháy mắt với Vệ Nam, Vệ Nam biết ý, bước lên trước, đem Ôn Nhã Ly từ trong tay thuộc hạ của Hàn Âu Dương đặt vào ghế phụ của xe.

Chử Chấn Phong và Tần Hoài An ngồi ở hàng ghế sau.

Vệ Nam khởi động xe rời đi. “Cô đến chỗ Hàn Âu Dương, giúp anh ta chữa bệnh, để cứu bạn mình?” Giọng nói trầm ấm của Chử Tấn Phong vang lên, nhìn người phụ nữ bên cạnh, ánh mắt có chút phức tạp.

Tần Hoài An gật đầu, nói sơ qua về việc Ôn Nhã Ly bị ba mẹ bán cho nhà họ Hàn với giá 3 tỷ. “Lại còn có lại ba mẹ tham tiền phụ nghĩa như vậy nữa sao? Thật sự là không biết xấu hổ là gì, cô gái này thật là đáng thương.”

Vệ Nam đang lái xe, không nhịn được nói ra một câu, thương hại liếc mắt nhìn Ôn Nhã Ly, rồi ngẩng đầu nhìn Tần Hoài An qua gương chiếu hậu, sau đó nói: ”Nhưng cô Trần cô thật sự rất lợi hại, tôi thấy với bộ dạng đó của Hàn Âu Dương, mà cô còn dám chữa bệnh cho anh ta, cô thật sự là tài thì cao mà gan cũng lớn đấy! Trước kia cậu chủ tôi còn tưởng cô…”

“Khụ!”Tiếng họ mang hàm ý cảnh cáo đột nhiên vang lên.

Vệ Nam nhận lấy ánh mắt lạnh lùng của người ngồi phía sau, liền ngậm miệng lại.

Tần Hoài An khơi dậy lòng hiếu kỳ, không nhịn được hỏi: “Tưởng tôi cái gì?”

Vệ Nam không nói chuyện, cô theo bản năng quay đầu nhìn Chử Chấn Phong.

Biểu cảm trên khuôn mặt nghiêm nghị của người đàn ông biến hóa rồi thay đổi.

Cuối cùng, sau mấy tiếng họ, anh mới nói: “Không có gì, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Đó quả thực là một sự hiểu lầm.

Tần Hoài An căn bản không phải người do Hàn Âu Dương phải tới.

Hiểu rõ điểm này, sự phòng thủ của anh đối với Tần

Hoài An đã biến mất.

Tần Hoài An cảm thấy thái độ của anh đối với mình đã thay đổi.

Trước đây, lúc nào cũng lạnh lùng nhìn cô một cách khó hiểu, nhưng bây giờ, dường như đã tự động giảm bớt sự sắc bén rồi.

Vì vậy cô nhẹ giọng nói: “Cậu Chử, tôi đã hứa sẽ tiếp tục chữa trị cho Hàn Âu Dương, tiếp theo đây cứ cách một ngày đều phải tới châm cứu cho anh ta.

Chử Chấn Phong nhìn chăm chú vào mặt cô, hỏi: “Giống như khi nãy?” “Ừ” Tần Hoài An thản nhiên gật đầu.

Khi Chử Chấn Phong nghĩ đến cảnh đó, sự khó chịu kỳ lạ trong lòng anh lại bộc phát ra.

Anh khịt mũi, “Cô không thấy xấu hổ khi để người đàn ông trần truồng nằm trước mặt mình sao?” “Tôi là sinh viên y khoa, tương lai phải trở thành bác sĩ, tình huống như thế này cũng không hiếm gặp.

Tần Hoài An vừa nói, ánh mắt quét qua người anh một lượt, cười nhẹ nói: “Cho dù là cậu Chử anh, cũng có cách điều trị như vậy

Chử Chấn Phong nhíu mày hung dữ, người phụ nữ này, lại còn so sánh mình với Hàn Âu Dương! Muốn ép anh ném cô xuống xe sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.