Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 128: Chương 128: Chương 129




Tần Hoài An sắc mặt thay đổi.

Thấy như vậy, Ôn Nhã Ly thấp thỏm một chút, “Chị Hoài An, có phải em đã nói sai gì không.

Tần Hoài An sờ sờ đầu cô ấy “Không có.

Cô không phủ nhận lời của Ôn Nhã Ly, nói với cô ấy: “Chuyện này, đợi một khoảng thời gian nữa chị sẽ giải thích cho em, em trước tiên phải giúp chị giữ bí mật đã? Em không được để người ngoài biết”

Ôn Nhã Ly chớp mắt, sau đó trịnh trọng gật đầu.

Tần Hoài An cứu cô ấy, cô ấy tất cả đều nguyện ý nghe theo cô! “Ôn Nhã Ly, đêm nay em cứ yên tâm ở lại đây, ngày mai chị lại tới thăm em, có việc gì nhớ gọi điện thoại cho chị “Vâng, chị Hoài An.”

Không lâu sau khi Tần Hoài An rời đi, điện thoại của Ôn Nhã Ly vang lên.

Nhìn thấy người gọi là mẹ, cô ấy cắn môi, cuối cùng chọn nhấc máy. “Ôn Nhã Ly, ngày mai mẹ và bố con phải quay về rồi, con ở nhà họ Hàn đừng có gây chuyện. Nếu có thể sinh một trai một gái, con chính là lập công lớn cho nhà họ Hàn rồi, bọn họ chỉ cần vui vẻ, thì sẽ giữ con ở lại nhà họ Hàn mãi mãi!”

“Còn nữa, nếu có cơ hội, con cũng thử hỏi giám đốc Hàn, xem có thể sắp xếp cho em trai con được công việc có đãi ngộ tốt chức vụ nhẹ nhàng không, em trai con bỏ họ cũng 3 năm rồi, cũng không thể ở nhà mãi được, cho nên phải tìm bạn gái nữa, con là người làm chị phải suy nghĩ cho thằng bé nhiều hơn, có biết không?”

Ôn Nhã Ly thậm chí còn không có cơ hội để nói, vừa nghe thấy Phùng Nhạc Hoa thản nhiên nói ra xong một tràng dài.

Lời nói của bà ta như cửa vào trái tim mỏng manh và nhạy cảm của Ôn Nhã Ly như một vết dao, đau đớn đến ứa máu.

Chưa từng quan tâm, chưa từng hối hận, điều duy nhất nhớ tới chỉ có tìm công việc cho em trai cô ấy…

Đây là mẹ ruột của cô ấy.

Bàn tay cầm điện thoại của Ôn Nhã Ly run lên, nước mắt không kìm được mà trào ra.

Cô ấy dùng lực hít một hơi thật mạnh, đưa tay lên lau nước mắt “Mẹ, con đã từng rất nghe lời mẹ, nhưng giờ không còn nữa. Mẹ đã làm con thất vọng quá nhiều rồi! Con đã rời khỏi nhà họ Hàn rồi, mọi người đừng hoang tưởng tới chuyện con sẽ sinh con cho nhà họ Hàn nữa. Từ nay con sẽ chỉ sống cho riêng mình.”

“Con nói cái gì?”Phùng Nhạc Hoa sửng sốt, sau đó trở nên căng thẳng, “Con không ở nhà họ Hàn? Con bỏ trốn sao? Chết tiệt, chúng ta lấy tiền của nhà họ Hàn. Nếu con bỏ trốn rồi thì chúng ta phải làm sao?

Phùng Nhạc Hoa lo lắng nhà họ Hàn sẽ đòi lại tiền, hơn nữa còn lo lắng Ôn Nhã Ly đã xúc phạm đến nhà họ Hàn rồi, nhà bọn họ không phải là sẽ bị liên lụy sao? Bà ta hạ thấp cổ họng, “Con đang ở đâu?” “Con sẽ không nói cho ba mẹ biết đâu, hai người đừng có tới tìm con nữa!”Ôn Nhã Ly nói xong, đau lòng cúp điện thoại.

Trước đây cô ấy chưa từng đối mặt với mẹ mình như thế này, lúc này cô ấy như mất hết sức lực mà trượt chân ngã trên thảm, nước mắt vừa mới lau lại lần nữa rơi xuống.

Phùng Nhạc Hoa ở đầu dây bên kia trở nên căng thẳng.

Bà ta hiểu rất rõ Ôn Nhã Ly tính tình nhu nhược, rụt rè, hơn nữa còn rất hiếu thuận

Cho dù biết bị bọn họ bán cho nhà Hán, cũng chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời, làm sao có dũng khí chạy trốn?

Nhất định là có người giúp cô ấy!

Lúc này, chồng bà ta từ ngoài bước vào với một cuốn tạp chí “Vợ à, hóa ra hôm nay chúng ta gặp Tần Hoài An, cô ta căn bản không nói thật! Cô ta rõ ràng được gả vào một gia đình giàu có, bà nhìn xem, trên tạp chí có đăng!”

Ôn Liễu Ninh giống như vừa phát hiện ra một bí mật, thở dài cảm thán: “Tần Hoài An này khi còn ở quê nhìn có vẻ là một con nhóc rất giản dị và đáng yêu. Sao sau khi lên thành phố ở mấy năm, nói chuyện lại không thật thà như vậy, lẽ nào còn sợ chúng ta sẽ nhờ vả cô ta sao?!

“Tần Hoài An?”Phùng Nhạc Hoa hai mắt sáng lên, nghĩ đến hôm nay Tần Hoài An không ngừng hỏi thăm về chuyện của Ôn Nhã Ly, cuối cùng còn ồn ào mãi… lẽ nào là cô giúp Ôn Nhã Ly? “Bà xã, sao sắc mặt em lại khó coi thế này?”

Phùng Nhạc Hoa cáu kỉnh hét lên một tiếng với Ôn Liễu Ninh: “Phế vật, con gái chạy rồi. Nhà họ Hàn sẽ mau chóng yêu cầu chúng ta trả lại tiền. Sắc mặt của tôi còn có thể tốt được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.