Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 130: Chương 130: Chương 131




“Được, tôi sẽ thử xem” Vừa dứt lời, Tần Hoài An đã duỗi ra lòng bàn tay, năm ngón tay xinh đẹp duỗi ra trước mắt anh. “Mỗi lần 1,5 triệu, chi phí hợp lý!” Chử Chấn Phong sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Người phụ nữ này lại còn đòi tiền của anh?

Tần Hoài An cười, giải thích: “Bây giờ không phải là sắp giải trừ quan hệ rồi sao? Không còn thân phận vẻ vang sáng ngời của mợ Chử, tôi chỉ là một học sinh nghèo không cha không mẹ, còn phải chăm sóc bà, thì cũng phải nghĩ cách kiếm tiền cho bản thân chứ?”

Chử Tấn Phong hừ một tiếng, cười nói "Cô đúng là rất biết cách tính toán đấy”.

Tần Hoài An khoát khoát tay, “Dù sao, hành y không phải là làm từ thiện, tiền cần thu, thì vẫn phải thu thôi “Được " Cũng chỉ là 1,5 triệu, anh cũng không thèm tính toán với cô. Tần Hoài An bảo Chử Chấn Phong đi ghế sô pha ngồi một lát trước đã. Cô lấy châm bạc từ trong túi ra. “Tôi còn phải lấy một thứ nữa." Nói xong, liền đi lên lầu.

Chử Chấn Phong trong lúc rảnh rỗi chờ đợi, ánh mắt tò mò rơi vào châm có sắc bạc ở trước mặt.

Bộ châm bạc này trông rất cũ.

Anh bất giác cầm một cái lên quan sát, phát hiện chiếc châm bạc khá tinh xảo, trên đuôi có khắc một chữ Tần rất nhỏ.

Lúc này từ trên lầu truyền đến tiếng bước chân, anh nhanh chóng đặt chiếc châm bạc trở lại vị trí ban đầu rồi thản nhiên dựa lưng vào ghế sô pha.

Tần Hoài An cầm hộp que moxa xuống, lại đi vào bếp cắt một đĩa gừng thái sợi nhỏ.

Tất cả các dụng cụ đã chuẩn bị sẵn sàng, cô với phong thái chuyên nghiệp, ra hiệu cho Chử Chấn Phong nằm xuống.

“Cậu Chử, hiện tại anh có thể nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, khoảng bốn mươi phút nữa tôi sẽ giúp anh châm cứu”

Chử Chấn Phong ừ một tiếng, hợp tác nhắm mắt lại.

Bất cứ nơi nào cô lướt qua, anh thậm chí còn không thể cảm nhận được vị trí châm của cô hạ xuống. Khi Chử Tấn Phong mở mắt lần nữa, trong mắt lóe lên tia sáng, chỉ cảm thấy cả người sảng khoái. Ngẫu nhiên anh nhìn thấy Tần Hoài An ở trên đầu.

Lúc này, cô đang cầm trong tay một cây hương ngãi diệp rất ngắn, làn khói màu trắng nhạt dày đặc bao phủ xung quanh hai người, làm mờ cả khuôn mặt của cả hai, nhưng lại càng cảm nhận được đôi mắt trong veo sáng ngời kia, giống như dòng nước suốt trong veo, sóng gợn động lòng người.

Mùi hương của ngải diệp, xen lẫn mùi thảo mộc thoang thoảng, xộc vào mũi Chử Tấn Phong, khiến trái tim anh đột nhiên run lên.

Anh chưa kịp nhìn kỹ, Tần Hoài An thấy anh đã tỉnh lại, liền cất que mosa đi, đứng thẳng người.

Chử Chấn Phong đột nhiên cảm thấy mất mát, anh sững sờ đứng lên, nhìn Tần Hoài An đang cúi đầu thu dọn đồ đạc của mình.

Anh không nhịn được hỏi: “Tôi khi nãy, ngủ bao lâu rồi?”

Tần Hoài An liếc nhìn điện thoại bên cạnh nói: "45 phút”

Mới 45 phút?

Chử Tấn Phong sững sờ, anh hiện tại cảm thấy tràn đầy khí lực, có một loại cảm giác như vừa được ngủ. đủ một ngày một đêm!

Anh không khỏi liếc nhìn Tần Hoài An lần nữa, hơi cong môi, "Kỹ thuật của tôi không tồi.” Tần Hoài An nhàn nhạt nhìn anh, “Cảm ơn, nhớ trả tiền” Chử Tấn Phong bị nghẹn lại, người phụ nữ này sao mà lúc nào cũng không quên nhắc tới tiền?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.