Vợ Hờ Yêu Của Tổng Tài

Chương 12: Chương 12: Chương 13




Bên ngoài biệt thự, Vệ Nam sau khi tạm thời rời đi thì rất nhanh sau đã lại xuất hiện trước mặt hai người.

“Cậu đưa cô ấy đi mua quần áo và đồ dùng hàng ngày.” Chử Chân Phong dặn dò, vứt một chiếc thẻ ra. Thấy thế, Tần Hoài An dò hỏi: “Cậu Chử, ở nhà tôi vẫn còn một số chuyện cần phải xử lý..”

Chử Chân Phong liếc nhìn cô ấy, lạnh lùng nói: “Tôi cho cô thời gian nửa ngày để xử lý việc riêng tư”.

Vốn tưởng là anh ta sẽ không đồng ý, không ngờ lại đứng khoán như vậy. Vẻ mặt của cô ấy mừng rõ: “Cảm ơn anh”

Chử Chân Phong tỏ ra lạnh nhạt, đưa bàn tay với những ngón tay thon dài tới: “Đưa điện thoại cho tôi”

Tần Hoài An không hiểu gì, nhưng mà vẫn làm theo lời anh ta.

Anh ấy nhập một dãy số vào điện thoại của cô ấy với tốc độ rất nhanh, gọi thử điện thoại để | xác nhận xong thi trả điện thoại lại cho cô ấy.

“Lưu số điện thoại của tôi lại, làm xong việc thì đến thư phòng tìm tôi”

“Vâng” Tần Hoài An đáp lại, lưu số điện thoại đó vào trong danh bạ, ghi là: Cậu chủ Chử.

Nhìn vóc dáng cao ráo từ phía sau của anh ta, cô ấy quay người lại: “Trợ lý Vệ, chúng ta đi thôi”.

Hai người họ cùng đi mua sắm trước. Vệ Nam đưa Tần Hoài An đến trung tâm mua sắm nổi tiếng của Hải thành.

Y phục, trang sức, túi xách… những nhãn hiệu nổi tiếng nhất trên thế giới mà các minh tinh và quý bà yêu thích đều có ở đây.

Nhu cầu mua sắm của phụ nữ đều là bản tính trời sinh, bất cứ ai đi đến nơi như thế này cũng đều trở nên điên cuồng.

Huống hồ, Tần Hoài An lại còn là người phụ nữ có tham vọng đeo bám vào nhà họ Chử nữa chứ.

“Mợ chủ, cô cứ chọn tùy ý” Vệ Nam cung kính nói, che đi vẻ khinh thường trong ánh mắt mình.

Tần Hoài An đi thẳng đến một cửa hàng bán quần áo nữ.

“Hai cái này, cái kia… làm phiền cô lấy giúp tôi size S rồi gói lại” Cô ấy chỉ quần áo để trên giá, mua đồ rất dứt khoát.

Vệ Nam không hề biểu lộ gì, trong lòng thì chế nhạo: quả đúng là loại hám tiền của, không chống đỡ lại nổi cám dỗ.

Nhưng mà…

Lỡ như người phụ nữ này cây là có cậu Chử sẽ trả tiền, há mồm đời đớp miếng to thì làm sao đây?

Vệ Nam còn đang nghĩ làm sao để nhắc nhở Tần Hoài An phải chú ý dè dặt một chút thì đã thấy cô ấy cầm túi đồ đi về phía cậu ta.

“Đi thôi, đi mua đôi giày”.

“… Mua xong rồi sao?” Vệ Nam tròn mắt kinh ngạc: “Cô hình như còn chưa thử đồ nữa mà?” Tần Hoài An nhìn vào túi đồ: “Bốn cái áo chắc là đủ rồi, size S là tôi mặc vừa, không cần phải

thử đầu.

Sắc mặt của Vệ Nam trở nên phức tạp, lần đầu tiên cậu ta gặp người mua quần áo chẳng khác gì mua rau như Tần Hoài An, cả quá trình không hề quá ba phút.

Nhưng mà cậu ta cũng không hề biết là Tần Hoài An vốn dĩ cũng không hề thích đi dạo phố mua đồ, mua đồ chỉ coi trọng hiệu xuất, nếu có thể mua được trên mạng thì nhất quyết không tốn thời gian đi dạo phố mua đồ.

Huống hồ, cô ấy cũng hiểu rõ là Chử Chân Phong để cô ấy đi mua đồ chỉ là “đạo cụ” để ứng phó những trường hợp cần thiết mà thôi.

Cô ấy vẫn còn việc phải làm, không muốn lãng phí thời gian ở đây.

Tiếp đó, Tần Hoài An lại đi chọn giày và túi xách, mỗi loại mua hai ba cái, rất nhanh là đã mua xong.

Vệ Nam nhìn cả quá trình này há hốc mồm. Cho đến khi cô ấy chuẩn bị rời khỏi đó thì cậu ta mới lấy lại được bình tĩnh.

Đi ngang qua một quầy bán đồ trang sức, Vệ Nam không kìm được, mở miệng nói: “Mợ chủ, không mua đồ trang sức sao?”

“Mấy thứ đó tôi không quen đeo.

“Nhưng mà dẫu sao cô cũng là mợ chủ của nhà họ Chử..”

Lời nói của Vệ Nam khiến cho Tần Hoài An dừng lại, đắn đo suy nghĩ một lát, cô ấy liền chỉ vào một sợi dây chuyền, nói: “Vậy thì lấy sợi dây chuyền này đi”

“Được thôi” Vệ Nam không hiểu sao lại thở ra nhẹ nhõm.

Một lúc sau cậu ta mới phản ứng ra, không đúng, tại sao bây giờ lại biến thành cậu ta muốn cô ấy mua đồ cơ chứ?

Nói là loại phụ nữ hám tiền của mà! Ánh mắt của Vệ Nam nhìn Tần Hoài An lại có thêm một chút kỳ quái.

Hai người đó vừa rời đi thì hai mẹ con nhà Vương Thanh Hà từ trong xe bước xuống, đi vào trong trung tâm mua sắm.

Trương Mỹ Văn hoa mắt nhìn mấy của hàng sang trọng xung quanh đó, có quá nhiều thứ nhìn mà không hết, than thở nói: “Không ngờ lại có một ngày chúng ta cũng có thể đến nơi như thế này để mua sắm”.

đây đều là những nhãn hiệu hàng đầu, trong đó có không ít những tác phẩm kinh điển của những nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới.

Nếu như là trước đây thì bà ta không thể nào mua nổi.

“Con gái, chúng ta có thật là có thể tùy tiện mua đồ thật sao?”

Nghe thấy vậy Vương Thanh Hà rút từ trong túi ra chiếc thẻ không giới hạn mà Chử Chân Phong đã đưa cho cô ta, nhếch mép nói: “Có cái thẻ này, mẹ cứ việc mua sắm thoải mái”.

Mắt của Trương Mỹ Văn sáng rực lên, cầm lấy cái thẻ hôn lên đó một cái: “Ôi trời ơi, đúng là con rế tốt của mẹ! Vậy thì chúng ta còn đợi gì nữa chú, mau đi mua đồ thôi!”

Hai mẹ con nhà đó đi thẳng đến một cửa hàng trang sức sang trọng ở gần nhất, mua sắm điên cuồng.

“Trợ lý Vệ, phiền anh ở trong xe đợi tôi một lát, tôi sẽ xuống rất nhanh thôi.” | Đến dưới tầng khu chung cư, Tân Hoài An nói với Vệ Nam xong, liền một mình đi lên trên tầng.

Trên người cô ấy không có chìa khóa, nên chỉ còn cách gõ cửa. Vài phút sau, Chung Cảnh Nghi với cặp mắt thâm quầng như gấu trúc đi ra mở cửa.

Cậu ta chỉ mặc một chiếc quần cộc, tay cầm điện thoại, rất dễ nhận ra là lại chơi điện tử thầu đêm.

Nhìn thấy là Tần Hoài An, vẻ mặt của cậu ta tỏ ra rất ngạc nhiên, có ý muốn chặn cửa. Tần Hoài An đẩy cửa bước vào.

Cô ấy đưa mắt nhìn một vòng phòng khách, thấy không có ai cả, liền quay ra hỏi Chung Cảnh Nghi: “Bố mẹ đâu rồi?”.

| Chung Cảnh Nghi cau mày, tỏ ra bực bội nói: “Trời mới biết được, một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa thấy về nhà, tôi làm sao mà biết được là bọn họ đi đâu rồi?”

Tần Hoài An nheo mắt lại: “Không thể nào, cậu mà không biết thì tại sao lại chặn cửa khi vừa nhìn thấy tôi chứ, cậu sợ hãi cái gì?”

“Đấy là..Chung Cảnh Nghi ấp úng nói: “Bố mẹ đưa chị đến nhà họ Chử, tôi sợ là chị quay về để trả thù, bọn họ chắc chắn là cũng vì trốn chị nên mới không dám về nhà”

Nhìn thấy bộ dạng của cậu ta không giống như là đang nói dối, Tần Hoài An chìm vào trong trầm tư.

Một lúc sau cô ấy mới nói: “Cậu gọi một cuộc điện thoại, hỏi xem bọn họ ở đâu đi” Chung Cảnh Nghi cảnh giác nhìn cô ấy: “Chị muốn làm gì vậy?”.

Cậu ta tuy rằng chìm đắm trong việc chơi điện tử, nhưng mà lập trường thì vẫn là đứng về phía bố mẹ mình.

“Tôi chỉ là muốn biết bọn họ đưa bà nội chuyển đến bệnh viện nào thôi” Tần Hoài An nói. Chung Cảnh Nghi thì nửa tin nửa ngờ.

Ánh mắt của cô ấy nhìn xuống trò chơi mà cậu ta cầm trong tay, đảo mắt một cái rồi nói: “Như thế này đi, cậu giúp tôi gọi điện thoại hỏi giúp tôi bọn họ ở đâu, tôi mua cho cậu skin của nhân vật, cậu chẳng phải là rất muốn có được bộ trang phục kỷ niệm Chí Tôn gì đó đấy thôi?”

“Thật chứ?” Chung Cảnh Nghi rõ ràng là đã động lòng, lại nghi ngờ hỏi: “Không phải là lừa tôi đấy chứ? Chị lại thật lòng định mua skill nhân vật cho tôi à?”.

Tần Hoài An nói với giọng điệu rất dứt khoát: “Đương nhiên rồi, tôi hiện giờ đã gả vào nhà quyền thế, có chút tiền như thế này đối với tôi có là gì?”

Chung Cảnh Nghi nghĩ ngợi một lát, hình như là như thế thật.

“Được thôi, vậy thì tôi muốn mua tất cả các loại skill!” Thằng ranh con, đúng là tham lam!

Miệng của Tần Hoài An thì vẫn chấp nhận: “Được thôi, cậu gọi điện thoại trước đi, đừng nói là tôi bảo cậu gọi điện thoại đấy, hỏi rõ là bọn họ đang ở đâu?

Chung Cảnh Nghi chuyển ra khỏi trang chủ của trò chơi, đứng trước mặt của Tần Hoài An bấm số điện thoại của Chu Vân Nguyệt.

Cậu ta đằng hắng giọng: “Mẹ, mẹ với bố đi đâu vậy? Khi nào bố mẹ mới về nhà chứ… con ở nhà một mình chán chết đi được, con đi đến tìm bố mẹ được không? Khách sạn Tứ Phương, số 645 đường Tân Giang sao..”.

Cúp điện thoại, cậu ta quay ra nhìn Tần Hoài An: “Này, chị… Đứng lại! Tần Hoài An, chị là đồ lừa đảo!”.

Nhìn thấy Tần Hoài An trong nháy mắt đã biến mất khỏi cửa, Chung Cảnh Nghi lập tức phản ứng ra, tức điên lên.

Nếu như không phải là cậu ta không mặc quần áo, bằng không nhất định là sẽ đuổi theo tóm cô ấy lại cho bằng được!

“Khách sạn Tứ Phương” Tần Hoài An lầm bầm đọc lại địa chỉ.

Cô ấy sống ở trong Hải thành này đã năm năm rồi, biết cái khách sạn này, cũng là tất nhiên, bên cạnh cái khách sạn này còn có một bệnh viện tư nhân gọi là bệnh viện Phú Khang.

Bà nội nhất định là ở đó!

Chu Vân Nguyệt căn bản là không cần thiết phải trốn cô ấy, bà ta phải ở khách sạn gần bệnh viện tất nhiên là bởi vì muốn trông chừng bà nội.

Vừa lên xe, Tần Hoài An đã vội nói: “Trợ lý Vệ, phiền anh đưa tôi đến bệnh viện tư nhân Phú Khang”.

Vẻ mặt của Vệ Nam tỏ ra do dự, đưa tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Mợ chủ, cậu Chử nói là chỉ để cô có thời gian nửa ngày thôi, thời gian sợ là sẽ không kịp đâu”

Tần Hoài An thành khẩn nhìn cậu ta: “Năn nỉ anh đấy, đợi đến khi quay về tôi sẽ tự mình, đích thân giải thích với cậu Chử chuyện này”

Nhìn vào ánh mắt chân thành của cô ấy, Vệ Nam cũng không cách nào nói gì được cả, chỉ còn cách đạp ga, chiếc xe phóng vụt đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.