Trong lúc ăn cơm, người điều dưỡng Lê Vy đột nhiên hốt hoảng chạy tới nói: “Không ổn. Vừa rồi anh Chử sơ ý bị ngã, vết thương bị hở ra rồi?
Tống Cẩn Dung nhanh chóng đứng lên, “Nó ở trên giường thì ngã như thế nào được?”
“Anh thiệu, anh ấy đang đi vệ sinh..” Lê Vy thì thào.
“Mẹ, vốn nên để bác sĩ chăm sóc cho nó. Đúng là …không nên bắt Tân Hoài An phải rời đi mới phải?” Liễu Giai Tâm nói nhanh.
Nghe đến đây,Vương Thanh Hà lập tức xung phong, “Để con làm!
Con sẽ khâu lại vết thương cho anh ấy”
Cô ta tình nguyện khâu lại vết thương, bởi vì cô ta không muốn thấy Tân Hoài An xuất hiện trước mặt mình một lân nữa.
Liễu Giai Tâm nhìn cô ta không dám tin, “Thanh Hà, cô … thực sự có.
thể chứ?”
Vương Thanh Hà gật đầu chắc chắn.
“Mẹ, để chị Thanh Hà thử đi” Chử Gia Mỹ thuyết phục.
Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm ngập ngừng gật đầu.
Các vết khâu trên ngực của Chử Chấn Phong đều đã bị rách toạc ra.
Vương Thanh Hà hít một hơi thật sâu, trước đây cô đã bị Tân Hoài An làm cho mất mặt nhiều lần như vậy, cho nên lần này nhất định cô ta phải biểu hiện thật tốt!
Nghĩ đến đó, cô ta cầm kim chỉ khâu lên.
“Chấn Phong, em bắt đầu đây” Vương Thanh Hà lo lắng nói, bắt đầu làm.
Chỉ có Chử Chấn Phong nhìn xuống vết thương mà Vương Thanh Hà đã khâu cho mình, trầm tư.
“Anh à, Thanh Hà đã giúp ngươi khâu lại vết thương, nhưng tại sao anh lại không nói lời nào vậy” Chử Gia Mỹ bất mãn nói.
Chử Chấn Phong thấp giọng nói: “Các người đều đi ra ngoài đi, con có chuyện muốn nói với cô ấy”
“Được rồi, không quấy rầy thế giới của hai người nữa” Chử Gia Mỹ nói đùa, những người trong phòng chào hỏi một tiếng rồi lần lượt rời đi.
Vương Thanh Hà bí mật mím môi, có phải anh Chử đang muốn cảm ơn một mình cô ta không? Anh muốn cảm ơn cô ta bằng một cách khác phải không?
Nghĩ đến đây, mặt cô ta bỗng nóng bừng.
“Thanh Hà”
Chử Chấn Phong gọi tên cô.
Vương Thanh Hà vội vàng ngẩng đầu nhìn anh một cái, thấy sắc mặt anh có chút thay đổi sau đó hỏi cô ta: “Phương pháp khâu em hình như không giống như trước kia?”
“Cái gì?” Vương Thanh Hà sửng sốt, không biết tại sao anh lại hỏi thế.
“Đó là lần đầu tiên em cứu anh”
Chử Chấn Phong bình tĩnh nói: “Anh nhớ có một y tá từng nói rằng mỗi người hành nghề y đều có phương pháp khâu kín theo phong cách của riêng mình”
Vương Thanh Hà đột nhiên sửng sốt, cô ta bắt gặp ánh mắt sâu sắc của anh, cô ta lập tức cụp mắt xuống.
Đảo mắt một lúc lâu, cuối cùng cô ta cũng tìm được cái cớ để giải quyết xong xuôi chuyện này, “Đó là bởi vì … em có thể chữa trị những vết thương khác nhau bằng những cách khác nhau”
“Ô?” Chử Chấn Phong có chút hứng thú nói, “Hóa ra còn có cả kiểu kĩ xảo như này à”
“Đúng vậy”
Thấy anh có vẻ đã tin lời cô ta, Vương Thanh Hà thở phào nhẹ nhõm, lúc này cô ta mới nhận ra sau lưng mình đã sớm toát mồ hôi lạnh.