Vừa định lôi cô ta ra ngoài, người phụ nữ trên giường lại lên tiếng: “Chờ một chút.”
Người đàn ông dừng lại, nhưng vẫn năm chặt tay của Vương Thanh Hà.
Dưới bức màn giường, người phụ nữ đá người đàn ông ra, khoác lên mình chiếc áo choàng lụa, đầy mê hoặc bước xuống dưới.
Cô ta đi chân trần đến chỗ của Vương Thanh Hà, nâng cằm cô ta lên, hứng thú nói: “Vừa rồi tôi không hiểu cô nói gì. Cô có thể giải thích cặn kẽ lại cho tôi được không?”
Vương Thanh Hà nuốt nước bọt, nghiến răng nghiến lợi nói hết những gì về mình và Tân Hoài An.
Người phụ nữ nghe xong thì thấp giọng cười một tiếng, “Thật thú vị, hóa ra nhà họ Chử vẫn có một bí mật thú vị như vậy”
Tuy nhiên, cô ta sẽ không thể chỉ tin vào những lời nói một chiều của Vương Nghỉ Lâm.
Người phụ nữ đó đi đến bên cạnh Tân Hoài An, nhìn cô từ đầu đến cuối vẫn luôn rất bình tĩnh, ánh mắt khẽ lóe lên.
“Mợ Chử, lời cô Vương vừa nói có phải sự thật không?” Người phụ nữ quan tâm hỏi.
“Đúng hay sai, còn phải phụ thuộc vào việc cô chọn tin vào ai nữa” ánh mắt của Tân Hoài An bình tĩnh đáp lại.
Thực ra, trong lòng cô cũng đang rất bối rối.
Suy nghĩ của cô cũng giống như suy nghĩ của Vương Thanh Hà, phong cách của người phụ nữ này quá quái dị, có lẽ thật sự dám giết người.
Nếu giữa bản thân và Vương Thanh Hà chỉ có một, dù cô cũng không có trái tim tràn trề như thần thánh, nhưng cô sẽ tình nguyện nhường cơ hội đó lại cho Vương Thanh Hà.
Nhưng điều quan trọng nhất chính là cô vân không biết mục đích thực sự của người phụ nữ này là gì.
Không phải bà cụ Chử thì sẽ bị lôi ra “xử trảm”.
Nếu không phải là mợ Chử, sẽ bị đem đi xử lí à?
Như vậy thì ai cũng không được phép nói ra.
Vì vậy, cách tốt nhất là để chính người phụ nữ này tự mình đưa ra quyết định chuyện giữa cô và Vương Thanh Hà đi.
Ngay khi Tân Hoài An đang không ngừng đấu tranh, người phụ nữ đó đột nhiên lại bật cười.
“Trò chơi phân biệt xem ai là mợ Chử thật, ai là mợ Chử giả sao?Tôi thích”
Vừa nói, mắt cô ta vừa đảo qua hai người Tân Hoài An và Vương Thanh Hà.
Cuối cùng, có vẻ như cô ta đã đưa quyết định cuối cùng, cô ta chọn tin tưởng Vương Thanh Hà.
“Tôi tin cô.”
Nghe những lời này,Vương Thanh Hà cảm thấy nhẹ nhõm, không khỏi cảm than việc cô ta đã nhanh chóng phản ứng để có thể thoát được.
Về phần Tân Hoài An … cô, bây giờ cô mới là người phải chịu thứ xui Xẻo này.
Trong lòng của Vương Thanh Hà xuất hiện một thứ cảm giác chờ đợi để xem chuyện hay.
Người phụ nữ tóc đỏ thu lại ánh nhìn của cô ta vào sâu trong đáy mắt, khóe môi giật giật, chỉ vào Tân Hoài An nói với mấy kẻ ở dưới trướng của mình: “Thả cô ấy đi đi”
Lần này không chỉ Vương Thanh Hà, mà Tân Hoài An cũng phải giật mình.
Không ai có thể đoán được người phụ nữ tóc đỏ đó rốt cuộc đang nghĩ gì cả.