Cô ta mím môi cười, “Tôi thực sự xin lỗi về những gì đã xảy ra lần trước”
“Đừng khách sáo, có chuyện cứ nói thẳng” Tân Hoài An lạnh lùng nói.
“Thật ra, tôi muốn nhờ cô Tân một việc” Hàn Lệ Hoan không hề bận tâm, thẳng thắn nói.
“Cô đã biết tôi không phải là mợ Chử, mà chỉ là một bù nhìn không có thực lực cũng chẳng có chút quyền nào. Tôi có thể giúp được gì cho cô “Cô không được nói như vậy. Chỉ cần chuyện này chưa được tiết lộ với công chúng, thì cô vẫn sẽ là mợ Chử” Hàn Lệ Hoan cong môi nói khẽ, “Chỉ cần cô muốn, tôi có thể khiến cô trở thành mợ Chử mãi mãi. “
Tân Hoài An sắc mặt có chút thay đôi, mang theo một tia phấn khích tò mò hỏi: “Ô? Vậy cô có thể làm gì?”
“Nếu Chử Chấn Phong chết, cô sẽ mãi là người vợ hợp pháp duy nhất của anh ta”
Tân Hoài An bị lời nói của cô ta làm cho hoảng sợ, “Cô không phải muốn tôi giúp cô giết chết anh ta đấy chứ? Như vậy là không được rồi, với tính cách của anh ta, nếu như xảy ra chuyện với anh ta, nhà họ Chử nhất định sẽ không buông tha cho tôi!”
“Đừng lo lắng chuyện này. Chỉ cần cô làm tốt những việc mà tôi bảo, tôi đảm bảo cô sẽ bình an vô sự, có thể hưởng phú quý mãi mãi” Đôi mắt phượng của Hàn Lệ Hoan mơ màng, trong mắt hiện lên vẻ thâm thúy.
Nhìn thấy vẻ do dự của Tân Hoài An, cô ta nheo mắt lại, giọng điệu trầm xuống, “Nghe nói bà của cô Tân đây đang nằm điều trị trong bệnh viện. Tuổi tác của bà cụ cũng lớn rồi, không biết chừng ngày mai lại phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn ấy. Cô Tân vẫn nên suy nghĩ cho kĩ càng!
Tân Hoài An trong lòng run lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dù sao mục đích tôi vào nhà họ Chử là vì tiền. Thay vì đợi bị nhà họ Chử đuổi ra ngoài mà không có gì trong tay, thiệt thòi vô cùng, không bằng tôi nghe theo lời của cô, vì lợi ích tốt nhất dành cho tôi!”
Trên mặt Hàn Lệ Hoan lộ ra một nụ cười thâm thúy: “Cô Tân quả thật là người thông minh”
Tân Hoài An cũng cười một chút coi như đáp lại.
“Vậy thì tôi sẽ chờ tin vui của cô Tân.”
Hàn Lệ Hoan đứng dậy và đi về phía thang máy với dáng vẻ uyển chuyển.
Tân Hoài An cũng mỉm cười, rời khỏi khách sạn.
Cô gọi cho Chử Chấn Phong một cuộc điện thoại.
“Tôi đã nói với Hàn Lệ Hoan rồi” Cô nói với giọng tỉnh táo lạnh lùng.
Đầu bên kia điện thoại, Chử Chấn Phong ngắn gọn nói ra hai chữ mạnh mẽ trả lời: “Tốt lắm”
“Nhưng…” Tân Hoài An hơi có chút do dự.
“Có vấn đề gì à?”
Tân Hoài An thẳng thắn nói: “Hàn Lệ Hoan đặc biệt nhắc tới bà của tôi, tôi không muốn chuyện này liên lụy đến bà của tôi.”
“Tôi cam đoan rằng bà của cô sẽ không bị tổn hại gì cả” Chử Chấn Phong dung giọng điệu bình tĩnh thuyết phục cô.
Tân Hoài An suy tư một chút gật đầu, “Được, tôi tin anh”
“Thời gian và địa điểm tôi đã chọn lựa xong xuôi hết rồi. Tối ngày hôm nay, tổ chức tiệc chào mừng Lục Hy Thiên”
“Hừ!” Tân Hoài An nói xong với Chử Chấn Phong thì cúp máy.
Cô quyết định đi đến bệnh viện một chuyến, vì vết thương quá nặng nên hai ngày nay cô không có đến thăm bà.
Tân Hoài An đến rồi mới nhận ra rằng bà của cô không còn ở bệnh viện nữa rồi.
“Ai đã làm thủ tục xuất viện cho bà tôi?”
Cô y tá nói: “Là chú hai Chử”
“Ông ấy?”
Tân Hoài An cảm thấy trong lòng có chút cảm giác không thể giải thích được, cũng có một chút tức giận, tại sao chú hai Chử lại tự ý cho bà cô xuất viện mà không có sự cho phép của cô chứ.
Hơn nữa còn là từ ba ngày trước! Cô thậm chí một điểm đều không biết.