Hàn Lệ Hoan có vẻ rất hài lòng với phản ứng của Tân Hoài An, vội vàng đứng dậy khỏi ghế sô pha, dùng chân trần bước lên phía trước, nhẹ nhàng bước tới trước mặt Tân Hoài An.
“Tôi biết cô Chử đây từ trước đến nay không có thiện cảm với cô.
Thay vì để cô ta về nhà Chử gây phiền phức cho cô, tốt hơn là nên giải quyết cô ta ngay tại đây đi, nhất liễu bách liễu đầu xuôi đuôi lọt”
Hoan thản nhiên nói, đưa súng vào tay Tân Hoài An.
“Tôi đã lên cò sẵn cho cô, trong này đang đầy đạn. Cô chỉ cần bóp cò thôi”
Hàn Vừa nói, cô ta vừa giơ tay của Tân Hoài An lên, nhắm súng về phía Chử Gia Mỹ.
“Tân Hoài An, cô dám—”
“Không!”
Chử Gia Mỹ điên cuồng lắc đầu, nước mắt chảy ra.
Cô ta không muốn chết, cô ta không muốn cứ thế mà chết như thế này!
Bùm!
Một tiếng súng vang lên.
Chử Gia Mỹ cả người như bị đông cứng lại, chết cóng tại chõ.
Người đứng bên cạnh Tân Hoài An, Hàn Lệ Hoan, người đang dạy cô sử dụng súng, đột nhiên im lặng ngã xuống dưới chân cô.
Hàn Lệ Hoan tuy rằng ngã xuống, nhưng không có ngất đi, chỉ là không có sức lực để đứng lên.
Cô ta không ngờ rằng mình sẽ bị Tân Hoài An tấn công!
Cô ta tức giận trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bỗng rơi vào một bàn tay khác của Tân Hoài An.
Chỉ nhìn thấy những cây kim bạc trên tay của Tân Hoài An, chúng được kẹp vào giữa các ngón tay của cô, thứ ánh sáng lạnh lẽo bỗng lóe lên.
Khi cô ta bị thứ này đâm vào, đột nhiên cô ta cảm thấy hai chân mình đột nhiên mất sức trước rồi mới ngã xuống.
“Cô Tân, cô quên giữa chúng ta là mối quan hệ hợp tác sao? Cô thật sự làm như vậy với tôi à?”
“Bởi vì tôi không muốn giết người” Tân Hoài An trầm mặc nhìn cô ta.
Lúc này, cô bỗng thấy rất cảm kích vì đã kịp giấu hai cây kim bạc trên người của mình, nếu không hôm nay cô đã bị Hàn Lệ Hoan biến thành kẻ giết người rồi.