“Cô là Tân Hoài An sao? Có người kiện cô nghỉ ngờ cô liên quan tới việc lừa dối kết hôn, xin theo đi theo một chuyến”
“Hoài An, đây là chuyện gì đây?” Tân Thanh Giang lo lắng hỏi.
Tân Hoài An trấn an năm tay bà ấy, nhìn hai người đó: “Xin hỏi ai tố cáo tôi?”
“Nhà họ Chử”
Nghe được câu trả lời đây vô tình của cảnh sát, tâm trạng Tân Hoài An chùng xuống.
Nhà họ Chử vậy mà dám tố cáo cô?
“Bà nội, bà yên tâm đi, sẽ không có việc gì đâu. Bà đến cô nhi viện Nam Sơn chờ con trước, con xử lý chuyện này xong sẽ đi tìm bà”
Tân Hoài An an ủi Tân Thanh Giang, lại đưa tiền mặt trên người cho bà ấy, lúc này mới ngồi vào xe cảnh sát.
Trên đường đến cục cảnh sát, Tân Hoài An nắm được đại khái tình huống từ trong miệng cảnh sát.
Nhà họ Chử đã công khai toàn bộ chuyện cô giả mạo Vương Thanh Hà tiến vào nhà họ Chử, hơn nữa quyết định khởi tố cô tội lừa kết hôn, cưỡng chế cô và Chử Chấn Phong ly hôn.
Khó trách, hai cô tiếp tân kia sẽ biết chuyện này.
Tân Hoài An trước hết hoài nghi Chu Gia Mỹ đã đuổi cô và bà nội ra khỏi nhà họ họ Chu, nhưng mà nghĩ lại, nhà họ Chử quan tâm danh dự của mình như vậy, lúc ấy giữ lại cô chính là vì không muốn chuyện này truyền ra ngoài. Cho nên, hiện tại cũng không có khả năng để một mình Chử Gia Mỹ túy ý làm bậy.
Khởi tố cô, hẳn là quyết định của cả nhà họ Chử.
Cách làm qua cầu rút ván này của nhà họ Chử khiến Tân Hoài An khó tránh khỏi có chút mất mát.
Dẫu sao bà nội Chử bà Chử trong lòng cô là một người rất tốt, ngay cả bà nội cũng nói họ là người rất tốt.
Còn có Chử Chấn Phong, anh đã hứa sẽ không làm cô khó xử…
Bàn tay đang để trên đùi của Tân Hoài An nắm thành quyền, trong mắt cô trầm lặng.
Cùng lúc đó.
Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Lộ từ trên núi thắp hương đi về đã biết chuyện này.
“Làm càn!” Tống Cẩn Dung đập vào bàn trà, giận dữ trừng Chử Gia Mỹ.
“Bà và mẹ con mới đi có một ngày mà con dám làm mọi chuyện loạn hết thế này? Chúng ta lúc trước đã nói xong với con bé Tân Hoài An, sẽ không truy cứu nó, con làm như vậy, không phải khiến nhà họ Chử chúng ta mang danh thất tín sao”
“Bà nội, chuyện này thật sự không thể trách con..” Chử Gia Mỹ tủi thân cúi đầu, lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với Chử Hoài Sơn.
Chử Hoài Sơn khụ một tiếng, cất bước đứng ra nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đã hiểu lầm Gia Mỹ”
“Là Tân Hoài An thất tín trước, hai người không thấy được cô ta đã ép Chấn Phong ly hôn như thế nào đâu, dã tâm cô ta không nhỏ, vậy mà dám mở miệng muốn một nửa cổ phần trong tay tập đoàn Chử Thị! Nếu chúng ta không dùng thủ đoạn cứng răng, cô ta còn tưởng rằng nhà họ Chử chúng ta dễ ức hiếp”
Tống Cẩn Dung nhăn mày lại.
Liễu Giai Tâm cũng nghỉ ngờ nói: “Thật sự?”
“Đương nhiên là thật sự!” Chử Gia Mỹ đưa tờ thỏa thuận ly hôn ra: “Mẹ, mẹ và bà nội cùng nhìn xem, đây là thỏa thuận ly hôn Tân Hoài An đưa cho conl”
Tống Cẩn Dung và Liễu Giai Tâm cùng nhau nhìn thỏa thuận ly hôn này, sau khi xem xong biểu cảm của hai người đều thay đổi.
“Ai nha, này, sao có thể sao… Tân Hoài An tại sao lại đưa ra điều kiện như thế này!” Tống Cẩn Dung trực tiếp dùng hai tay đập vào bàn trà, vẻ mặt khó xử, thật sự chuyện này khó mà có thể tin được.
Liễu Giai Tâm lạnh mặt, hỏi: “Chấn Phong nói như thế nào?”
Chử Gia Mỹ mau lẹ nói: “Anh trai đương nhiên cũng vô cùng tức giận, không có khả năng đáp ứng điều kiện của Tân Hoài An! Cho nên chúng ta mới dùng phương thức này, ép cô ta ngoan ngoãn cùng anh trai ly hôn, cũng để cô ta biết, nhà họ Chử chúng ta không phải dễ chọc!”
Nghe vậy, Liễu Giai Tâm không hề nói thêm cái gì.