“Cậu chủ, này… Chúng tôi, chúng tôi vô tội mà, chúng tôi chỉ làm việc tho phân phó.”
“Lúc các người ức hiếp một bà cụ, ỷ thế hiếp người, cũng là có người phân phó sao?” Chử Chấn Phong sắc bén chất vấn, vừa dứt lời, điện thoại của Vệ Nam gọi lại đây.
Sắc mặt anh lạnh lùng nhận máy, rồi sau đó anh lại sa sâm mặt.
Người giúp việc và bảo vệ còn đang xin tha.
Công việc và đãi ngộ ở nhà họ Chử cao gấp mười lần bên ngoài, bọn họ sao mà nỡ rời đi cho được? Quan trọng là, bị nhà họ Chử đuổi ra chẳng khác nào vào sổ đen, về sau còn gia đình giàu có nào khác muốn nhận bọn họ vào làm chứ.
“Gậu chủ, đừng đuổi chúng ta đi…”
Chử Chấn Phong sắc mặt âm u trừng mắt nhìn hai người: “Cút!”
Trong nháy mắt, cả hai người đều hoảng sợ trước sự tức giận của anh.
Người giúp việc và bảo vệ bị dọa cho tái mét mặt mày, hoảng sợ rời đi. Bọn họ có cảm giác nếu như lại đây thêm một giây sẽ bị cậu Chử xử lý ngay tại chỗ.
Ngay cả Chử Gia Mỹ vốn muốn cầu xin cho hai người cũng bị dọa sợ tới mức nuốt lại lời nói vào họng.
“Chấn Phong con đây là..”
Liễu Giai Tâm nhận thấy được cảm xúc của con trai thay đổi, bà ấy khó hiểu hỏi.
Chử Chấn Phong rũ xuống đôi mắt, mím chặt môi rồi chậm rãi nói: “Bà nội Tần Hoài An, đã qua đời”
Người nhà họ Chử lập tức biến sắc.
Chỉ có Chử Gia Mỹ không rõ nguyên do mà nói một câu: “Đã chết thì thế nào? Chắc sẽ không ăn vạ nhà chúng ta chứ nhỉ?”
Cô ta vừa dứt lời, ánh mắt Chử Chấn Phong âm u nhìn cô ta.
Ngay cả Chử Hoài Sơn vừa rồi nói chuyện giúp cô ta cũng không nhịn được liếc cô ta một cái: “Người ta xảy ra chuyện ở trước cửa nhà chúng ta, con nói xem chúng ta có quan hệ hay không?”
“Đừng nói nhiều như vậy, nhanh chóng đến bệnh viện nhìn xem”
Khuôn mặt Tông Cẩn Dung nghiêm trọng gấp không chờ nổi đứng lên.
Người nhà họ Chử vội vã chạy tới bệnh viện.
Bên ngoài hành lang phòng thi thể, Chử Chấn Phong thấy được Tần Hoài An.
Cô vòng hai cánh tay ngồi xuống ghế dựa, trâm lặng giống như một bức tượng điêu khắc, đôi mi rũ xuống còn vương giọt nước mắt, hiển nhiên là cô đã khóc.
So với sự bất lực mà anh nhìn thấy ở phòng tạm giam, cô giờ phút này càng làm cho người cảm giác được một sự côn đơn, dường như toàn bộ thế giới biến thành màu xám.
Dừng như Chử Chấn Phong cũng bị ảnh hưởng, ma xui quỷ khiến dừng bước chân.
Chử vân hi đi theo phía sau kinh ngạc kêu một tiếng: “Tần Hoài An?
Cô ta bây giờ không phải đang ở phòng tạm giam sao, tại sao lại ở chỗ này?”
Nghe được giọng nói này Tần Hoài An rốt cuộc cũng động đậy, chậm rãi quay đầu qua.
Nhìn thấy người nhà họ Chử, trong đầu cô dường như là nghĩ tới thứ gì đó, lập tức nén lại sự bi thương trên mặt.
Cô đỡ tường đứng dậy, bước chân chậm chạp nhưng kiên định, đi lại phía người nhà họ Chử, dừng lại bước chân đứng trước mặt Chử Chấn Phong.